Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về...
Chương 16:
Shine ngồi cạnh Shyn, lục phủ ngũ tạng gần như rớt ra ngoài,
cô thật không ngờ con bé này lại liều mạng tới vậy, dám lái một chiếc xe cồng
kềnh bỏ chạy giữa phố với loại tốc độ khiến người ta nổi da gà dựng tóc gáy.
Không phải nó rất yếu tim hay sao?
Gương mặt xinh xắn của Shine dần chuyển từ hồng hào sang tím
tái, vừa sợ lại vừa lo. Appa à, Omma à, con thật sự chưa muốn đi gặp thần Chết
đâu.
“Sợ cái gì?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ hàng ghế sau.
Shine nhìn Huy Khánh qua gương chiếu hậu, anh vẫn khép hờ
mắt, sắc mặt không hề thay đổi. Huy Nam ngồi cạnh thận trọng nhìn ra
ngoài, biểu hiện vẫn nho nhã toát lên thứ khí chất khiến người ta bị mê hoặc,
không hề tỏ ra mất bình tĩnh. Cô khẽ nhíu mày một cái, chẳng lẽ đối với họ cảnh
tượng này đã quá quen thuộc rồi?
Bên mạn xe xuất hiện một chiếc Reventon màu xám. Kelvil ngồi
ở ghế lái, quay đầu nhìn Shyn đang tập trung lái xe, xem ra Lèm Bèm này rất yếu
tim thì phải, mới một chút gay cấn đã dọa cô ta mặt xanh như tàu lá mít rồi.
“Nói đi.” Huy Nam hạ cửa kính xe xuống, “Cậu đừng
làm cô gái đó mất tập trung, có việc gì thì nói đi.”
“Anh , King đã ra tay chống trả rồi, đối phương có vẻ là
người nhà Lý gia, xem ra lão già họ Lý đó muốn mang súng đạn ra thị uy với
chúng ta thì phải.”
Huy Nam
quay sang nhìn Huy Khánh, sau đó gật đầu thật nhẹ với Kelvil, “Tiêu diệt toàn
bộ lũ người ở trên đường đi!”
“Oke!” Kelvil không hề bất ngờ, Huy Khánh chính là con người
tàn nhẫn như vậy. Vừa đặt chân lên đất Châu Âu đã có kẻ dám cả gan uy hiếp Huy
Gia, coi như là chúng tự mình hại mình, tự mình chặt đầu của mình mang đi bán,
tuyệt không thể trách anh hai của cậu lãnh khốc vô tình.
Shine và Sunny thì ngược lại, gì chứ, nói giết là có thể
giết thật sao? Rốt cuộc mấy người này có coi mạng người to bằng mạng của một
con muỗi không vậy?
Sunny ngồi bên Huy Nam, trong lòng có chút hoảng hốt lo sợ đi kèm với một chút
bất an. Chỉ vài từ Huy Khánh nói ra đã đủ để giết một loạt người, chỉ nhìn qua
thì đứa trẻ lên ba cũng biết thế lực của Huy Gia ghê gớm như thế nào.
Huy Nam
nhìn cô một cái, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lại hiện ra một nụ cười ưu nhã dịu
dàng, “Đừng sợ, không ai làm gì em đâu.”
“Ai sợ chứ?” Sunny ngồi thẳng người lại, hướng mắt ra ngoài
lớp cửa xe, hai má đỏ bừng ngại ngùng.
Ô cửa kính của xe vẫn mở, Kelvil có thể dễ dàng nghe được
mấy câu tán tỉnh ngọt sớt của Huy Nam dành cho bà chị đó. Cậu thoáng nghi hoặc
một phút, ông anh này thật sự thích bà chị đó sao, từ lúc nào mẫu chị dâu tương
lai của cậu từ một cô gái dịu dàng hiểu chuyện lại trở thành mạnh mẽ thông minh
vậy, nếu như hai người này thành một đôi thì *người kia* phải làm thế nào?
(Người kia – nhân vật chưa xuất hiện – đọc từ từ rồi sẽ thấy
nó)
Cậu còn đang nghĩ ngời mông lung, bên tai đã vang lên tiếng
Huy Nam nhắc nhở, “Cậu đừng có nhiểu chuyện, còn 7 phút 46 giây nữa, bảo cô ta
nhanh lên đi!”
Kelvil thở dài một tiếng, không phải là ông anh này tán gái
gở quá, sợ cậu chế cười nên mới giở giọng nhắc nhở chứ? Thôi kệ, không để tâm
nhiều chuyện nữa, cậu nhún vai tự kỷ, lái chiếc Reventon vọt lên trước dẫn
đường, lúc đi ngang qua còn không quên nhắc Shyn tăng tốc bám theo.
Shyn nhấn ga bám sát chiếc Reventon màu xám đang luồn lách
trên đường phố đông đúc náo nhiệt, chiếc Mercedes màu đen kềnh càng phóng như
bay dọa bao nhiêu người qua đường đứng tim lo sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!