Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 41 :
Trong đêm khuya thanh tĩnh, thời điểm đang tập trung tinh thần mà nghe thấy thanh âm quỷ dị như vậy, đừng nói là người thường, cho dù thần tiên cũng bị dọa đến đau tim!Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, con ngươi lạnh lùng quét qua: “Người nào!”Không có ai, nàng không cảm giác được hơi thở của ai!
“Không cần tìm, ngươi nhìn thấy được ta đâu.”“Ngươi rốt cuộc là ai?”Nàng rất không thích loại cảm giác bị nhìn trộm này, người đó có thể nhìn thấy nàng, hiểu biết nàng nhưng nàng lại hoàn toàn không biết gì về đối phương!“Ngươi có thể gọi ta là Yểm.”“Lão tử không hỏi tên ngươi! Mau ra đây!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát, sát khí trên người tăng vọt!Dường như Yểm giật mình, lập tức chậm rãi nói: “Nếu ta có thể đi ra thì đã tốt rồi.”Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp lại, “Ngươi có ý gì?”“À. . . Ngươi nhắm mắt lại, ta để ngươi thấy ta.”Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không có bất cứ băn khoăn sợ hãi gì , cho dù nhắm mắt lại, các giác quan của nàng vô cùng phát triển.Hai tròng mắt nhắm lại, đột nhiên thân thể khuỵu xuống, nàng lập tức mở to mắt!Một nơi cô độc, dường như chỉ có tối tăm vĩnh viễn kéo dài vô tận.Chận của nàng dẫm trên một bãi nước nước, sóng nước lưu động, âm thanh rất nhỏ nhưng đúng là truyền tới từ một phương hướng nào đó.Nàng nhìn bốn phía, trong lòng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là vô cùng tò mò.Yểm nói là cho nàng nhìn hắn mà chính là nơi này sao?Nàng theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, đi ước chừng một phút, nơi này vẫn giống như cũ dương như đi thế nào cũng mãi không tới nơi.Cuối cùng, trước mặt nàng xuất hiện một nhà lao rộng lớn!Bốn mươi chín trụ đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một trụ đều phải bốn năm người ôm mới hết, mà phía trên trụ đồng, vô số bùa chú kỳ quái được vẽ bằng màu ánh kim.Xung quanh nguyên khí chậm rãi lưu động, mà những phù chút này cũng dần hiện ra một ánh sáng chói mắt.Nàng ngẩng đầu, nhìn không thấy những trụ đồng này cao bao nhiêu, dường như là kéo dài đến cả một thế giới khác.Không gian này rộng lớn như vậy, tràn ngập hắc ám, sợ rằng trên đại lục cũng không thấy nhiều.Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên đây, duỗi tay đặt trên trụ đồng, xuất hiện một mảnh kim quang, một cỗ lực lượng lớn đẩy tay nàng ra.Cùng lúc đó, xuất hiện hai tròng mắt to lớn đục ngầu sau trụ đồng quỷ dị nhìn nàng.Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thân hình nhỏ nhắn không hề e ngại điều gì đứng thẳng , khuôn mặt thanh lệ, bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt từ trên xuống dưới hai tròng mắt thật lớn kia.“Ngươi là vật quỷ gì?” Thanh âm kiêu ngạo, cuồng vọng.Hai tròng mắt thật lớn chậm rãi sát lại đây, sau đó một mặt thú màu đó chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng.Đến gần bốn mươi chín trụ đồng một chút liền dừng lại không tiến them nữa.“Ta chính là Yểm.”“Lão tử biết ngươi gọi Yểm, ta là hỏi, ngươi là con vật gì vậy?”Đôi mắt thật lớn của Yểm lộ ra một tia kinh ngạc, thiếu nữ trước mắt này nhìn thấy nó mà không hề sợ hãi, ngược lại còn dùng thái độ kiêu ngạo như vậy nói chuyện với nó!“Ha ha, không hổ là người mà ngươi kia chọn trúng.” Yểm ý vị thâm trường cười rộ lên, trong tiếng cười lại mang theo hận ý thấu xương!Hoàng Bắc Nguyệt ôm hai tay, hừ lạnh một tiếng: “Ít nói nhảm, còn không nói ta đi trước!”“Hoàng Bắc Nguyệt, chẳng lẽ ngươi đối với ta không có chút tò mò nào sao?” Thiếu nữ lạnh nhạt này thật làm tổn thương lòng kiêu ngạo cùng tự trọng của Yểm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!