Phượng Hoàng Lửa
Chương 70: Không hẹn mà gặp
Trong lúc vừa đi, Lâm Ngọc thắc mắc quay sang nhìn Lão Thất:
– Ông ơi, tại sao khảo hạch hạt giống nguyền rủa lại là thiên về những triết lí của cuộc sống, của nhân quả chứ không phải là khảo hạch sức mạnh phép thuật ạ
Lão Thất vẫn đi về phía trước, tay vuốt nhẹ bộ râu, mỉm cười nói:
– Hồi đó lúc ta thông qua khảo hạch của sư phụ ta, ta cũng hỏi câu như thế. Thực ra phép thuật nguyền rủa chính là lấy luật nhân quả làm góc rễ, có làm nhân ắt sẽ có quả và nguyên tắc thời gian trong phép thuật nguyền rủa cũng có liên quan đến nhân quả nữa. Bởi vì khi tạo ra phép thuật nguyền rủa, con người của chúng ta sẽ lọt vào những ảo cảnh do chính người tạo cố ý tạo ra kết hợp với những ký ức cũng như những trải nghiệm của nạn nhân để vây khốn họ trong ảo cảnh. Phép thuật nguyền rủa không phát huy liền tác dụng mà nó dựa vào thời gian nguyền rủa mà chủ nhân yêu cầu. Người nắm được nó phải thấu hiểu luật nhân quả, triết lí nhân sinh. Nó cũng có cái khống chế đó chính là tâm ma, là bản ngã cái tôi của con người. Nếu ai có cái tôi càng ít, sức mạnh nguyền rủa sẽ càng mạnh. Ai có cái tôi càng nhiều thì sức mạnh nguyền rủa sẽ giảm bớt xu thế. Tuy nhiên người có cái tôi càng ít thì họ không có lí do gì để hại người khác cả, nếu như họ không có lí do chính đáng.
Cả ba nghe xong gật gù hiểu ra mọi chuyện, thì ra những lời ông lão nói trong lúc khảo hạch lại ảnh hưởng trực tiếp đến việc chưởng khống sức mạnh nguyền rủa như vậy. Cả ba thầm khen may mắn vì lần này đã được trải nghiệm thế nào là hạt giống nguyền rủa. Vừa đi vừa nói chuyện, không biết lúc nào cả 5 người đã đến được hồ nước nguyền rủa, hồ nước này nằm sâu trong một đỉnh núi và ở nơi đây đã nhanh chóng tụ tập một số người đến trước:
– Hahaha, Không phải là lão Tạ Nhu Bình đây sao, lâu quá không gặp, gương mặt ông vẫn luôn khó chịu như vậy a
– Hắc Điệp lão già ngươi sao vẫn nói khó nghe như vậy a
Bên đây một nữ tử áo hồng quay sang cười với Lão Thất sau đó mắng nhiết người tên là Hắc Điệp kia.
Lâm Ngọc hiện tại nhìn cục diện vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra liền tạm lùi lại, hỏi Linh Hoa:
– Đây là những người nào, tại sao họ cũng xuất hiện ở đây
Linh Hoa nhìn thoáng qua Bạch Tử Du nhưng hắn cũng không biết nên nàng đành phải buộc miệng giải thích:
– Tớ nói các cậu, dù gì cũng là học sinh trường ta nhưng mà kiến thức đọc sách các cậu dường như bằng không a, cậu nhìn, người tên Hắc Điệp kia trên áo có một con rồng màu xanh, đó chính là đại diện cho trường Thanh Long. Vị cô cô áo hồng kia có còn phượng hoàng đại diện trường Chu Tước, còn hai người còn lại, một bên là trường Bạch Hổ, một bên là trường Huyền Vũ.
– Tại sao trường ai cũng nghe có liên quan sao trường mình tên cũng ngộ thế
– Đừng nói với tớ các cậu học trường Homsten được không hã, từ rất lâu rồi ở nơi này chỉ có 4 trường học dạy phép thuật dựa trên 4 thần thú cũng như là sức mạnh của 4 vị hiệu trưởng đời đầu phân ra là Thanh Long – Bạch Hổ – Chu Tước – Huyền Vũ. Sau đó đến tới thứ 8 thì bỗng đâu xuất hiện một vị lão giả dùng sức mạnh kết giới để chấn nhiếp tứ phương từ đó lập ra một trường dạy phép thuật thứ 5 tên là Homsten. Và chính từ lúc đó chúng ta có 5 trường dạy phép thuật đại biểu cho 5 thế lực lớn.
– Thì ra là vậy
Cả ba bắt đầu gật đầu, Lâm Ngọc thoáng nhìn qua lão Ngũ, lão Ngũ thoáng đã thay đổi ngoại hình cùng khuôn mặt khiến cho Lâm Ngọc ngạc nhiên xém xíu đã thốt lên
– Đây là ai, ông không chịu giới thiệu cho chúng tôi đúng không
Lão Thất nghe Hắc Diệp nói thế liền lạnh lùng nhìn qua: – Đây là Tiểu Miêu, một lão bạn lâu năm của ta, giới thiệu với ông đây là 4 người Hắc Diệp, trưởng lão của Thanh Long, Hiền Diệu – trưởng lão của trường Chu Tước, Hồ Điệp trưởng lão của trường Bạch Hổ và cuối cùng là Tà Phong trưởng lão của trường Huyền Vũ. Bọn họ đều là 4 trưởng lão dạy bộ môn phép thuật nguyền rủa, tuy nhiên ở trường chúng ta nguyền rủa không đưa vào một môn học chính mà dựa vào cơ duyên nên không tính là một môn học.
Lão Thất giới thiệu vòng quanh một vòng cho mọi người biết nhau, tuy nhiên với thái độ của Lão Thất dường như chẵng ưa Hắc Diệp, trưởng lão trường Thanh Long cho lắm.
– Nếu có mặt Tạ trưởng lão ở đây thì hay quá, nhớ năm đó 5 người chúng ta xưng bá phép thuật nguyền rủa của những người trẻ tuổi, giờ đây ở đây cũng có đầy đủ 5 phái khác nhau, chúng ta làm một cuộc so tài đi xem thế nào
Tà Phong đứng dậy cười hắc hắc tựa hồ rất hưng phấn, tuy nhiên đám người Lâm Ngọc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra
– Để nói cho Tạ trưởng lão được rõ, thật sự vì trường của chúng ta có dạy bộ môn pháp nguyền rủa nên đã thách đấu nhau, đem lứa để tử đầu vừa tiếp nhận hạt giống nguyền rủa cùng nhau thách thức xem hạt giống của ai mạnh hơn, bằng cách cho họ vào một huyễn cảnh, trận đầu này chỉ để tham khảo sức mạnh của bọn họ như thế nào, bất ngờ là Tạ trưởng lão và học sinh của trường Homsten ở đây, chắc chắn về nguyền rủa sức mạnh thì trường Homsten không địch lại được bọn tôi rồi, nên chỉ cho các đệ tử của ngài vào khảo nghiệm để học hỏi thêm, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng đâu, ông khỏi lo.
Phía bên này, trưởng lão hồ điệp cũng nói vào khiến cho Tạ Trưởng lão trong lòng bực mình nhưng không phát tiết được, vì sỉ diện nên lão cũng đồng ý.
– Hhahahaha tốt quá rồi, thế thì chúng ta cùng bắt đầu khảo hạch thôi
Bất chợt ở đâu, khán giả cũng đến đông đúc, không chỉ là học sinh của 4 trường mà có các vị trưởng lão khác, Lão Tạ thấy thế sửng sốt:
– Thế này là sao, có chuyện gì xảy ra, không phải chỉ nói khảo hạch cho vui thôi sao
Tà Phong lắc lắc tay tựa như không:
– Không, không có gì, chỉ tại vì ước hẹn của 4 chúng ta nên mời khán giả đến đây trước thôi, Tạ Trưởng Lão mới phát sinh nên không kịp thông báo, nhưng không sao, dù gì trường của ông cũng chẵng quan trọng bộ môn phép thuật nguyền rủa này cho lắm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!