Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 17: Chịu xui xẻo & Dựa vào cái gì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 17: Chịu xui xẻo & Dựa vào cái gì


Edit: Bàn

“Không thể đi theo tour này được, tớ kiếm hướng dẫn viên du lịch đòi tiền.” Khúc Liệu Nguyên vừa nói vừa đứng lên.

“Tiểu Khúc cậu đừng xúc động…” Tống Dã nhanh chóng tỉnh táo, vội vàng kéo cậu, thấp giọng nói, “Lỡ may bọn họ đuổi bọn mình xuống xe, vùng đồng không mông quạnh này, bọn mình về kiểu gì?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”

Tống Dã suy nghĩ một chút, nói: “Hôm đó đi tàu điện ngầm từ ga tàu, đài trên tàu điện ngầm phát số đường dây nóng khiếu nại du lịch Bắc Kinh, cậu có nhớ không? 123… Mấy số đằng sau là gì tớ quên rồi.”

Khúc Liệu Nguyên căn bản không để ý cái này, nói: “Tớ có nghe được gì đâu!”

Tống Dã dùng sức bóp tay cậu, cảnh cáo nói: “Nhỏ giọng một chút.”

Phía trước có người nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn hai người họ, thấy là hai đứa nhỏ, liền thờ ơ quay đầu lại.

Tống Dã ra hiệu Khúc Liệu Nguyên nhìn người kia, nói: “Thấy không? Người đàn ông ngồi cùng hướng dẫn viên du lịch kia, còn có 2 người đàn ông ngồi sau tài xế nữa, bọn họ không phải du khách, vừa nãy đi Trường Thành, tất cả mấy người này đi theo hướng dẫn viên du lịch, không phải soát vé giống như người khác.”

Khúc Liệu Nguyên nhìn lần lượt, tuy bị phần lưng ghế ngồi cản trở nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là những người đàn ông trưởng thành không gầy yếu. Tài xế cũng là một người to con.

Khúc Liệu Nguyên nói: “Chúng ta người cả xe đây, sao phải sợ mấy người bọn họ?”

Tống Dã lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

Hai người bọn họ lên muộn, chỗ ngồi phía sau, nhiều hành khách phía trước cách khá xa đang nghỉ ngơi.

Vừa rồi Khúc Liệu Nguyên nói chuyện phiếm cùng anh trai sát vách, ngoại trừ chị gái đằng sau anh trai chen lời, người bốn phía xung quanh không ai tham dự. Có lẽ không nghe được, có lẽ nghe được.

Sau khi anh trai nói chuyện xong với Khúc Liệu Nguyên, chỉ thở dài, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khúc Liệu Nguyên cho là chuyện đương nhiên rằng du khách trên xe đều là người bị hại, đều là người chung một chiến tuyến.

Tống Dã cảm thấy logic của cậu quá ngây thơ, nhưng không muốn hắt cậu bát nước lạnh.

“Để tớ tra số điện thoại khiếu nại trước đã.”

Tống Dã dùng điện thoại lên mạng, hiện giờ vẫn phổ biến internet 2G chậm như rùa bò, xe chạy trên đường, tốc độ mạng càng tệ hơn, mãi mới tra được số 12301 trên UC Browser.

“Cậu gọi đi.” Khúc Liệu Nguyên thấy hắn không có động tác kế tiếp, nhịn không được giục hắn.

“Cậu ngốc à?” Tống Dã nói, “Chờ lát nữa xe dừng lại ăn trưa, tìm nơi nào yên tĩnh rồi gọi.”

Đến giờ ăn trưa, xe bus đưa người cả xe đến một nơi giống nhà ăn địa phương, hướng dẫn viên du lịch, tài xế chào hỏi với người nơi này, vừa nhìn đã biết người quen.

Như đã nói, 10 người một bàn, mỗi bàn 8 món ăn, nhưng số lượng đồ ăn rất ít, mùi vị cực tệ, còn một nồi cơm tẻ, không biết là cơm thừa hay vì trời quá nóng mà có vị hơi thiu.

Khúc Liệu Nguyên ăn hai miếng, kéo kéo Tống Dã, nói: “Không ăn nữa, đi nhà xí.”

Hai người tìm một nơi trống trải bên ngoài nhà ăn.

Tống Dã gọi điện thoại khiếu nại 12301, tổng đài viên hỏi tên công ti du lịch và biển số xe, nói có kết quả xử lí sẽ liên hệ hắn.

Khúc Liệu Nguyên hỏi: “Nói như nào?”

Tống Dã kể đúng sự thật, bất đắc dĩ nói: “Chắc mỗi ngày tiếp nhận điện thoại kiểu này nhiều lắm, không quản được… Thôi Tiểu Khúc, chịu xui xẻo vậy.”

Khúc Liệu Nguyên mở to hai mắt, không thể tin nói: “Tiểu Dã, cậu đang nói gì thế? Dựa vào cái gì? Bọn mình có làm sai đâu.”

Tống Dã ôm đồm trách nhiệm nói: “Đều tại tớ, nói là dẫn cậu đi chơi, là do tớ trong lúc hồ đồ bị mắc bẫy.”

“Tớ có trách cậu đâu…” Khúc Liệu Nguyên ủ rũ cúi đầu nói, “Lần trước đi Bắc Kinh thì chơi không vui, lần này thì leo Trường Thành giả. Vất vả mãi mới đi được một chuyến, sao lại như vậy chứ.”

Tống Dã nhìn cậu như vậy, cũng có chút khổ sở, nói: “Đi lấp đầy bụng trước đã, lát nữa nói sau đi.”

Quay về nhà ăn, hai người cũng không muốn ăn cơm, bốn phía xung quanh có nhiều chỗ bán hàng rong, mì ăn liền một hộp 10 tệ, không khác gì ăn cướp.

Tống Dã lầm bầm mua 2 hộp, người bán hàng rong đổ nước nóng cho bọn họ, hai người không về chỗ bàn cơm mà ngồi ngoài bậc thang ăn.

Khúc Liệu Nguyên ăn xong trước, cắn nĩa mì ăn liền trong miệng, cắn đến cái nĩa toàn là dấu răng, không nói nhiều như thường ngày, hiển nhiên là rất buồn bực.

Tống Dã không biết an ủi cậu kiểu gì, tâm trạng cũng không tốt lắm.

Xe bus lại khởi hành.

Con gái nhỏ của anh trai Hồ Nam kia không ăn được cơm, méo miệng ngồi đó tủi tủi thân thân.

Khúc Liệu Nguyên khá hơn lúc nãy một chút, cầm bao Tuyết Liên lúc nãy Tống Dã mua cho cậu, đút cho Tống Dã một viên, cho mình một viên, trông thấy em gái nhỏ nhìn mình, liền hỏi cô bé: “Em gái em gái, ăn không?”

Em gái nhỏ nhìn ba mình, ba ba cười gật đầu, cô bé mới nói: “Cảm ơn anh trai.”

Thế là Khúc Liệu Nguyên cũng cho cô bé một viên.

Lúc này, hướng dẫn viên du lịch lại bắt đầu diễn trò, đầu tiên nói làm một hướng dẫn viên du lịch nhỏ khổ cực đáng thương biết bao, bán thảm kết thúc – đến phân đoạn mua sắm không thể thiếu của tour du lịch đen – thì yêu cầu du khách đến cửa hàng đồ lưu niệm địa phương gần đó mua đồ, mỗi người phải tiêu ít nhất 100 tệ “giá hữu nghị,” mua đồ xong còn phải giao hoá đơn cho cô ta.

Khúc Liệu Nguyên khiếu nại không thành đã phiền muộn nửa ngày, nghe cô ta nói một trận, đột nhiên bùng nổ, cao giọng nói: “Không mua!”

Tống Dã: “…”

Hướng dẫn viên du lịch trấn định nói: “Tiểu soái ca, thông cảm bọn chị khổ cực một chút đi.”

Khúc Liệu Nguyên lãnh khốc vô tình nói: “Không thông cảm! Trả tiền đi! Bọn em không đi nữa!”

Hướng dẫn viên du lịch vốn đang miễn cưỡng duy trì vẻ mặt nhiệt tình, nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Gì thế? Vẫn còn Thập Tam Lăng chưa đi đâu đấy.”

Tống Dã muốn ngăn Khúc Liệu Nguyên lại, Khúc Liệu Nguyên lại cạch một phát tháo dây đai an toàn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi nói: “Đi Thập Tam Lăng cái gì? Trường Thành thì là Trường Thành giả, tôi còn lâu mới tin mấy người đưa bọn tôi đến Thập Tam Lăng thật.”

Người trên xe lặng ngắt như tờ.

Hướng dẫn viên du lịch nói: “Em trai, em đừng nói lung tung. Trường Thành là Trường Thành, giả làm sao được? Bọn chị làm gì có khả năng xây một đoạn Trường Thành giả chứ.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Mấy người dẫn bọn tôi đi Thuỷ Quan, làm gì có ai không biết leo Trường Thành là leo Bát Đạt Lĩnh?”

Mấy vị khách trên xe cũng phụ hoạ nói: “Đúng rồi đó, không phải đi Bát Đạt Lĩnh.” “Tôi trước đây leo Bát Đạt Lĩnh rồi, con dốc đâu có dốc đứng như vậy chứ.”

Nhưng hiển nhiên hướng dẫn viên du lịch không phải mới lần đầu gặp tình huống này, cầm loa lên nói: “Mọi người im lặng, bình tĩnh! Mọi người có thể không biết, Trường Thành có rất nhiều đoạn, Bát Đạt Lĩnh là đoạn nổi tiếng nhất, còn chúng ta đi Thuỷ Quan Trường Thành, thực ra cũng cùng một phần với Bát Đạt Lĩnh Trường Thành, hơn nữa còn là phần được bảo tồn tốt nhất. Huống hồ, bọn tôi cũng chưa từng quảng cáo nơi chúng ta leo là đoạn Bát Đạt Lĩnh. Mọi người nếu có câu hỏi, thì mọi người có thể lấy hợp đồng ra nhìn cẩn thận.”

Có người liền lấy hợp đồng ra xem, quả thực không có chữ Bát Đạt Lĩnh, đối phương chơi chữ.

Trên xe lại im lặng. Kì thực những người trên xe này, làm sao không cảm thấy tour du lịch này có chuyện. Chẳng qua là ngại phiền phức, mang theo suy nghĩ “Kệ đi kệ đi, đi cũng đi rồi” trong lòng mà thôi.

Tống Dã cũng cúi đầu đọc hợp đồng, hợp đồng là hắn kí, bác gái dẫn hắn lên xe lúc đó nói: “Cháu là anh à? Vậy cháu kí đi.”

Hướng dẫn viên du lịch thấy không ai làm loạn nữa, liền nhắm mũi sào về phía đầu sỏ Khúc Liệu Nguyên, mặt trào phúng cười như không cười, cầm loa, quái gở nói: “Tiểu soái ca, mua ít đặc sản về cho người nhà bạn bè thôi mà, đáng bao nhiêu đâu, 100 tệ cũng không có sao? Thế thì ở nhà luôn đi, còn đi du lịch làm gì nữa? Có đúng hay không?”

Cái tuổi này chính là giai đoạn có lòng tự trọng mãnh liệt nhất, mặt Khúc Liệu Nguyên tức thì đỏ lên.

Trên xe không ai nói chuyện. Hướng dẫn viên du lịch có phần đắc ý.

“Chị hướng dẫn viên,” Tống Dã ngẩng đầu, bén nhọn nói, “Em có câu hỏi, vì sao người cả xe nộp tiền không giống nhau?”

“Cháu với anh cháu trả 150!” Khúc Liệu Nguyên thiếu chút nữa thì quên, hỏi những người khác, “Mọi người thì sao?”

Vị anh trai Hồ Nam bên cạnh kia vội giúp đỡ cậu: “Tôi với con gái tôi, mỗi người trả 100.”

Những người khác cũng nhao nhao mở miệng, có người nói trả 150, có người nói trả 180 200, thậm chí có mấy tổ du khách trả 300 mỗi người.

Lúc nãy nhắc đến leo Trường Thành giả cùng ép buộc mua sắm, cảm xúc người cả xe tương đối bình ổn, mọi người cùng bị thiệt như nhau mà, hiện giờ vừa nghe giá khác nhau như vậy, tức khắc cùng bùng nổ, nhất là mấy tổ du khách phải trả tiền nhiều một cách khác thường, dồn dập nói: “Tại sao lại như vậy? Khác nhau nhiều thế!? Trả tiền trả tiền!”

Khúc Liệu Nguyên lại đầy máu, hét lên: “Trả tiền! Bọn họ là lừa đảo! Bây giờ còn muốn lừa chúng ta mua đồ!”

Người cả xe đều nói nhao nhao lên.

Lúc này xe bus đã đến nơi, dừng bên ngoài “Cửa hàng đặc sản địa phương XX,” một chỗ hết sức đơn sơ.

Khúc Liệu Nguyên lớn tiếng nói: “Bọn tôi không cần mua đồ!”

Rất nhiều người nói theo: “Không mua không mua!”

Hướng dẫn viên du lịch rụt lại, mấy người đàn ông phe bên kia đứng lên, đều có dáng vẻ hung ác, thô lỗ nói: “Đừng ồn ào! Đừng ồn ào!”

Xe bus dần yên ắng lại từ trước ra sau, gặp phải tình huống chênh lệch sức mạnh, không ai muốn làm chim đầu đàn, tự dưng rước hoạ vào thân. Có mấy du khách nữ lo lắng nhìn Khúc Liệu Nguyên, lấy ánh mắt ra hiệu cậu ngồi xuống.

Khúc Liệu Nguyên cứng cổ đứng đó không chịu ngồi, tức muốn khóc.

Nữ hướng dẫn viên du lịch thấy tình hình đã được khống chế, lại nhảy ra nói: “Mọi người thả lỏng, nghe tôi nói, dịch vụ đặc biệt của chúng tôi là dành cho khách lẻ từ những công ti du lịch khác nhau, tiêu chuẩn tính phí của mỗi công ti du lịch là khác nhau, xin mọi người hiểu điều này, đoàn khách lẻ đều như vậy, mọi người cất kĩ hợp đồng, chúng tôi chỉ dẫn tour thôi, đối với các vấn đề cụ thể, phải tìm công ti du lịch mọi người kí hợp đồng để thương lượng giải quyết.”

Tâm lý “chịu xui xẻo” lại lan truyền lần hai giữa mọi người.

Khúc Liệu Nguyên tức giận đến cả người bốc khói, bọn họ đi đâu mà tìm? Bác gái kia là tuỳ tiện gặp phải trên đường!

“Chị hướng dẫn viên,” Tống Dã giơ hợp đồng trong tay lên, nói, “Em có một câu hỏi về hợp đồng.”

Hướng dẫn viên du lịch biết hắn đi cùng Khúc Liệu Nguyên, không nhịn được nói: “Chị nói rồi còn gì? Ai kí với em, em tìm người đó giải quyết.”

Tống Dã lại nói: “Cho dù là kí hợp đồng với ai, hai đứa bọn em còn chưa trưởng thành, không đi cùng người giám hộ, hợp đồng này có hiệu lực không?”

Hướng dẫn viên du lịch bị hắn hỏi sửng sốt vài giây, cãi chày cãi cối nói: “Giấy trắng mực đen, sao lại không có hiệu lực?”

Tống Dã nói: “Nếu hợp đồng có hiệu lực, hai đứa bọn em đi theo chiếc xe này của mấy chị, thì chị gái, chị là người giám hộ tạm thời của hai đứa bọn em, bọn em xảy ra bấy cứ vấn đề gì, đều là chị phụ trách, đúng không ạ?”

Hướng dẫn viên du lịch: “…”

Tống Dã vỗ cánh tay Khúc Liệu Nguyên, nói: “Em trai em buổi trưa ăn cơm xong bị đau bụng, hình như là ngộ độc thức ăn rồi.”

Khúc Liệu Nguyên: “???”

Tống Dã nói: “Lúc nãy em vừa nói đau còn gì?”

Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, lập tức che bụng, nói: “Ai da, bụng em đau quá.”

Hướng dẫn viên du lịch vẻ mặt hoang đường nói: “Ê ê ê! Em diễn cái gì đấy?”

Tống Dã nói: “Tại sao lại là diễn? Bữa cơm giữa trưa kia có vấn đề, cơm tẻ thiu rồi, em giờ cũng không thoải mái đây.”

Hắn nhìn những du khách khác, tràn ngập ám chỉ hỏi: “Mọi người không thấy thế sao ạ?”

Trong xe an tĩnh chốc lát, keng một tiếng, tất cả mọi người đều đã hiểu. Rất nhiều người bắt đầu “đau bụng,” diễn như thật còn kêu “ai da ai da.”

Con gái anh trai Hồ Nam tuổi còn nhỏ, thực ra không rõ lắm là có chuyện gì, thấy mọi người đột nhiên đều “bệnh,” bị doạ đến oa một tiếng khóc lên. Phía trước có một bé trai nhỏ hơn cũng bị tiếng khóc này kéo theo khóc thật to.

Mấy đứa trẻ là khóc thật, còn có Khúc Liệu Nguyên đi theo đục nước béo cò mà giả khóc.

Trong mấy phút, mấy chục người “trúng độc tập thể,” cả chiếc xe bus gà bay chó sủa.

Một đám người tour du lịch đen ngơ ngẩn quay vòng vòng.

Tống Dã gọi điện thoại, nói: “120 ạ? Nơi này có người ngộ độc thức ăn, hơn 40 người, đúng đúng đúng rất nghiêm trọng… Biển số xe là Bắc Kinh FXXXX, là xe bus du lịch, người cả xe đều trúng độc thức ăn… Hiện tại xe bus đang đậu trước cửa hàng đặc sản địa phương XX ở trấn XX khu Xương Bình.”

Cúp điện thoại, hắn nói với hướng dẫn viên du lịch: “Chị gái, chị biết không? Đối với những vụ ngộ độc thức ăn quy mô lớn thế này, thông thường xe cứu thương sẽ đến cùng xe cảnh sát.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN