Trên xe rối như tơ vò nhốn nháo loạn tùng phèo, trẻ con khóc người lớn gào.
Hướng dẫn viên du lịch cầm loa kêu la, không ai để ý cô ta, đám người tour du lịch đen không khống chế được cục diện nữa.
Nơi này là một trấn trong khu Xương Bình, mặc dù có vẻ giống nơi đồng không mông quạnh, nhưng vẫn gần hoàng thành, đường sá chi chít, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, xe cứu thương mười mấy phút đã đến, còn tới tận 2 chiếc.
Hơn nữa quả thật đi theo xe cứu thương là một xe cảnh sát. Bệnh viện nhận được thông báo đến khám, vừa nghe thấy “vụ việc có quy mô lớn,” liền nhanh chóng báo cảnh sát.
Kết quả mọi chuyện là —
Tống Dã gọi 120 nói dối “hơn 40 người ngộ độc thức ăn” bị chú cảnh sát chỉ trích và dạy dỗ nghiêm khắc.
Khúc Liệu Nguyên hầu bên người Tống Dã, hai anh em có nạn cùng chịu mà bị phê bình cùng nhau.
“Chú cảnh sát, chú đừng mắng anh cháu nữa,” Khúc Liệu Nguyên thành khẩn lên tiếng xin xỏ, “Đều là tại cháu nảy ra chủ ý cùi bắp, anh cháu cứ bảo cháu kệ đi, tại cháu không muốn kệ chỉ muốn gây chuyện.”
Vị cảnh sát phê bình bọn họ là một người cao gầy, khuôn mặt cùng cổ đều bị rám nắng đỏ đen, nhưng hai mắt rất sắc bén, nhìn trên dưới Khúc Liệu Nguyên một chút, nói: “Cháu nói nó là anh cháu, thì đương nhiên ai làm anh người đó chịu trách nhiệm rồi.”
“Đúng vậy,” Tống Dã thấp thoáng lo lắng không chỉ là bị phê bình đơn giản như vậy, vội vàng gật đầu nói, “Đều là trách nhiệm của cháu, không liên quan gì đến em cháu hết.”
Những người khác cũng bước xuống xe, các du khách tụ lại một chỗ, nhìn Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên bị mắng xa xa, còn tụm năm tụm ba thấp giọng trò chuyện với nhau cái gì.
Còn có mấy vị cảnh sát đang nói chuyện cùng đám người hướng dẫn viên du lịch, mấy người đàn ông khuôn mặt hung ác đi cùng hướng dẫn viên du lịch lúc này cúi đầu khom lưng đưa thuốc lá cho cảnh sát, bị cảnh sát cự tuyệt.
Không có ai bị ngộ độc thức ăn, sợ bóng sợ gió một hồi, xe cấp cứu phải vội vàng trở về, phải trả tiền cho 2 chiếc xe cấp cứu cùng nhân viên y tế đến khám trên xe.
Tài xế xe cấp cứu không biết nên tìm ai đòi tiền, cầm hoá đơn tìm đến vị cảnh sát cao gầy đang nói chuyện cùng Tống Khúc.
“Vốn là ai gọi 120 thì người đấy trả.” Cảnh sát cầm hoá đơn nhìn, nói, “Ố, 500 tệ?”
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên giật mình nói: “Gọi 120 cũng phải trả tiền sao?”
Cảnh sát buồn cười nói: “Thế cháu nghĩ sao? Đây là người ta thấy sự tình có nguyên nhân, không muốn tính toán, không muốn phạt tiền các cháu, chỉ tính mỗi chi phí, coi như tốt lắm rồi. Tài nguyên công cộng là để thuận tiện cho quần chúng, ai muốn gọi cho vui? Nếu đến lúc có bệnh nhân cần xe cấp cứu tới gấp lại không có, thì làm sao bây giờ?”
Khúc Liệu Nguyên khiêm tốn thụ giáo, vừa nhỏ giọng hỏi Tống Dã: “Bọn mình còn bao nhiêu tiền?”
Tống Dã nói: “Không nhiều lắm.”
Khúc Liệu Nguyên vừa gấp vừa tủi thân nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tống Dã không lên tiếng.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ tiền vé khứ hồi mua trước đó, Cao Tú Nguyệt đưa cho 2000 tệ tiền mặt, tất cả đều giao cho Tống Dã giữ. Tống Dã sợ 2000 tệ không đủ dùng, còn lặng lẽ mang theo thẻ ngân hàng của mình.
Trả 500 tệ này chắc chắn là đủ. Nhưng bọn họ là người nên trả tiền sao?
Tống Dã cảm thấy không nên, cũng không có ý định trả, quyết định cắn chết nói không có.
Một vị cảnh sát mập mạp khác lại đây nói: “Nói xong rồi, trừ đi tiền xe cùng tiền vé vào cửa Trường Thành, phần còn lại trả cho du khách.”
“Được rồi.” Cảnh sát gầy nói với Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, “Hai đứa, phạt đứng chỗ này, tự mình kiểm điểm. Sư phụ, anh đi theo tôi.”
Tài xế xe cấp cứu đi theo hai vị cảnh sát.
Giọng cảnh sát nói “phạt đứng” giống y như giọng cô Trương, kinh nghiệm phạt đứng của Khúc Liệu Nguyên rất nhiều, đứng thẳng đàng hoàng, coi như phạt đứng thật mà đứng, còn mặt ủ mày ê phát sầu vì 500 tệ.
Tống Dã thì nghe ra là cảnh sát nói đùa, thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ dạy dỗ phê bình, sẽ không có xử phạt nào khác.
Hắn nói với hướng dẫn viên du lịch là xe cảnh sát sẽ cùng đi với xe cứu thương, thuần tuý là suy đoán, trong lòng thực sự cũng không có cơ sở, cũng có chút lo lắng cảnh sát không tới, mà chỉ có xe cứu thương tới, phát hiện không có ngộ độc thức ăn, xe cứu thương mặc kệ sự tình tour du lịch đen, chỉ muốn tìm hắn với Khúc Liệu Nguyên gây phiền hà.
Chỉ có thể nói là do vận may tạm được. Tổng đài viên 120 và nhân viên cấp cứu bệnh viện đều rất có trách nhiệm. Chú cảnh sát thấy bọn họ tuổi còn nhỏ, mở ra một con đường, không muốn làm khó bọn họ.
Cảnh sát cao gầy nói nói mấy câu với đám người hướng dẫn viên du lịch, lại đi ra nói với các du khách gì đó.
Vị cảnh sát mập mạp vẫy tay sang bên này, gọi Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đi qua.
Hai người bọn họ qua đây, chợt nghe anh trai Hồ Nam dẫn theo con gái đang nói rằng: “Nên làm nên làm, tiền này sao lại bắt trẻ con trả? Mỗi nhà đưa hai mươi mấy tệ là gần như đủ rồi.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ: “Đúng rồi, chắc chắn không thể để trẻ con trả được, nếu không thì người lớn bọn tôi làm được cái gì chứ.”
Có hai chị em trung niên trong số những du khách, một người lôi Tống Dã, một người kéo Khúc Liệu Nguyên, đưa hai anh em ngơ ngác vào đám người, bác gái lớn tuổi hơn nói với cảnh sát: “Hai anh em đều rất dũng cảm, hai tên đàn ông bên cạnh hướng dẫn viên du lịch nhất định là xã hội đen, lúc nãy bọn họ hung ác lắm, người em trai này cũng sắp khóc rồi, nhưng vẫn rất dũng cảm, kiên trì nói “tôi không cần mua đồ, các người là lừa đảo!””
Bác gái kéo Tống Dã nói theo: “Em trai thì dũng cảm, anh trai thì thông minh, hai anh em như vậy mới giỏi chứ!”
Những người khác cũng rất tán thưởng hành động đấu trí của hai người với tour du lịch đen.
Hai anh em bị vây lấy cũng đỏ mặt.
Khúc Liệu Nguyên là cảm thấy thẹn thùng. Còn Tống Dã thì hoàn toàn là xấu hổ – hắn không quen như Khúc Liệu Nguyên, hắn thậm chí còn có chút sợ đám đông.
Tour du lịch không chính quy này, sau khi được đồng chí cảnh sát dạy dỗ khuyên bảo, liền trừ tiền xe tính theo giá thị trường cùng tiền vé vào cửa Thuỷ Quan Trường Thành, phần tiền còn lại trả cho du khách.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên trả tổng cộng 300 tệ, nữ hướng dẫn viên du lịch kia cầm tờ 100 tệ, viết lại hoá đơn, muốn trả 100 tệ này cho hai người bọn họ.
“Chị gái, chị chưa trả lời câu hỏi của em,” Tống Dã vẻ mặt dịu dàng dễ gần, hỏi cô ta, “Hợp đồng du lịch trẻ vị thành niên kí với chị có hiệu lực không?”
Cảnh sát ở bên cạnh, hướng dẫn viên du lịch cũng không dám trợn mắt nói mò, lặng lẽ xé hoá đơn, trả lại toàn bộ 300 tệ.
500 tệ thanh toán cho tài xế xe cấp cứu thì được chia giữa các du khách người lớn trên xe.
Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã cũng tham gia quyên góp 20 tệ, những người khác khuyên can vài câu, thấy bọn họ kiên trì cũng đành thu, góp đủ xong thì trả cho tài xế xe cấp cứu.
Đã hơn 4 giờ chiều, chỉ sợ không đi được Thập Tam Lăng nữa.
Cảnh sát cũng khuyên bọn họ quay về khu vực nội thành, cũng bảo khi đi du lịch theo tour ở Bắc Kinh, nhất định phải đăng kí tour tại trung tâm du lịch chính thức, đừng để bị lừa bởi một công ti du lịch nhỏ bất thường như vậy.
Trước khi đi, vị cảnh sát cao gầy nói với Khúc Liệu Nguyên: “Về sau phải học anh cháu một điểm, chỉ có tinh thần trượng nghĩa thôi không đủ, phải có cả trí khôn.”
Khúc Liệu Nguyên đứng trước cửa xe bus, tự hào mà nói: “Đúng rồi, anh cháu rất có trí tuệ!”
Đoàn người lại một lần nữa lên xe bus, hướng dẫn viên du lịch và mấy đại ca xã hội đen không đi lên nữa.
Chỉ có một người tài xế, giả câm vờ điếc lái xe, đưa mọi người về khu vực nội thành Bắc Kinh.
Trên đường về, em gái nhỏ Hồ Nam đổi chỗ với ba ba, ngồi bên ngoài, cách lối đi nhỏ, cùng chơi dây với Khúc Liệu Nguyên.
Trò chơi dây này có nhiều cách gọi khác nhau ở mỗi nơi trong tổ quốc, nhưng cách chơi giống nhau, dựa vào sự linh hoạt của tay mà hai người lật sợi dây thành nhiều hình khác nhau.
Cô bé rất khéo tay, Khúc Liệu Nguyên cùng chơi, hai người chơi rất vui. Khúc Liệu Nguyên thua nhiều hơn.
Tống Dã ở bên cạnh xem, nhưng khi Khúc Liệu Nguyên hỏi hắn: “Tiểu Dã cậu chơi không?” Hắn lại lắc lắc đầu.
Cô bé tò mò nhìn Tống Dã, hỏi Khúc Liệu Nguyên: “Anh trai anh cũng biết chơi ạ?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Ảnh còn chơi được một mình cơ, biết lộn dù nhảy này, còn biết lộn cá vàng nữa.”
Cô bé vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói: “Em muốn xem em muốn xem.”
Dưới sự giật dây của Khúc Liệu Nguyên, Tống Dã miễn cưỡng lộn “dù nhảy” và “cá vàng,” còn khuyến mãi thêm một “con rùa.”
Cô bé cũng đã quen với Khúc Liệu Nguyên, bảo cậu cúi đầu xuống, lặng lẽ kề tai cậu nói nhỏ: “Anh trai anh thật là lợi hại, vừa thông minh vừa đẹp trai, chơi dây cũng giỏi, tại sao em không có anh trai thế này?”
Khúc Liệu Nguyên cười hì hì thu đầu về, trở tay ôm Tống Dã, khoe khoang nói: “Ghen tị hả? Vì mệnh anh tốt đó.”
Trở lại nội thành thì trời đã tối.
Mọi người xuống xe, mỗi người nói lời từ biệt.
Bèo nước gặp nhau, nhưng với trải nghiệm đặc biệt như ngày hôm nay, dường như cũng có vài phần cảm tình đặc biệt với nhau, không ít người trong đoàn lưu lại phương thức liên lạc của nhau, hẹn mấy ngày kế tiếp đi chơi Bắc Kinh chung, cũng có người quê cách không xa, sau khi trở về có thể ghé thăm.
Khi Tống Dã Khúc Liệu Nguyên tạm biệt mọi người, trên gương mặt mỗi người đều có nụ cười hiền lành xinh đẹp.
Rất nhiều người nói lời cảm tạ với bọn họ lần nữa.
Khúc Liệu Nguyên không cảm thấy mình có gì đáng để cảm tạ, cậu chỉ là làm những gì cậu nghĩ mình nên làm.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Tống Dã có một suy nghĩ khác với trước đây, trong nội tâm hắn, phảng phất sinh ra lòng biết ơn với tour du lịch này.
Cảm tạ những người bèo nước gặp nhau này, không huỷ hoại những thứ Khúc Liệu Nguyên cho là “nên làm.”
Bữa trưa cả hai đều chỉ ăn mì ăn liền, buổi tối Tống Dã quyết định đưa Khúc Liệu Nguyên đi ăn chút đồ ăn ngon. Hiện giờ đang là nghỉ hè, đến Toàn Tụ Đức chắc chắn phải xếp hàng đến phát điên, hắn liền dẫn Khúc Liệu Nguyên đến Tiện Nghi Phường.
“Có đắt lắm không?” Khúc Liệu Nguyên lo lắng nói, “Nhìn trang trí trông có vẻ đắt đấy.”
Tống Dã lừa cậu nói: “Không đắt đâu, không thấy viết là Tiện (pian) Nghi Phường à.”
Lúc gọi đồ ăn, Tống Dã xem thực đơn, Khúc Liệu Nguyên thò đầu ra nhìn cũng muốn xem giá cả trong thực đơn.
Tống Dã không muốn cho cậu xem, nói bừa: “Ngồi xuống đi, bên cạnh có người nước ngoài kìa, chú ý lễ tiết, đừng làm mất mặt.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn ra đằng sau, quả nhiên có một bàn lớn người nước ngoài, vội vàng đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Tống Dã gọi món dựa theo độ ngon trong trí nhớ, không nhiều món, vịt chỉ gọi nửa con, thêm vài món ăn nhẹ kinh điển của Bắc Kinh như da nổ, đậu phụ vàng các thứ, sợ nhiều món ăn không hết, cũng muốn nhường Khúc Liệu Nguyên nếm thử hết.
Cơm nước xong, tự hắn đi ra quầy thanh toán cà thẻ trả tiền, một phát hơn 200, quay về nói với Khúc Liệu Nguyên là tốn hơn 90.
Khúc Liệu Nguyên vui vẻ nói: “Thế thì cũng không khác ăn bữa cơm ở quán cơm nhỏ chỗ bọn mình lắm nhỉ, đúng là Tiện (pian) Nghi Phường.”
Một nhân viên phục vụ đi qua cười sửa lại cho cậu: “Là Tiện (bian) Nghi Phường.”
Ngay khi người phục vụ vừa đi, Tống Dã lập tức vu tội người ta: “Cậu đừng nghe chị ấy, người Bắc Kinh đều nói tiếng phổ thông không chuẩn.”
Khúc Liệu Nguyên lại nói: “Tớ thấy bọn họ nói cũng dễ nghe mà, luyến lưỡi rất thú vị.”
Trở lại khách sạn, Khúc Liệu Nguyên liền hỏi mượn điện thoại Tống Dã, muốn gọi điện về nhà.
Tống Dã dặn dò cậu: “Chuyện ban ngày đừng nói cho họ, họ lại phải lo lắng.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tớ biết rồi!”
Tống Dã nói nói mấy câu với Cao Tú Nguyệt trước, mới đưa điện thoại cho Khúc Liệu Nguyên đợi bên cạnh.
Khúc Liệu Nguyên kích động nói: “Mẹ! Hôm nay con với Tiểu Dã leo Trường Thành rồi! Cực kì hùng vĩ, người thì nhiều, phơi nắng chết bọn con, Tiểu Dã cũng bị nắng ăn đen. Trên đường còn quen một anh trai Hồ Nam dẫn theo con gái ảnh, bọn con chơi với nhau.”
Cậu gọi điện thoại cũng không chịu ngồi yên, đi tới đi lui trong phòng, lúc thì ngắm nghía trong gương, lúc thì đi uống miếng nước, lúc thì nằm úp sấp trên giường một cái, lúc thì đi ra băng ghế, giống y như đứa nhỏ bị ADHD, nói chuyện một bên, mắt mũi mi một bên cùng phối hợp di chuyển theo, biểu tình nhỏ cực kì nhiều.
“Vốn còn định đi cả Thập Tam Lăng, tiếc là xa quá, sợ không về kịp nên thôi không đi. Buổi tối Tiểu Dã còn dẫn con đi ăn vịt quay, vịt quay Bắc Kinh hoá ra cũng chẳng đắt như con tưởng, chờ sau này con kiếm tiền, thì dẫn mẹ với ba ba đi ăn, ăn ngon hơn vịt nướng chỗ chúng ta nhiều, ợ… Con ăn nhiều quá, nhưng Tiểu Dã lại không ăn mấy, toàn là một mình con ăn…”
Tống Dã đi tắm nước nóng, sấy khô tóc mới đi ra, Khúc Liệu Nguyên nằm lì trên giường đang ngủ.
Có kinh nghiệm đau đớn thê thảm ngày đầu tiên, trong những ngày sau, hai người đề cao cảnh giác, không tham gia các tour đi trong ngày nữa, sợ không cẩn thận lại lọt hố, đi nơi nào cũng chọn phương tiện giao thông công cộng đi tới đi lui.
Xem kéo cờ, tham quan Cố Cung, Di Hoà Viên, Thiên Đàn, còn đi xem di tích Vườn Viên Minh với Cầu Lư Cầu một chút.
Ngày cuối cùng trước khi trở về, đi leo Bát Đạt Lĩnh Trường Thành chân chính.
Sau đó thì chính thức kết thúc hành trình 5 ngày 6 đêm, rời khỏi Bắc Kinh, cùng nhau về nhà.
Tống Dã nhấn mạnh qua điện thoại hành lý không nhiều lắm, bọn họ có thể tự về, Khúc Đại Giang vẫn đặc biệt đến trạm xe đón bọn họ một chuyến.
“Không mua cái gì cả, đặc sản toàn đắt chết,” Khúc Liệu Nguyên cầm cái hộp đóng gói tuyệt đẹp, mừng khấp khởi nói, “Cuối cùng chỉ mua được cho hai người một hộp Đạo Hương Thôn, mẹ thích ăn bánh ngọt mà.”
Về đến nhà, mở bọc vừa nhìn, vạn vạn không nghĩ tới, đến phút cuối cùng, hai người vẫn đạp phải cái hố cuối cùng của hành trình đi Bắc Kinh, mua phải một hộp Đạo Hương Thôn giả.
Đạo Hương Thôn, đặc sản của Bắc Kinh, nhãn sản xuất lại là Tô Châu.
10 ngày cuối cùng của kì nghỉ, vì bắt buộc phải huấn luyện quân sự vào đầu năm học, theo lời đàn anh đàn chị trong xưởng đi học cấp 3 ở thành phố thì, huấn luyện quân sự ở Nhất Trung là nghiêm khắc nhất trong toàn bộ những trường cấp 3 ở thành phố, truyền thuyết mỗi năm đều có học sinh mới Nhất Trung té xỉu tại chỗ khi huấn luyện quân sự, phải đi bệnh viện cấp cứu.
Tống Dã cũng biết tố chất thân thể mình không tốt lắm, có chút lo lắng.
Khúc Liệu Nguyên rốt cuộc được toại nguyện đi làm giáo viên thể dục, mỗi sáng sớm dẫn Tống Dã đi chạy bộ, khi về đánh cầu lông một chút, đánh 2 ngày thì chán ngán, thấy không thú vị, lại chạy đi tìm mượn Văn Thông một quả bóng rổ, muốn dạy Tống Dã chơi bóng rổ.
Văn Thông trạch ở nhà hưởng điều hoà chơi game, sớm buồn đến mọc nấm, mới đầu còn hưng phấn nói muốn đi chơi cùng, kết quả vừa xuống nhà, bị bức xạ nhiệt tấn công một đòn vào mặt, lập tức ôm quyền “Cáo từ!” Rồi quay về nhà chơi game tiếp.
Tống Dã chưa từng sờ qua bóng rổ, ngoại trừ lớp thể dục, nhưng hắn tay dài chân dài, sức bật cùng phối hợp thân thể lại tốt không ngờ, theo Khúc Liệu Nguyên chơi vài ngày là có thể chơi ra ngô ra khoai. Trong xưởng có mấy công nhân viên chức tuổi còn trẻ yêu vận động cũng thường đến sân bóng chơi, lúc đầu không đủ người, vừa lúc gặp hai người bọn họ, mười mấy người mặc áo ba lỗ cùng quần đùi rộng, chia tổ đội chơi thi đấu 5:5.
Một mùa hè đi qua, Khúc Liệu Nguyên như mọi năm phơi nắng thành một cục than nhỏ, Tống Dã luôn trắng đến phát sáng cũng theo bước chân cậu, bị mặt trời tháng 8 chói chang phơi thành màu tiểu mạch.
Ngày 21 tháng 8, Nhất Trung khai giảng.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên chính thức trở thành học sinh cấp 3.