Phượng Nghịch Thiên Hạ - Chương 42 :
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Phượng Nghịch Thiên Hạ


Chương 42 :


“Nực cười, ngươi chỉ là một con thú mà thôi, ở trong mắt ta không có con thú nào là không thể thuần phục”.Yểm nặng nề hít thở một tiếng, trong bóng tối mặt nước đen cuồn cuộn không thôi, “Như vậy, ngươi không muốn biết hiện tại ngươi đang ở nơi nào sao?”
“Ta muốn biết tự nhiên sẽ biết, quái vật già nhà ngươi đừng giả bộ thần bí trước mặt ta!”Đời trước của nàng ngay cả tàu chiến cũng đều đã chơi qua, quái vật đầu to này ở trước mặt nàng giả bộ cái gì!Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay quay đi, Yểm nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng rít gào một tiếng, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, nơi này là hắc thủy cấm lao, ngươi không đi ra được!”“Hừ, cứ cho là địa ngục ta cũng tạo đường để đi ra ngoài !”Vừa nói, trong lòng bắt đầu triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu.Nhưng, Yểm mở miệng cười ha ha nói: “Tạo một đường đi? Hoàng Bắc Nguyệt, đây là ngươi ở trong thân thể mà!”Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”Thấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng bắt đầu có kẽ nứt, Yểm khặc khặc cười rộ lên: “Ta bị phong ấn trong thân thể ngươi đã mười hai năm !”“Hiện tại ngươi đã biết tại sao không thể ngưng tụ nguyên khí chưa? Bởi vì khi ngươi ngưng tụ nguyên khí thì nó dùng để củng cố cấm chú trong hắc thủy cấm lao này !”Âm thanh rít gào mang theo một sóng lớn, dưới chân nước đen bắt đầu giống như bị đun sôi, kêu lục bục nổi lên đầy bọt khí!Trong không gian yên tĩnh hắc ám, đột nhiên nổi gió, thổi tóc Hoàng Bắc Nguyệt rối loạn, nhưng nơi này vẫn bất động như cũ.“Ha ha ha, ha ha ha ha ——” tiếng cười điên cuồng quanh quẩn trong không gian hắc ám.Hoàng Bắc Nguyệt trước mắt tối sầm, đến khi mở lại mắt đã trở lại trong phòng tại Lưu Vân Các.Trên trán toát ra một tầng mồ hôi hột, sắc mặt vốn tái nhợt càng có vẻ trắng bệch.“Yểm, đi ra!” Nàng trầm giọng phẫn nộ quát.“Tam cô nương, phu nhân của chúng ta đến thăm ngài”. Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy mấy nha hoàn cầm theo đèn lồng, dẫn Tuyết di nương từ trong viện vào.Cung yến kết thúc, người của Tiêu gia cũng đều đã trở về, trong viện phía trước bắt đầu truyền đến thanh âm ồn ào.Tuyết di nương này nửa đêm không biết tới làm gì!Hoàng Bắc Nguyệt hít thở một chút, lau khô mồ hôi trên trán, đứng lên đi mở cửa.Tuyết di nương vừa nhìn thấy đi ra mở cửa lại là Hoàng Bắc Nguyệt, không khỏi kinh ngạc: “Tam cô nương, nha đầu Đông Lăng kia đâu sao không mở cửa?”“Đông Lăng bị bệnh ”. Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở miệng, hoàn toàn không giống thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo trầm nộ vừa rồi mà trở nên suy yếu vô lực.Tuyết di nương trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn ma ốm này ngày càng suy yếu rồi, mặt trắng giống như người chết vậy, sợ rằng là việc ngày hôm qua bị An Quốc công thế tử từ hôn đã khiến nàng chịu đả kích thật nặng đi!Xem ra thời gian sống của nàng cũng chẳng được bao lâu nữa, trước cứ dụ dỗ nàng chắc không khó khăn lắm.“Ai nha, Tam cô nương, ngươi làm sao thế? Có phải thân thể không khỏe hay không?”Tuyết di nương đi vào trong phòng, nha hoàn tùy thân lập tức lấy ra đệm cẩm mềm mại, để trên ghế rồi đỡ nàng ngồi xuống.“Thân thể này của ta, như cũ”. Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói xong, còn làm như thật ho khan hai tiếng, trên mặt là vẻ u buồn sầu khổ.Tuyết di nương cười nói: “Chuyện ngày hôm qua, ngươi đừng trách Nhị tỷ tỷ của ngươi, Tiết gia làm ra quyết định như vậy, chúng ta cũng không biết làm sao.”Nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt tính cách đơn thuần, chỉ cần dùng lời mềm mỏng một chút là chuyện gì cũng tin tưởng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN