Edit: Bàn
Buổi chiếu phim kết thúc, đèn bật lên, khán giả lần lượt rời đi.
“Hoá ra còn có phần 2, bảo sao…” Khúc Liệu Nguyên tỉnh ngộ, nói, “Khi nào phần 2 quay xong, bọn mình xem online đi.
Tớ thấy không hay lắm, mà vé còn đắt, sau này tớ không đến rạp chiếu phim xem phim nữa đâu.”
Phòng chiếu “Kungfu Panda” sát vách cũng vừa kết thúc, khán giả đi ra đang thảo luận về tình tiết một cách tràn đầy thích thú, trái ngược hoàn toàn với những khán giả xem “Xích Bích” ủ rũ bơ phờ.
“Biết thế tớ đã khăng khăng xem gấu trúc rồi.” Tống Dã thực sự chưa tỉnh ngủ, vẫn còn ngáp, đề nghị nói, “Lát nữa ăn gì đi? Lúc ở McDonalds cậu cứ giục giục giục, tớ vẫn chưa ăn no.”
Tuy phim không hay như mong đợi, nhưng Khúc Liệu Nguyên lần đầu vào rạp chiếu phim xem phim vẫn thích thú, không thấy đói, ghen tị nói: “Tớ với cậu ăn phần ăn giống nhau, tớ vẫn chưa đói mà cậu đã đói rồi, có phải cậu còn cao nữa không? Cao nữa là đi vào cửa nhà bọn mình cũng đụng đầu đấy.”
Tống Chí Quốc và Khúc Đại Giang đều không cao lắm, hai người đều cao khoảng 1m75, 1m76, nên Khúc Liệu Nguyên vẫn luôn nghĩ sau khi lớn lên, mình và Tống Dã sẽ cao tương đương nhau.
Trong số những người trung niên độ tuổi cha chú, hai người ba Tống Khúc đều đã được coi là có chiều cao trên trung bình, nhưng điều kiện sống bây giờ càng ngày càng tốt, chiều cao trung bình của thế hệ này nhất định sẽ cao hơn thế hệ trước.
Hồi mới lên lớp 10, Khúc Liệu Nguyên được coi là cao to, đến năm lớp 11 thì biến thành cao trung bình.
Cậu liều mạng uống sữa, rảnh rỗi thì đu xà đơn, đi đường cũng thỉnh thoảng nhảy cao mấy cái.
Qua một năm, rốt cuộc cũng cao lên một chút.
Mấy ngày trước được nghỉ đã đo thử, bây giờ cậu đã hơn 1m77, Tống Dã cho cậu xem số đo, nói là “177.5cm,” cậu làm tròn nói mình cao 1m78.
Còn Tống Dã thì thản nhiên nhảy tót lên 1m83.
Khúc Liệu Nguyên còn thảo luận riêng với Cao Tú Nguyệt, khi còn bé cậu cao hơn Tống Dã, sao bây giờ không đuổi kịp nữa.
Cao Tú Nguyệt rất tiếc nuối nói cho cậu biết: “Khi đó con còn nhỏ không nhớ rõ, mẹ ruột Tống Dã năm đó là mỹ nhân cao gầy nổi tiếng nhà máy chúng ta, cổ cao 1m75, con nhìn lại mẹ xem.”
Tống Dã thì nghĩ chiều cao bây giờ của Khúc Liệu Nguyên rất vừa vặn, hắn rất thích cảm giác cúi đầu hôn Khúc Liệu Nguyên.
Nhưng cao hơn chút nữa cũng rất tốt, là Khúc Liệu Nguyên thì thế nào cũng rất ổn.
Hai người xuống tầng ăn uống ở dưới, lại tuỳ tiện ăn gì đó.
Tống Dã nói muốn đi siêu thị ở tầng B1.
“Không đi, hôm nay đã tiêu nhiều tiền lắm rồi.” Khúc Liệu Nguyên định cản hắn tiếp tục tiêu tiền.
“Được,” Tống Dã liếc cậu, cố tình nói, “Vừa đúng lúc tớ muốn thử xem không dùng bóng bay thì cảm giác thế nào.”
Khúc Liệu Nguyên giật mình, nói: “Tớ tưởng hôm nay không đó đó.”
Tống Dã oán trách nhìn cậu, trách cậu không hiểu phong tình, nói: “Sao thế được? Cũng đã thuê, phòng rồi.” Hắn nhấn hai chữ “thuê phòng” rất mạnh.
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thấy cũng đúng, ở khách sạn cũng rất đắt, đương nhiên phải đó đó một chút mới đáng.
Trên tủ đầu giường ở khách sạn có những thứ đó, trước đây cậu và Tống Dã đi chơi cũng tò mò xem mấy lần, ở trên thường dán giá, đắt hơn giá thị trường nhiều.
“Cậu cũng nghĩ đến rồi, sao không mang từ nhà đi?” Khúc Liệu Nguyên vẫn bắt đầu trách móc, nói, “Còn không nhắc tớ, biết thế tớ đã mang một hai cái đến, đỡ phải lại đi mua.”
Tống Dã nói: “Thực ra tớ muốn mang đến, nhưng hộp ở nhà dùng hết rồi.”
“Nhanh thế đã hết rồi?” Khúc Liệu Nguyên kinh hãi, vội nói: “Tớ không thổi chơi nhé!”
Tống Dã cười, nói: “Biết.
Là vì anh lợi hại.”
Khúc Liệu Nguyên không hiểu Tống Dã đang tự hào cái gì, trong lòng yên lặng nghĩ, đấy là hai người cùng dùng mà, chẳng lẽ một người lợi hại cũng được à? Thế thì Tiểu Dã lợi hại rồi, chẳng lẽ cậu lại không lợi hại?
Lúc đến siêu thị mua cái đó, Khúc Liệu Nguyên vẫn mang tâm lý như lần trước, thấy xấu hổ, cúi đầu theo sau Tống Dã, sợ người khác nhìn ra cái gì.
Tống Dã lần này thì phóng khoáng hơn, thứ nhất là hai người họ ở nơi khác, không sợ gặp phải người quen, thứ hai là hai người họ đều mặc áo phông và quần jean bình thường, không mặc đồng phục cấp 3.
Nam thanh niên tuổi này đến siêu thị mua thứ này là chuyện khá bình thường.
Hắn chọn chọn lựa lựa trước gian hàng, so cái này, nhìn cái kia.
Lần trước là mua bừa, người bán hàng ở hiệu thuốc cũng là tiện tay cầm một hộp đưa hắn.
Lúc dùng nửa hộp đầu chỉ thấy vui vẻ, đến hai cái cuối cùng thì không còn thích nữa, mùi hương, cảm nhận, kích cỡ đều chỉ tàm tạm, không thể thấy vừa lòng.
Gian hàng này cách quầy thu ngân khá gần, Khúc Liệu Nguyên trong lòng có quỷ, cứ cảm thấy khách hàng xếp hàng chờ thanh toán cách đó mấy bước đang nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: “Có gì hay mà chọn? Cứ lấy hộp đó đi, cầm rồi thì đi! Được chưa?”
Tống Dã: “…!Được thì được, cậu chắc chắn?”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu: “Chắc chắn chắc chắn, tớ chắc chắn! Đi mau!”
Tống Dã đi xếp hàng thanh toán, trong tay cũng chỉ cầm một hộp kia, Khúc Liệu Nguyên chạy ra ngoài chờ hắn.
Mấy phút sau hắn đi ra, ngoài cái đó ban đầu cầm, còn mua thêm một hộp socola hạt phỉ Ferrero hình trái tim ở trên giá hàng quầy thanh toán cho Khúc Liệu Nguyên.
Mấy năm trước khi hai bọn họ còn nhỏ, Tống Chí Quốc đi công tác đã từng mua socola của nhãn hiệu này, Tống Dã đưa gần hết cho Khúc Liệu Nguyên ăn.
Trong số những nhãn hiệu socola được bán rộng rãi, nó có vị khá ngon, nhưng đắt hơn những nhãn hiệu khác một chút, ở bên nhà bọn họ gần như không bán.
Khúc Liệu Nguyên cũng đã lâu không ăn món này, hơi nhớ nhung.
Trên đường về thì bóc hai cái, cho Tống Dã một cái, mình cầm một cái, rồi đậy nắp hộp lại, một tay xầm hai búp bê Chibi Maruko, tay kia ôm cái hộp hình trái tim kia vào trong lòng.
Tỉnh lị nóng hơn ở nhà, độ nóng lúc này mà ăn loại socola khác thường sẽ đều mềm mềm dính dính, ăn loại bánh xốp kẹp nhân này thì lại vừa hay.
Lớp bánh xốp mỏng giòn bên ngoài dùng đầu răng đụng nhẹ một cái là vỡ, sốt socola bên trong lập tức tràn ngập trong miệng, vô cùng ngọt ngào.
Về khách sạn bật điều hoà giải nhiệt, đầu tiên đi tắm rửa, hai người đều chỉ mặc qu@n lót, một giường lớn 1m8, Khúc Liệu Nguyên ngồi bên giường, vừa chơi điện thoại vừa nhìn Tống Dã ngồi cuối giường.
Tống Dã tắm sau, đang lau nước trên tóc, vội vàng lau mấy cái, chẳng thèm sấy khô mà ném khăn tắm sang một bên, gọi Khúc Liệu Nguyên: “Mau lại đây.”
Khúc Liệu Nguyên đã chờ hắn gọi từ lâu, quăng ngay điện thoại, vui vẻ đá đôi dép dùng một lần trên chân, đặt chân lên giường.
Đệm rất mềm, để di chuyển nhanh, hai đầu gối cậu quỳ xuống, chống khuỷu tay lên giường rồi nhanh chóng bò xuống cuối giường.
Tống Dã lập tức chửi tục: “Đ*t…”
Khúc Liệu Nguyên đã đến trước mặt hắn, không hiểu vì sao mà hỏi: “Hả???”
Tống Dã bỗng nhào lên người cậu trên giường, cắn mấy cái lên môi cậu, hô hấp không đều, thở gấp nói: “Cậu đúng là…!càng lúc càng giống chó con.”
Khúc Liệu Nguyên chưa vào tâm trạng nhanh như vậy, không hiểu ngay ý tán tỉnh của hắn, cau mày nói: “Thế giống chó con là tốt, hay không tốt?”
“Tốt, cực kỳ tốt.
Chó con này, anh yêu em lắm.” Tống Dã lại cắn mặt và tai cậu, nhớ lại giáo trình đã xem, học theo mà thổi nhẹ vào tai cậu.
Khúc Liệu Nguyên lập tức kêu “A” thành tiếng, âm điệu cũng thay đổi, mặt đỏ bừng từ chối: “Đừng…”
Tống Dã cảm nhận được gì đó, vô cùng ngạc nhiên vui mừng, Tiểu Khúc sợ nhột! Trước đây chỉ gãi bụng, thắt lưng và cổ để trêu cậu, từ khi “kết hôn” đến giờ cứ sợ cậu lại đột nhiên cười một trận, nên chưa từng chạm vào chỗ nhột của cậu, bây giờ thì biết rồi! Bị thổi vào tai! Cũng là điểm yếu của cậu!
Khúc Liệu Nguyên cũng biết rồi, vì sao khi ở siêu thị, cậu bảo Tống Dã cầm hộp “bóng bay” này nhanh lên, Tống Dã lại phản ứng như thế kia.
Chấm nổi, gân.
Tống Dã còn lo cậu nhìn thấy sẽ sợ, lúc dùng không dám để cậu thấy, đến khi cậu cảm giác được sự khác biệt thì đã muộn.
Trong đầu cậu lại vang lên tiếng của Đồng Tương Ngọc: Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ngay từ đầu ta đã không nên gả tới…!Úi? Cảm giác gì đây?! Không đúng không đúng, không sai không sai, gả gả! Quen rồi thì hình như cũng không tệ!
Nhưng Tống Dã lại hơi hối hận, không nên sợ Khúc Liệu Nguyên nói hắn tiêu tiền bừa bãi nên ở khách sạn tốc hành.
Ngủ một giấc ngắn ở khách sạn tốc hành thì cũng tạm, nhưng làm việc này thì lại rất ảnh hưởng, đệm kêu to quá, ảnh hưởng đến phong độ của hắn.
Phòng cách âm cũng kém, trong hành lang chỉ cần có người nói chuyện là Khúc Liệu Nguyên căng thẳng.
Cậu vừa căng thẳng, Tống Dã liền đối mặt với tình thế lưỡng nan vô cùng đau khổ, rất muốn nhanh lên nữa, nhưng lại không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Nhưng về sau, Tống Dã cũng quen, mà dần dần cảm nhận được sự k1ch thích vi diệu trong tình huống như thế này, điều chỉnh lại tiết tấu, lúc nhanh lúc chậm, lúc căng lúc lỏng, mò ra được trải nghiệm kiểu khác.
Sau khi bọn họ dùng hết hộp “bóng bay” luyện tập ở nhà, khi bắt đầu hộp thứ hai, thì nghênh đón lần lâu nhất giữa hai người từ trước tới nay.
Sáng ngày hôm sau, ban đầu định 8 giờ hơn rời giường đi xe bus, nhưng Khúc Liệu Nguyên không dậy nổi, mí mắt còn hơi sưng lên.
“Tống Tiểu Dã, sau này tớ không bao giờ thuê phòng cùng cậu nữa.” Khúc Liệu Nguyên phát biểu một cảm tưởng như vậy.
“…” Tống Dã đương nhiên không muốn, nói, “Đâu có đến mức đó? Hôm qua hỏi cậu, cậu bảo cảm giác cũng không tệ lắm mà.”
Khúc Liệu Nguyên sắp khóc rồi, nói: “Lúc đó cậu hỏi, tớ nói được cái gì? Bây giờ cậu hỏi lần nữa đi!”
Tống Dã ra bài không theo lẽ thường, nói: “Tớ không hỏi, tớ chỉ tin lời hôm qua cậu nói, cậu còn nói anh lợi hại chết mất.”
“Cậu đúng là lợi hại chết mất!” Khúc Liệu Nguyên tức giận giãy giụa vài cái, không đứng dậy được, lại bị cuộc sống đánh ngã, chỉ trích, “Cậu ở nhà với cậu ở đây sao như hai người khác nhau thế?”
Tống Dã hiểu lời này thành lời khen ngợi, nói: “Còn nói tớ? Cậu không như hai người khác nhau à?”
“Tớ ở đâu cũng như nhau!” Khúc Liệu Nguyên nghĩ một chút, lại hỏi, “Tớ thì sao?”
Tống Dã không có lòng tốt mà nhắc nhở: “Hôm qua cậu kêu cái gì, chính mình không nhớ rõ?”
Khúc Liệu Nguyên: “…!Tớ kêu cái gì?”
Tống Dã nói: “Tớ ghi âm rồi, cho cậu nghe thử.”
Hắn đứng dậy lấy điện thoại của mình, Khúc Liệu Nguyên cực kỳ hoảng sợ nói: “Cậu còn ghi âm? Sao tớ không thấy? Cậu điên rồi à?”
“Anh thấy em kêu hay quá nên mới ghi âm,” Tống Dã nhấn phím điện thoại, giống như đang tìm file ghi âm, nói, “Lại đây, cho em nghe thử em kêu thế nào.”
“Đừng bật!” Khúc Liệu Nguyên mặt đỏ tía tai mà kêu lớn: “Cậu xoá nhanh lên! Có chụp ảnh không? Cậu muốn làm Trần Quán Hy à?”
Tống Dã thực hiện được mưu gian, nói: “Xem ra cậu nhớ rõ mình từng kêu cái gì rồi?”
“…! Tớ muốn ngủ, 11 giờ rưỡi gọi tớ dậy, quá giờ là mất tiền cọc đấy.” Khúc Liệu Nguyên quyết định thật nhanh, quay mặt sang bên kia giả bộ ngủ ngay lập tức..