Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về... - Chương 26: Thanh mai trúc mã xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về...


Chương 26: Thanh mai trúc mã xuất hiện



Nắng nhẹ chiếu qua ô cửa phòng bệnh, hắt lên cơ thể mang lại chút cảm giác dịu ngọt ấm áp.

“Tỉnh rồi à?”

Đồng cất giọng khô khốc nhìn Shyn vừa cựa mình thức giấc. Cô gái này thật ngốc, một chút chuyện vặt như vậy đã có thể dọa cô ta bất tỉnh mất gần nửa ngày, người như vậy quả thực không đủ tư cách ở bên cậu ba. Cậu ba còn đi với cô ta vài lần nữa, không chừng sẽ chết mất xác lúc nào không biết.

Shyn mệt mỏi đảo mắt quanh phòng một lượt, sau đó chống tay xuống giường trở dậy, liếc Đồng một cái rồi khẽ gật đầu. Cổ họng cô lúc này khản đặc, thêm cái cảm giác choáng váng mặt mày, thực không muốn nói chuyện chút nào.

“Muốn uống nước không?” Đồng xoay người đến bên giường bệnh đối diện Shyn, thuận tay rót cho cô một cốc nước lọc, “Cô thấy sao rồi, còn đau ở đâu không?”

Shyn đưa tay đỡ lấy cốc nước, hoang mang nhìn người đang nằm trên giường bệnh đối diện, là Kelvil. Cô không hiểu tại sao cậu ta và cô lại ở cùng một chỗ, lẽ ra bị thương nặng như vậy phải được điều trị riêng chứ?

Đồng thở dài ngao ngán, “Là cậu ba muốn ở gần cô, như vậy sẽ tiện chăm sóc, dù sao đây cũng không phải đất nhà Huy Gia, làm sao biết sẽ có thêm một đám sát thủ tấn công bệnh viện lúc nào?”

“Ồ…” Shyn gật gù đưa tay day day thái dương, nước ít nhiều cũng khiến cô dễ chịu hơn một chút. Nhìn trái nhìn phải, phòng bệnh này ngoài Đồng ra không còn ai khác trông nom, cô khẽ bĩu môi một cái, có phải phẩm giá của Mặt Dày này quá thấp không, cậu ta bị thương nặng thế này mà chẳng ai thèm mò tới thăm viếng?

“Cậu ta sao rồi?” Shyn quan tâm nhìn Kelvil đang say ngủ trên giường bệnh trải ga trắng xóa, khuôn mặt đẹp trai của Mặt Dày đến giờ cô mới có dịp nhìn ngắm thật kỹ, nét đẹp thật khiến người khác chảy dãi thèm thuồng mà, sống mũi cao thẳng đậm chất quý tộc, hàng mi dài hờ hững khẽ rung động theo từng nhịp thở, cặp môi mỏng kiêu ngạo hơi mím chặt một chút, còn có một chiếc khuyên tròn đính trên tai trái, lẽ ra vật tròn tròn nữ tính đó phải làm cho cậu ta hết sức đồng bóng, nhưng nó lại có tác dụng trái ngược hoàn toàn, không những làm nổi nét nam nhân mạnh mẽ mà còn làm cho khí phách ngông cuồng tăng lên đáng kể, khiến cho bản mặt của Mặt Dày càng thêm phần tự cao ngạo mạn. Chỉ có điều lúc này sắc mặt cậu ta còn trắng hơn cả ga giường, vô cùng nhợt nhạt, khí chất nổi bật cũng vì thế mà loãng đi một chút, thay vào đó là một chút mệt mỏi hiếm thấy, không hiểu sao nhìn khuôn mặt mệt mỏi đó lại khiến cô cảm thấy rất bất an, hơn nữa còn có một chút nhói lòng, cảm giác giống như lúc cô nhìn thấy cậu đỡ dao cho mình, giống như có một tia sét rạch ngang vào giữa trái tim cô, không hẳn là đau nhưng tuyệt đối không hề dễ chịu.

“Không phải là lần đầu bị thương, bị thế này là còn nhẹ hơn…”

Đồng khẽ cau mày, định nói thêm điều gì đó rồi lại im bặt.

“Nhẹ hơn lúc nào?” Shyn ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đang cố tình né tránh mình của Đồng, rõ ràng cô ấy có điều gì muốn nói, tại sao lại không chịu nói ra?

Đồng lắc lắc đầu, “Không có gì, cô đừng để ý, cậu ba bị thương không nặng lắm đâu.”

“Cô không chịu nói, vậy tôi chờ cậu ta tỉnh lại rồi hỏi.”

Shyn trưng ra một bộ mặt “dửng dưng như không”, chính là phong thái thường nhật của Mặt Dày. Cô đắc chí quan sát nét mặt của Đồng, xem ra chỉ có thể mượn Mặt Dày để hù dọa cô gái này, mà cô ta quả thật cũng khó hiểu nha, rút cục là muốn giấu cô chuyện gì chứ?

Đồng ái ngại nhìn Shyn, bí mật động trời của Huy Gia vào tai cô gái này liệu có an toàn không, hay là lại lộ hết ra ngoài? Mà nếu không nói cho cô ta biết, cô ta có chịu an phận giữ mồm giữ miệng tự mình hỏi mình không, hay lại đem mấy cái thắc mắc của mình hỏi lại cậu ba? Như vậy càng không được, để cậu ba biết chuyện tuyệt đối không phải là thượng sách, như vậy có khác nào khiến cho cậu ấy tự mình dày vò mình?

“Yên tâm, tôi tuyệt đối kín mồm kín miệng, có đánh chết cũng nhất quyết không khai ra hôm nay cô nói với tôi cái gì đâu!” Shyn cười híp mắt với Đồng, vẻ đáng yêu khó cưỡng khiến người đối diện hoàn toàn bị thuyết phục. Chỉ thấy Đồng thận trọng quay lại nhìn Kelvil mất vài phút, sau đó hạ giọng nói với cô, “Hơn hai năm trước cậu ba gặp phải một tai nạn, thương tích đáng kể, vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn mất đi một phần kí ức, chỉ là một phần thôi, những kí ức đó có liên quan đến một cô gái, là thanh mai trúc mã của cậu ấy.”

“Thanh mai trúc mã?”

Shyn nghi hoặc nhìn Đồng, có nhầm không, hơn hai năm trước thì cậu ta còn chưa vào lớp 10, nhỏ như vậy đã có thanh mai trúc mã là thế quái nào chứ?

“Thanh mai trúc mã đó là con gái của một ông bố giàu có, mặt mũi cũng sáng sủa dễ nhìn, hơn nữa còn cùng lớn lên với cậu ba, tình cảm của họ trước đây vô cùng khăng khít!”

Đồng bất giác liếc Kelvil vẫn đang ngủ say, thực ra cô cũng cảm thấy người như cậu ba không thể có thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp được, chuyện này nghe qua quả là quá vô lý mà.

“Nói như vậy, nghĩa là Mặt Dày sau khi bị tai nạn đã quên mất phần kí ức đẹp nhất của mình sao?” Shyn ngờ nghệch nhìn khuôn mặt trắng bợt của Kelvil, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ cảm giác xót xa kì lạ. Đây không phải lần đầu cô gặp một người vì bị tai nạn mà đánh mất phần kí ức đẹp nhất của mình, những người như vậy trong mắt cô quả thực rất tội nghiệp.

“Có lẽ như vậy…Cậu ba sau khi hoàn toàn bình phục đã không còn nhớ cô gái đó là ai, nhưng mà vấn đề là chỉ có một mình cô ta bị lãng quên, những phần kí ức còn lại của cậu ba đều không sót mảnh nào.”

“Xem ra cô ta ăn ở thất đức rồi.” Shyn cười nhẹ một tiếng, có thể xảy ra sao, những kí ức trong đầu ngoại trừ cô gái đó đều còn lại đầy đủ, đây là căn bệnh kiểu gì vậy?

“Cũng chẳng phải thể loại gì hay ho tốt đẹp.” Đồng vừa nhắc tới cô gái “thanh mai trúc mã” của Kelvil đã lập tức đổi giọng, “Chỉ là xuất phát từ chỗ lớn lên cùng nhau, cậu ba lúc nhỏ hiền lành tử tế, đối với cô ta lúc nào cũng quan tâm yêu chiều, cô ta bù lại là con người kiêu ngạo ngang ngược lúc nào cũng muốn được người khác coi mình như công chúa, hơn nữa hai người còn được hứa hôn từ trước, lúc nào cũng bị người lớn sắp đặt cho ở bên cạnh nhau, bảo sao không nảy sinh tình cảm?”

“Cô ghen đấy à?” Shyn nghi hoặc nhìn Đồng đang vô cớ phừng phừng nổi giận, “Này, không phải ở bên nhau lâu quá nên cô thích Mặt Dày rồi chứ?”

“Ai thèm ghen! Mà nếu tôi thích cậu chủ thì phải ghen với cô chứ ghen với cô ta làm quái gì?!”

Đồng hơi khựng lại một chút, sau đó thiết nghĩ cái gì đã lỡ nói ra rồi thì nên nói cho hết, liền quay sang lườm Shyn một cái, “Tôi hơn cậu ba đến 6 tuổi, nói tôi thích cậu chủ cô có thấy vô lí không? Chưa kể, cậu ba đưa cô theo từ tận Đông Nam Á, sau đó đã không tiếc mạng mình đỡ cho cô một nhát dao từ tên sát thủ điêu luyện của Lý Gia, rồi còn mặc kệ vết thương đang rỉ máu của mình mà bế cô lên xe đến bệnh viện, suốt quãng đường dài như vậy, vết thương vì hoạt động mạnh mà bị toác miệng, cậu ba vẫn giữ cô ở yên trong lòng nhất quyết không buông ra, hơn nữa còn cắn môi chịu đau không than một tiếng, cô nói xem, không phải tình ý quá rõ ràng thì là gì? Cô ở trong lòng cậu ba chắc chắn rất đặc biệt!”

Đặc biệt?

Shyn đờ người ra mất vài phút. Cô đối với Mặt Dày rất đặc biệt sao? Không thể nào! Mỗi lần gặp nhau cô và cậu ta đều đấu khẩu rất khí thế, lúc nào cũng ghét nhau ra mặt, coi đối phương không hơn con mèo cũng chẳng kém con chó, như vậy gọi là đặc biệt sao? Lại còn tình ý quá rõ ràng? Thiết nghĩ, chẳng qua cậu ta ra vẻ quân tử không muốn vì mình mà cô bị thương nên mới ra sức bảo vệ cô như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là không muốn mắc nợ cô một lần. Rất tốt, bù qua bù lại thì cô và Mặt Dày không còn nợ nần gì nhau nữa, cô cũng rất mong sau khi trở về có thể tránh xa cậu ta, càng xa càng tốt, cô không muốn phải hại người, càng không muốn xuống lỗ sớm như vậy, ở bên cậu ta lúc nào cũng bị nguy hiểm rình rập, đến thở cũng không dám thở mạnh, như vậy có thể coi là đang sống sao?

“Không tin tôi sao?” Đồng thu hồi cái lườm của mình, “Nói cho cô biết, cậu ba rất coi trọng cô, cô tiếp xúc với cậu ấy cũng một thời gian rồi, hẳn cũng rõ cậu ấy là con người đại đại ích kỉ, đố cô làm thế nào mà cậu ấy lại xả thân hi sinh vì cô đấy?”

“Chẳng thằng con trai nào lại muốn nợ một đứa con gái cả!” Shyn nhún vai kết luận, “Cậu ba nhà cô chính là sợ nợ tôi một mạng, dù sao cũng là cậu ta ép tôi tới chỗ đó, nên dù có bị thương cũng phải cắn răng đem mình ra làm bia chắn cho tôi.”

“Làm sao cô chắc chắn được cái giả thiết đó hoàn toàn chính xác? Nói cho cô biết nha, cậu chủ dù không muốn mắc nợ cũng không rảnh mà đem mình ra làm khiên chắn bảo vệ cô đâu, cô cũng biết mà, nợ thì có thể trả, còn mạng sống một khi đã mất đi rồi sẽ không tìm lại được. Cứ cho là con dao đó đâm vào cô, mạng sống của cô bị đe dọa đi, cậu chủ nhiều lắm sẽ đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, tâm tình nếu tốt một chút thì có thể hiến máu nếu cô cần, sau đó với cái bản tính của cậu ấy, cô chết thì đem chôn, cô sống thì coi như cậu ấy còn nợ cô một mạng, đó, cô coi, cậu ấy có tốt tính mà đi cứu cô không? Trừ phi, cô phải là một người có vị trí nhất định trong lòng cậu ấy. Giả sử lúc đó là tôi bị tấn công đi, thề hứa đảm bảo cậu ba thà để tôi nằm lăn ra đó chứ không rảnh mà đem mình ra che chắn bảo vệ cho tôi đâu.”

“Hahahaha…” Shyn bật cười nhìn vẻ mặt rầu rĩ tội nghiệp của Đồng, haiz, chẳng trách cô ấy lại là thuộc hạ thân cận của Mặt Dày, thật giống như Đồng đang diễn xiếc đi guốc trong bụng cậu ta vậy. Thuộc hạ tốt như vậy, ắt hẳn rất được Mặt Dày trân quý.

“Cái gì mà đặc biệt? Xem ra cô chẳng hiểu anh Kelvil chút nào!”

Một giọng nói kênh kiệu cắt đứt dòng suy nghĩ của Shyn. Cô quay đầu lại nhìn, ấn tượng đầu tiên về cô gái đang đứng ở cửa phòng bệnh chỉ tóm gọn trong ba từ, xinh-dã-man.

Chiếc váy tạo eo giả sành điệu của Sisley Tweed với tông hồng giúp tôn dáng mà vẫn giữ được nét mềm mại đáng yêu, một đôi Christian Louboutin nude mẫu “kéo dài chân” bắt kịp xu hướng, mái tóc nhuộm nâu sáng chạm vai được tạo kiểu úp đuôi trẻ trung, khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng nổi bật với tông son hồng san hô tiểu thư sang chảnh, thoạt nhìn đã gây được ấn tượng mạnh mẽ với người đối diện.

“Thụy Uyên? Cô làm gì ở đây?” Đồng ngạc nhiên nhìn cô gái đang đứng ở cửa, trong ngữ điệu không tỏ ra chút thành ý nào. Shyn khẽ nhíu mày, không phải chứ, chẳng lẽ đây chính là thanh mai trúc mã của Mặt Dày sao?

“Tôi ở đây làm gì thì liên quan gì đến cô? Mau nói đi, cô bảo vệ cậu chủ thế nào để anh ấy lại phải nhập viện? Tại sao anh ấy lại bị thương? Còn nữa, con bé đi cùng anh ấy đến Lý Gia đêm hôm qua là ai?”

Đồng cười khẩy một tiếng, không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía Shyn vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác.

Thụy Uyên khẽ nhíu mày quan sát Shyn đang ngồi sát giường bệnh của Kelvil, ánh mắt nhỏ lóe lên vài tia tức giận, “Chẳng lẽ là cô sao?”

“Chuyện của tôi có liên quan tới cô sao?” Shyn lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên, phải rồi, rất xinh đẹp, rất đáng yêu, rất ngạo mạn, chính là gu của tên khốn Mặt Dày. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chắc chắn là thanh mai trúc mã của cậu ta.

“Cô làm hại anh Kelvil chưa đủ sao còn ở đây lên giọng với tôi? Biết điều thì mau rời đi, tôi là hôn thê của anh ấy, người cần ở bên để chăm sóc anh ấy bây giờ là tôi chứ không phải cô!” Thụy Uyên nhướng mày đi về phía giường bệnh, đáng chết, lại dám nói giọng trên trời với nhỏ, con bé này hẳn phải ăn gan cọp rồi.

“Tôi không thèm tranh giành cậu ta với cô, nhưng làm người phải hiểu đạo, Kelvil cứu tôi, vậy bây giờ tôi ở cạnh cậu ta, đợi đến khi cậu ta tỉnh lại sẽ lập tức trở về Đông Nam Á. Cô tưởng tôi muốn ở gần vật sở hữu của cô sao? Ngủ đi rồi hẵng mơ!”

“Ở đây cô không có tư cách nói chuyện với tôi! Mau biến đi!” Trên khuôn mặt xinh đẹp đã lộ vẻ khó chịu, Thụy Uyên gắt giọng nói với Shyn.

“Cô cũng không có tư cách ra lệnh cho tôi! Không phải là ngôn ngữ của tôi quá cao siêu để loại thấp kém như cô hiểu chứ?”

“Mới nói cái gì?” Thụy Uyên xấn xổ xông tới, cánh tay gầy nhỏ giơ lên sẵn sàng tặng một cái tát vào khuôn mặt vẫn còn chút xanh xao của Shyn.

Bụp.

Đồng trừng mắt giữ lấy tay Thụy Uyên, “Cô cũng biết cậu ba không thích cô ở đây mà, chi bằng để cô ấy chăm sóc cho cậu đi. Đụng vào người của cậu ba, cô biết hậu quả ra sao rồi đấy!”

Shyn ngạc nhiên nhìn Đồng. Đây là hành động bảo vệ cho cô sao? Còn cái gì mà “người của cậu ba”? Chậc, cô Đồng này, hiểu nhầm rồi, cô và Mặt Dày thì có quan hệ gì cơ chứ? Mặt Dày chết bằm, mau tỉnh dậy giải thích cho thuộc hạ của cậu rõ ràng đi, cứ thế này thật không ổn chút nào!

“Bỏ tay ra!”

Shyn khẽ nhíu mày, thật chanh chua quá.

Thụy Uyên liếc Shyn một cái hằn học, “Cô là người của anh Kelvil? Loại tầm thường cô lại có thể được anh ấy để mắt tới? Không phải chứ, anh Kelvil lại có thêm một món đồ chơi thú vị rồi nhỉ!”

Đồng mím môi đẩy Thụy Uyên lùi ra sau hai bước, nhỏ lộ rõ vẻ tức giận, chỉ chực lột da uống máu Đồng ngay lập tức. Shyn lắc đầu thở dài, “Cô thật chanh chua quá đi, tiểu thư!”

“Nói không đúng sao?” Thụy Uyên bĩu môi nhìn Shyn, “Loại tầm thường như cô lại được anh ấy để ý sao? Nực cười! Chỉ e anh ấy muốn dùng cô làm một thứ đồ chơi tạm bợ, đến lúc chán rồi sẽ tự ném cô đi không cần ai lên tiếng nhắc nhở!”

Sắc mặt Shyn thoáng trầm xuống, dù muốn dù không xem ra đều phải dạy cho con bé này một bài học mới được, mới tí tuổi đầu đã tỏ vẻ hỗn láo, thật dễ ăn đập mà!

Mặt Dày, cái này chỉ là do hoàn cảnh ép buộc thôi!

Hít một hơi thật sâu, cô yểu điệu cầm tay Kelvil, vênh váo nhìn Thụy Uyên đang trừng mắt tức giận, “Phải, tôi là đồ chơi của anh ấy, ít nhất là thứ đồ chơi được anh ấy yêu thương nâng niu, không giống như cô bị người ta quăng vào một xó, đến liếc cũng không buồn liếc. Bây giờ tôi mới biết anh ấy có một cái đuôi, từ trước tới giờ anh ấy chưa bao giờ nhắc tới thứ đồ cũ rác rưởi như cô cả, đi Châu Âu cũng không mang cô theo…”

Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Thụy Uyên dần dần tối sầm lại,

“…Không phải là cô cố tình bám theo anh ấy chứ?”

Shyn rủa thầm, eo ôi, kinh quá, sến súa chết đi được, đây có phải là cô không?

Sắc mặt Thụy Uyên vô cùng tệ, Shyn cười đắc chí, khẽ liếc sang Đồng, khà khà, cô áy cô cùng ủng hộ hành động của cô.

Đột nhiên bàn tay lạnh cóng của Mặt Dày đan chặt vào tay cô, Shyn giật mình nhìn hắn, tỉnh rồi sao, dáng vẻ này thật không giống kẻ mới tỉnh dậy chút nào, vậy chẳng lẽ nãy giờ hắn giả chết xem cô diễn kịch? Đồ đểu!

Mặt Dày đê tiện vẫn nằm im trên giường, hai mắt nhắm tịt, tay siết chặt tay cô, khóe môi đê tiện cong lên, rõ ràng cậu ta đã tỉnh lại rồi.

Đồ chết dẫm, sao cậu không chịu mở mắt ra đi, hại tôi phải sắm vai thứ động vật yểu điệu không xương từ nãy tới giờ!

Shyn nghiến răng dùng tay còn lại “âu yếm” bóp mạnh tay Mặt Dày, được lắm, để xem đồ chết bằm nhà cậu còn muốn giả vờ giả vịt nữa hay không?!

Kelvil tủm tỉm mỉm cười, cô gái này cũng thật đáng yêu chứ!

Thụy Uyên dù tức đến tím tái mặt mày nhưng vẫn thấy mí mắt run run và khóe môi cong lên đểu cáng của Kelvil. Nhỏ kiềm chế nở một nụ cười ngọt ngào giả tạo, “Anh Kelvil, anh tỉnh rồi…”

“Đi ra ngoài hộ tôi cái!” Kelvil hai mắt khép hờ nghiêng người sang, một tay bị Shyn “dịu dàng” nắn bóp, tay còn lại “nhã nhặn” đưa ra nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Shyn, hắc hắc, thời cơ tốt, có thể đường đường chính chính nắm tay con nhỏ này mà không bị cô ta phản kháng, thật đúng là “thuận thiên thừa vận.”

Shyn hít một hơi kìm nén cảm xúc, Mặt Dày, gru, tôi nhất quyết không đội trời chung với cậu đâu! Đồ đểu! Đồ xấu xa!

Tức là tức, diễn là diễn, Shyn ngoài mặt vẫn tươi cười nũng nịu, “Anh này, làm người ta ghen đó!”

“Chẹp…” Kelvil mãn nguyện giữ chặt tay Shyn, “Mặc kệ cô ta, em mau đuổi cô ta ra ngoài đi, anh không thích chúng ta bị làm phiền!”

*Há há, Lèm Bèm, cô thật điệu quá đi*

*Gru, Mặt Dày, tôi thề sẽ ăn tươi nuốt sống lột da cậu!*

“Anh Kelvil…” Thụy Uyên hai mắt rưng rưng sắp khóc, Đồng thở dài một tiếng, diễn hay quá, rõ là bị Shyn chọc cho tức phát khóc còn làm như mình bị bắt nạt, không phải cô ta mới chính là người khơi mào chiến tranh trước hay sao?

Kelvil đợi một lúc, sau đó bực bội mở mắt, “Cô không hiểu tiếng người à?”

“Em…”

“Dẹp, không có anh anh em em gì ở đây hết! Mau đi đi, cô không tự thấy bản thân mình quá trơ trẽn rồi à?” Shyn lên giọng phụ họa, “Anh ấy rõ ràng không thích sự có mặt của cô ở đây mà!”

“Thôi vậy, em không cần nói nhiều với cô ta làm gì!” Kelvil ngắt lời Shyn rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, “Đã bảo cô ta không hiểu tiếng người mà, em nói gì cô ta cũng không hiểu đâu.”

Đồng mím môi nén tiếng cười, “Cậu ba, em đưa cô ta ra ngoài nhé!”

“Sao cũng được, mà kệ cô ta đi.” Kelvil ném cho Thụy Uyên một cái liếc xéo bình thản, “Có thiếu phu nhân của em ở đây rồi, dù có ngứa mắt đến mấy ta cũng cảm thấy rất dễ chịu, thực không buồn nôn như mỗi lần nhìn thấy cô ta!”

*Thiếu phu nhân con khỉ, cậu có tin tôi tát một phát là cậu nằm im luôn không?*

*Haha, được làm thiếu phu nhân của bổn công tử, Lèm Bèm, coi như tôi thăng chức cho cô đó nha!*

Đồng mỉm cười mở cửa, lịch sự nghiêng đầu nhìn Thụy Uyên, khóe môi chậm rãi cong lên, “Mời!”

Đã đuổi, chẳng lẽ lại không đi? Thụy Uyên tức đến nỗi máu trào lên não, lộc cộc nện giày cao gót xuống nền nhà, rời đi. Shyn ngó ngó cái bóng kiêu kỳ của cô ta, cảm thấy đắc chí liền bật cười lớn. Cô và Mặt Dày thường ngày cắn nhau chí chóe như lửa gặp đạn, thật không ngờ lại có thể cùng nắm tay nhau, kẻ tung người hứng đá đểu một cô tiểu thư sang chảnh.

Xí mê, nắm tay á, tí thì quên. Shyn vội rụt tay lại, nét mặt đắc chí lập tức chuyển thành tức giận, cô trừng mắt nhìn Mặt Dày, “Cậu muốn chết à?!”

“Bỏ tay ra!” Shyn gắt lên, hai má nổi lửa đỏ phừng.

“Muốn tôi buông cô ra, phải có điều kiện đổi trả chứ? Không phải tự cô nhận là bạn gái của tôi sao? Bây giờ muốn chia tay à, không biết đâu, cô phải đền bù thiệt hại cho tôi!”

“Cái gì? Điều kiện gì? Bạn gái gì? Chia tay gì? Tôi làm gì mà phải đền bù thiệt hại cho cậu? Tên khốn này, có phải cậu bị ngã đập đầu vào thùng rác rồi nên tưng tửng không?! Mau bỏ tay tôi ra!”

Cô giãy đành đạch như con cá tươi bị đặt lên thớt để chuẩn bị đánh vẩy, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên la hét. Đồng che miệng cười, tội nghiệp, cô gái này không chừng sẽ bị cậu ba hành hạ đến chết thì thôi.

“Em cười cái gì?” Kelvil lườm Đồng một cái, “Mau ra ngoài đi, còn muốn ở đây làm kỳ đà cản mũi ta sao?”

Đồng nhún vai xoay người đi ra cửa, “Cậu ba, đừng nói ẩn dụ như thế, đầu óc em rất đen tối nha!”

Kelvil đắc chí nhìn Shyn, “Lèm Bèm à, muốn tôi bỏ tay cô ra, vậy thì chấp nhận một điều kiện của tôi đi!”

“Điều kiện con khỉ nhà cậu!” Shyn nghiến răng kèn kẹt, “Không mau bỏ tay tôi ra, tôi cắn đấy!”

“Hung dữ nhỉ?” Kelvil bóp mạnh cổ tay Shyn một cái, “Cứ cho là cô không đồng ý đi, nhưng mà tôi vì cứu cô nên mới bị thương, ít nhất cô phải đền đáp ơn cứu mạng của tôi chứ!”

“Cậu còn chưa hậu tạ tôi vụ tôi đưa cậu về nhà băng bó, cũng tại cậu bỏ rơi tôi mà tôi phải hành hung ả nữ sát thủ, cậu là tên khốn biến tôi thành tội phạm đó!”

“Tôi chả băng bó nấu cơm cho cô lúc cô bị tông xe còn gì? Lúc cô đánh nhau với Dạ Nguyệt chẳng phải rất vẻ vang sao, một con nhóc nhát gan lại hạ được một nữ sát thủ có máu mặt, chưa kể nếu tôi không xuất hiện thì ai đưa cô từ Lý Gia vào bệnh viện hả? Cô lạc là do cô không chịu đi sát tôi đấy chứ! Không đúng hả? Hả hả?”

Shyn đuối lí im lặng, Mặt Dày đáng chết, lần này muốn cô làm cái gì đây chứ?”

“Yên tâm, thề hứa đảm bảo tôi không ép cô làm cái gì quá đáng đâu! Điều kiện…”

Shyn tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng mà điều kiện là gì nhỉ, sao hắn đang nói lại tự nhiên im bặt vậy?

Kelvil khẽ nhíu mày buông Shyn ra, hình như có gì đó không ổn. Sự nhạy bén về âm thanh đã báo cho cậu biết, có tiếng bước chân gấp gáp của một đoàn người đang tiến về phòng bệnh của mình. Đừng đùa, cậu chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, chẳng lẽ lại có thêm một đám sát thủ muốn tới đây tiễn vong sao?

“Sao? Nói đi!” Shyn xoa xoa cổ tay đỏ bầm đau nhức, cái tên đáng chết, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đau quá đi.

“Suỵt!” Kelvil đưa tay lên bịt miệng Shyn, cô ú ớ nói không nên lời, gì chứ, bịt thế này làm sao cô thở được?

“Cô im miệng đi, có kẻ tới hốt xác tôi kìa!” Kelvil nhíu mày nhìn ra cửa phòng bệnh, giỡn hả, tại sao những lúc gặp nguy hiểm đều là cậu đang ở bên cô gái này chứ?

“Cậu ăn ở kiểu gì mà từ Đông Nam Á sang Châu Âu đều có kẻ thù mài dao chờ sẵn vậy?”

“Nhiều chuyện!” Kelvil dáo dác nhìn quanh phòng, đập vào mắt cậu là cây lau nhà bị bỏ quên trong một góc tường, “Nghe tôi nói đây, bây giờ tôi bị thương, có muốn cũng không tự vệ nổi, vậy giao cho cô đi, mau lấy cây lau nhà đó ra cửa chờ sẵn, tôi đếm từ 1 đến 3, hễ bảo đánh thì đánh mạnh vào!”

Đồ khốn, là muốn bắt tôi đánh người sao? Shyn nhăn nhó giơ cây lau nhà bằng inox ra trước mặt Kelvil, đồ điên, ai thèm tới bệnh viện đánh lén cậu chứ?

Tiếng bước chân ngày càng lại gần, không có tiếng cười cũng không có tiếng nói, bản thân Shyn thực ra cũng cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Mặt Dày thối tha, Mặt Dày xấu xa, ở bên cậu không chừng có ngày tôi chui vào hòm nằm mất.

Kelvil mặt mũi tối sầm kéo Shyn đi về phía cử phòng bệnh, vầng trán cao rộng khẽ nhăn lại, có lẽ vì cử động nên vết thương lại đau.

“Cậu chảy máu kìa!” Shyn cúi gần mặt hối lỗi, cũng tại cô mà Mặt Dày ra nông nỗi này, giờ nghĩ lại thật thương cho cậu ta.

“Kệ nó đi, không quan trọng!” Kelvil lườm cánh cửa bằng cặp mắt sắc lạnh, “Sẵn sàng nhé, tôi đếm 1… 2… 3…”

Cánh cửa phòng bị cánh tay ai đó đẩy ra.

“Đánh đi!!!”

Bing! Boong! Rầm!

“Huy Nam!” Ngay sau đó là tiếng hét vang dội từ bên ngòai vọng vào, và tiếng Kelvil la lớn.

Người nằm dưới đất mặc áo sơ mi trắng, mái tóc nhuộm màu nâu lạnh, dù bị đánh liền hai cái đến ngất xỉu vẫn tỏa ra thứ hào quang dìu dịu đầy ma lực chết người.

Shyn há hốc miệng kinh ngạc, ôi mẹ ơi, cô vừa hành hung trai đẹp đấy, hơn nữa dùng lực mạnh thế nào mà mới đánh hai cái đã khiến người ta nằm im trên sàn nhà. Mạnh quá! Xem ra dạo này cô côn đồ hơn trước rất nhiều thì phải.

“Đồ quỷ đáng ghét, mày xem mày vừa đánh ai kìa!” Shine từ ngoài cửa đi vào, đuôi mắt ẩn chứa ý cười. Shyn ngơ ngác nhìn đứa bạn thân, không phải chứ, nó lại có thể cười khi mà bạn tốt của nó vừa ra tay đánh người vô tội sao? Thật vô lương tâm nha!

Phản xạ tự nhiên, Shyn hướng mắt theo tia nhìn của Shine, bất chợt trên môi cô cũng xuất hiện một nụ cười. Xem kìa, tình cảm quá đi, cái này thực ra không thể mắng Shine vô lương tâm, mà phải trách Huy Nam và Sunny tình ý thể hiện quá rõ ràng.

Sunny ngồi dưới sàn nhà, đang cố gắng nâng Huy Nam dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Con bé đáng chết, người ta chỉ tốt bụng đến thăm thôi, có nhất thiết phải mạnh tay vậy không? Lại còn đánh cho Huy Nam ngất xỉu, thật muốn ăn đấm mà!

“Bạn tốt, xin lỗi, thực xin lỗi, tao không có ý muốn đánh cho Huy Nam của mày ngất xỉu vậy đâu!” Shyn nhanh nhẹn đỡ Huy Nam đến chố giường bệnh của Kelvil, “Thực không biết là bọn mày đến thăm, đều do Mặt Dày ham sống sợ chết cảm thấy cần phải tự vệ nên mới bảo tao làm như vậy!”

“Cô cậu tốt quá nhỉ!” Huy Khánh khoanh tay trước ngực, dùng một đôi mắt đầy rẫy hàn khí nhắm vào Shyn. Anh vừa mới tưởng tượng, nếu lúc đó không phải là Huy Nam mở cửa thì chắc bây giờ anh mới đúng là người được dìu lên giường bệnh. Cô gái này thông minh đâu không thấy, thật đúng là quả bom nổ chậm mà!

Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, có thể nào mang một tên đang bất tỉnh lên máy bay chứ?

Anh liếc Shine đang nhìn Sunny cười hí hửng, khí lạnh thật khiến cô sởn da gà, ngay đến nụ cười đang tươi rói cũng tự động đông cứng lại, “Nói cho cô biết, để lỡ giờ chuyến bay lần này, tôi nhất quyết đem cô nộp cho lão già họ Vương!”

“Liên quan gì đến tôi chứ?” Shine khựng lại nhìn chằm chằm vào mặt Huy Khánh, “Đê tiện, anh đừng ỷ thế ức hiếp tôi!”

“Cô ăn phải gan ruồi à?” Huy Khánh khẽ nhíu mày, còn dám lớn tiếng cãi lại? Con bé này, em thật muốn chết rồi có đúng không?!

“Ruồi cái gì mà ruồi, tôi nhịn mấy ngày rồi anh có biết không?! Lúc nào cũng đòi bắt nạt tôi, anh đúng là cái đồ xấu xa bỉ ổi!”

“Cô mới nói cái gì?” Huy Khánh lập tức sa sầm nét mặt, hàn khí của anh khiến cả căn phòng xẹt một giây bị đông đá. Sunny cảm thấy rất sơ ánh mắt của Huy Khánh, cô chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài gọi y tá đến kiểm tra cho Huy Nam. Shyn tuy không quan tâm lắm đến Huy Khánh nhưng vẫn bị cái nhìn của anh làm dựng tóc gáy, rùng rợn quá, quyết định của cô là đào tẩu cùng Sunny. Không phải lại sắp có chiến tranh chứ?

Kelvil chỉ bình thản dựa vào cánh cửa phòng bệnh, cậu không ý kiến với việc Shyn bỏ theo Sunny. Cái đồ nhát gan đó, nếu để anh hai dọa chắc chắn sẽ hồn bay phách lạc, thôi thì kệ cô ta vậy. Cậu không lạ gì bản mặt lạnh như tiền của anh, phì, chuyện thường thôi, mỗi lần bị chọc giận lúc nào nhiệt độ của Huy Khánh chả giảm xuống chóng mặt? Có điều lần này có chút bất ổn, cậu cảm giác hình như qua một đêm không gặp, anh hai đã thay đổi rất nhiều, từ lúc bước chân vào cửa phòng bệnh đã lắm lời hơn bình thường rất nhiều. Không phải chứ, con người có thể thay tính đổi nết nhanh như vậy sao?

Shine ngửi thấy mùi thuốc súng nguy hiểm, thôi chết, vừa nãy cô cao hứng lỡ lời, đã chọc giận Khánh đại gia rồi. Hậu quả, e là rất khó lường.

“Khánh đại gia, thực xin lỗi, tôi không cố tình lớn tiếng, anh đừng chấp vặt nha!”

Cô cúi đầu nhìn Huy Khánh, đột nhiên cảm thấy hình như trong mắt anh ẩn hiện một nụ cười, phải, chính là điệu bộ ngoan ngoãn của cô khiến anh cảm thấy rất buồn cười. Có thể sao, mấy phút trước còn cao giọng bảo anh xấu xa bỉ ổi, bây giờ đã nhanh chóng biến thành một con mèo con ăn vụng sợ bị đánh. Anh lườm cô một cái, “Mau theo tôi đi làm thủ tục xuất viện!”

Cô không dám nói nhiều, im lặng nhỏ nhẹ bước theo sau lưng anh. Huy Khánh khẽ cau mày, “Nhanh chân lên, tôi cắt tai cô đấy!”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN