Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi - Chương 97: 97: Gắp Thú Bông Xích Bích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi


Chương 97: 97: Gắp Thú Bông Xích Bích


Edit: Bàn
Thấy Tống Dã sắp lên lớp 12, Tống Chí Quốc cũng hi vọng con trai có thể đặt nhiều tinh lực vào việc học, không dạy hắn mua cổ phiếu hay mua nhà như trước nữa, chỉ hỏi chuyện học tập và cuộc sống, bảo hắn tập thể dục nhiều hơn, đọc nhiều hơn, rồi hỏi Khúc Liệu Nguyên: “Liệu Nguyên thì sao? Dạo này thành tích có tiến bộ không?”
Khúc Liệu Nguyên lo lắng ngồi thẳng dậy, nói: “Có ạ, lần này thi được top 3.”
Cậu và Tống Dã ngồi cùng một bên, Tống Dã cũng quay đầu sang nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, như thể thấy buồn cười vì sự lúng túng của cậu, cũng như đang cổ vũ cậu đừng sợ ba mình.
Tống Chí Quốc lại hỏi ba mẹ Khúc, nhờ Khúc Liệu Nguyên về gửi lời hỏi thăm cho bọn họ, đương nhiên cũng nhờ cậu chuyển lời cảm ơn đến vợ chồng Khúc Đại Giang.
“Nhà cháu nói muốn mua nhà đúng không? Mua chưa?” Tống Chí Quốc ở trong này không tiện gọi điện thoại, cũng không thể lên mạng.

Theo quy định, chỉ có thể gọi đến một số “điện thoại người thân,” số ông khai báo là của Tống Dã, không thể gọi cho người khác.

Nên ông và vợ chồng Khúc Đại Giang không có cách nào liên lạc trực tiếp với nhau.
Khúc Liệu Nguyên bị ông hỏi, liền có cảm giác mình là bạn nhỏ mấy tuổi, nói: “Cháu không biết…!Ba mẹ cháu có việc cũng không nói với cháu.”
“Mua rồi,” Tống Dã ở bên cạnh trả lời câu hỏi này, nói, “Mua một căn nhà thương mại người khác đã đặt cọc rồi muốn bán lại, thoả thuận là phải giao chìa khoá sớm hơn cái nhà con mua 1 2 tháng.”
Tống Chí Quốc cũng chỉ nhớ ra việc này nên tuỳ tiện hỏi, liền gật đầu.
Lại hàn huyên chốc lát, đã đến giờ, lúc chào tạm biệt, Tống Chí Quốc nói lời kết mà lần nào cũng phải nói với con trai: “Nhất định phải tôn trọng chú Khúc và dì Cao của con, cho dù là bây giờ hay sau này.”
Tống Dã nói: “Con biết.”
Tống Chí Quốc vươn tay, hai cha con bắt tay nhau thật chặt, coi như là nghi thức tạm biệt.
Đã đến lúc sắp đi, sự lo lắng của Khúc Liệu nguyên mới kết thúc, ngửi thấy mùi thuốc cao nồng nặc trên người Tống Chí Quốc, lo lắng nói: “Chú Tống, chú phải chú ý thân thể.

Lần sau nếu được, cháu lại đi cùng Tiểu Dã đến gặp chú.”

Hai học sinh cấp 3 từ bên trong đi ra, Tống Dã quay lại nhìn cửa sắt và tường rào cao cao, trong mắt lộ ra sự không nỡ, chờ thêm một lúc rồi về bến xe bus nội thành tỉnh lị, đi được nửa đường vẫn có vẻ mặt nặng nề.
“Cậu rất nhớ chú Tống,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Sao lần nào gặp cũng không nói cho ổng?”
Tống Dã nói: “Cái này có gì hay mà nói, biết trong lòng là được.”
Khúc Liệu Nguyên không đồng ý, nói: “Biết trong lòng là biết trong lòng, nói là nói, đây là hai việc khác nhau.”
Tống Dã tưởng tượng một chút, ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là vì tớ với ba tớ chưa nói với nhau những lời như thế…!Nếu anh nhớ em, chắc chắn sẽ nói cho em biết.”
Khúc Liệu Nguyên cười, nói: “Hai ta ngày nào cũng ở cạnh nhau, có gì mà nhớ.”
“Dù sao cũng là nhớ, đầu óc trống rỗng là nhớ đến cậu, đành chịu.” Tống Dã cũng cười, hai người bọn họ đi xe bus thích ngồi ở cuối, lần này cũng vậy, hắn lại gần Khúc Liệu Nguyên một chút, nhỏ giọng thì thầm, “Cậu có phát hiện không? Ba tớ quý cậu hơn trước rồi.”
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc: “Hả??? Đâu có, tớ không phát hiện, trước kia ổng không thích tớ à?”
“Đâu ra? Trước đây ổng cũng quý cậu, bình thường ở nhà ổng nói cậu hoạt bát năng động, giống dáng vẻ con trai nên có, ổng chê tớ hướng nội.” Tống Dã nói, “Nói cậu có một điểm không tốt, không học cho giỏi, chỉ biết chơi.

Ngày thường tớ với ổng gọi điện, ổng hỏi tớ ở trường thế nào, tớ sẽ nhắc đến cậu, nói cậu thành tích tiến bộ, cũng thi được vào lớp thực nghiệm.

Mấy thứ này ổng biết hết, tớ thấy ổng quý cậu hơn trước rồi.”
Khúc Liệu Nguyên thấy hơi ngại, chỉ biết cười ngốc.
“Ổng chính là ba cậu,” Tống Dã nói, “Biết chưa?”
Lần này Khúc Liệu Nguyên lại gật đầu thật nhanh, nói: “Tớ biết.”
Tống Dã lấy ra một cái kẹo m út từ ngăn ngoài ba lô như ảo thuật, nói: “Thưởng cho cậu.”
Khúc Liệu Nguyên bóc vỏ kẹo, hỏi: “Thưởng tớ cái gì?”
Tống Dã nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là, thưởng cho con dâu xấu xí, lần đầu gặp cha mẹ chồng không mắc lỗi.”
Lời này cũng không sai, đây là lần đầu tiên gặp Tống Chí Quốc sau khi hai người chính thức “kết hôn.”

Khúc Liệu Nguyên ăn kẹo cười he he, nói: “Lần sau tới, tớ cũng muốn đưa cho chú Tống gì đó, đưa thuốc cao cho ổng được không? Mua cho ổng ít thuốc cao tốt.”
“Không được, bên trong có bác sĩ nhà tù, bên ngoài không được đưa thuốc vào.” Tống Dã nghiêm túc nói, “Nhưng tấm lòng này, tớ nhận thay ổng.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn ngoài cửa sổ một hồi, lại hỏi Tống Dã: “Cậu nói xem, liệu chú Tống có đồng ý bọn mình…!không?”
Tống Dã thờ ơ nói: “Ổng đồng ý hay không, không quan trọng, năm đó ổng muốn kết hôn cũng có hỏi tớ đồng ý hay không đâu.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Gần tối trở về nội thành, không đón xe về nhà nữa, ở lại tỉnh lị một đêm, đã báo trước với Cao Tú Nguyệt, hiếm khi trước lớp 12 rồi mà còn có ngày nghỉ, Cao Tú Nguyệt cũng mong muốn để hai người bọn họ đi chơi và thả lỏng nhiều hơn, còn đưa thêm tiền tiêu vặt.
Trung tâm thành phố tỉnh lị mới mở một trung tâm mua sắm giải trí cực lớn vào ngày 1/5 năm nay, quảng cáo cũng đến tận khu nhà bên kia của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên.

Hai người bọn họ cũng đã nghe thấy bạn học lớp khác đến chơi kể ở trong có cái này cái kia hay từ lâu.
Tống Dã đã đặt trước một khách sạn tốc hành cách trung tâm mua sắm một quãng đường đi bộ trong chuyến đi lần này.

Hai người bọn họ vừa từ ngoại ô về thì đi thẳng qua bên kia tìm khách sạn để nhận phòng, bỏ ba lô xuống rồi đi chơi cùng nhau.
Lần này trước khi đến, hai người bọn họ lên mạng xem trung tâm mua sắm này có gì hay.

Trang web của trung tâm mua sắm cực kỳ đề cử rạp chiếu phim mới mở, nói là rạp chiếu phim đầu tiên có màn chiếu IMAX ở toàn tỉnh.

Ngoài xem phim tuyên truyền với bạn cùng lớp do trường tổ chức ra, Khúc Liệu Nguyên chưa từng tự đến rạp chiếu phim để xem phim.

Tống Dã cũng chưa bao giờ xem IMAX.

Hai người liền quyết định đến rạp chiếu phim của trung tâm thương mại này để xem phim.
Trước tiên phải đến rạp chiếu phim mua vé, nhưng đứng trước mấy poster phim đang chiếu, không quyết được phim nào.

Tống Dã nghĩ “Kungfu Panda” hẳn là sẽ khá hay, nhưng cũng không chắc chắn lắm, nhìn con gấu trúc kia thấy hơi xấu.
Khúc Liệu Nguyên thì tỏ vẻ: “Vé xem phim đắt thế này mà bọn mình còn xem phim hoạt hình? Đừng, tớ muốn xem Lương Triều Vỹ, với cả Kim Thành Vũ, với cả Lâm Chí Linh! Lâm Chí Linh! Đóng vai Tiểu Kiều! Tớ muốn xem phim này!”
Vì thế hai người liền mua hai vé, một bộ phim chiến tranh nổi tiếng đã để lại tên tuổi trong nền điện ảnh Trung Quốc, công chiếu vào mùa hè năm 2008…!”Xích Bích.”
Trước khi phim bắt đầu còn chưa đến một giờ, hai người họ đi ăn cơm trước.

Tống Dã ban đầu định chọn kỹ lựa khéo một chỗ, nhưng Khúc Liệu Nguyên sợ muộn giờ xem phim nên nhất quyết đòi ăn McDonalds, đặt món xong ăn thật nhanh, còn không ngừng giục Tống Dã “ăn nhanh lên ăn nhanh lên,” ăn xong nhìn một cái, vẫn còn 50 phút.
Khúc Liệu Nguyên buồn rầu ợ một cái.
Tống Dã cười cậu một trận, rồi cũng vì uống nhiều Coca quá mà ợ một cái.
Vì tuổi trẻ, vì tình yêu mà trong tuổi dậy thì, tình cảnh xấu hổ thế này không thấy xấu hổ, chỉ thấy đáng yêu.
Do thời gian quá dài, Tống Dã dẫn cậu lên tầng đến khu trò chơi xu luôn, đổi 100 tệ tiền xu, hai người chơi hơn nửa tiếng trong khu trò chơi xu, Khúc Liệu Nguyên đam mê trò bắn súng, chơi hết tất cả máy chơi game có súng, còn Tống Dã thì thích trò đua xe hơn, Khúc Liệu Nguyên cũng chơi cùng hắn mấy trò.
Còn thừa lại mấy tệ, không đủ thời gian nữa, Tống Dã thấy bên cạnh có máy gắp thú, đề nghị đi gắp thử xem, tiêu xu nhanh hơn máy chơi game.
Khúc Liệu Nguyên chưa chơi bao giờ, nhìn thử thì chỉ là gắp lên, thấy không khó, lúc nãy cũng chơi rất vui, không biết tự lượng sức mà đòi: “Để tớ để tớ! Nhìn tớ gắp cho cậu một con này, cậu thích cái nào?”
Tống Dã quan sát người khác đang chơi, nói: “Cái nào cũng được, để tớ xem xem…”
“Cái này đi!” Khúc Liệu Nguyên đã quyết định nhanh chóng, chỉ vào tủ đựng SpongeBob SquarePants và Patrick Star, nói: “Tớ nhớ hồi cấp 2 cậu từng vẽ cái này trong lớp Mỹ thuật.”
Cậu nhét tiền rồi bắt đầu gắp, tràn đầy lòng tin…!không gắp được.
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên vẫn không tin, lại gắp lần nữa, vẫn không gắp lên được, lập tức tan nát, nói: “Vcl, bay mất 4 đồng rồi! Đây là cái bẫy! Lừa tiền!”
Nhưng Tống Dã đã nhìn ra chút mánh khoé, đi dạo quanh khu máy gắp thú một lượt, rồi chọn một máy đựng Chibi Maruko, nói: “Gắp cái này.”
“Đừng gắp nữa, gắp không được đâu, móng vuốt đều có vấn đề, gắp không chặt, nhất định là cố tình chỉnh thành như vậy.” Khúc Liệu Nguyên nhìn ngăn tủ kia, ghét bỏ nói, “Đây là bé gái, gắp về cũng vô dụng, cậu cần hay tớ cần?”

Tống Dã dụ dỗ cậu nói: “Thì là chơi mà, tiêu hết tiền thì đi xem phim thôi, bắt được thì về tặng dì Cao…!Không phải dì luôn bảo thích con gái sao.”
Khúc Liệu Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng sắp tới giờ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Còn 4 đồng, Tống Dã bỏ vào, điều khiển cần trò chơi, kéo lên xuống trái phải lên trên Maruko bên cạnh cửa ra, nhanh chóng lắc lư để điều chỉnh góc độ, rồi ấn phím.
Khúc Liệu Nguyên nói là “chắc chắn không gắp được,” nhưng không tránh được bắt đầu căng thẳng, nắm chặt tay, nhỏ giọng cổ vũ cái móng vuốt kia: “Cố lên! Có thể! Mày làm được!”
Móng vuốt hạ xuống vững vàng, kẹp lấy cổ Maruko, lảo đảo đi lên, đi về phía cửa ra, thả xuống, Maruko rơi xuống…!”Bravo!” Máy phát ra tiếng hoan hô và tiếng nhạc!
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Tống Dã khom lưng lấy búp bê từ trong cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh đưa cho Khúc Liệu Nguyên, nói: “Cầm đi.”
Khúc Liệu Nguyên vội nhận lấy.

Tống Dã đứng ngoài lồ ng thuỷ tinh của máy gắp thú, lại quan sát gì đó, thả hai đồng cuối cùng vào cái máy này, mười mấy giây sau, cái máy này lại vui vẻ kêu một tiếng: “Bravo!”
Hai Chibi Maruko, một mặc váy đỏ đội mũ vàng, một mặc váy vàng đeo kẹp tóc.
Lên tầng trên xem phim, Tống Dã cho nhân viên ở cổng soát vé, nhân viên khác bên cạnh là một cô gái, có chút kinh ngạc lẫn hâm mộ hỏi Khúc Liệu Nguyên cầm hai con búp bê: “Anh đẹp trai, đây đều là bạn gắp được à?”
Khúc Liệu Nguyên vội chỉ sang Tống Dã, nói: “Không phải, là anh em gắp được! Chỉ gắp hai lần, mà gắp được hai cái!” Cậu còn giơ hai ngón tay với người ta, là đang nhấn mạnh “hai lần” với “hai cái,” nhưng rất giống như đang giơ chữ V để khoe.
Nhân viên soát vé: “Ha ha, ha ha ha, giỏi quá.”
Ngồi tại chỗ, cách thời gian chính thức chiếu phim còn 3 4 phút, Khúc Liệu Nguyên hỏi Tống Dã: “Sao cậu thoáng cái đã gắp lên được vậy?”
Tống Dã nói một cách thần bí khó lường: “Vận may anh tốt.”
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ nhìn hắn, hoàn toàn không tin, Tống Dã làm gì cũng có phương pháp, điều hắn không tin nhất chính là hai chữ “vận may.”
Nhưng màn hình đã bắt đầu chiếu quảng cáo, Khúc Liệu Nguyên tưởng sắp bắt đầu, không dám nói nữa, ngồi nghiêm túc xem phim.
Cho dù sao cũng không ngờ đến, “Xích Bích” là “Xích Bích” thế này.
Giữa phim, Khúc Liệu Nguyên nhất thời nghĩ rằng khả năng thưởng thức nghệ thuật của mình quá kém, ngơ ngác nhìn màn ảnh, lại gần Tống Dã, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là diễn gì thế nhỉ? Không phải là Xích Bích trong lửa à? Sao vẫn không cháy?”
Tống Dã không lên tiếng, cậu không dám nói tiếp nữa, tưởng là Tống Dã đang đắm chìm trong nghệ thuật, qua hồi lâu mới đột nhiên thấy sai sai, quay đầu nhìn Tống Dã…!Cái người này ngủ mất rồi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN