Qua Sông Hái Sen - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Qua Sông Hái Sen


Chương 50


Triệt Liên đưa Việt Minh Khê trở về Giang Nam đẹp như tranh vẽ.

Hạ chí đổ xuống, núi Đại Ninh tràn đầy cảnh sắc xanh tươi mát mẻ, những ngày gần đây giang hồ thái bình, hương khói giữa hè cũng nhạt đì rất nhiều, tăng nhân trên Đại Ninh tự cũng chỉ ở trong núi cày cuốc, hiếm khi ra ngoài.

Trong núi sâu thẳm ngoài việc bận rộn quét dọn và học hành thì vẫn còn rất rảnh rỗi, những tăng nhân trẻ tuổi thường ngày không có việc gì làm tháy có tăng nhân từ nơi khác đến thăm, cũng cảm thấy tò mò và chào đón họ.

Hầu hết bọn họ đều là đệ tử của Không Phạm khi Triệt Liên còn đang ngủ say trong núi Đại Ninh, cho nên cũng không nhận ra dáng vẻ già nua của Triệt Liên, chỉ nghĩ là cao tăng ở nơi khác đến đây trao đổi Phật pháp, chỉ có mấy đệ tử lớn tuổi tinh mắt nhận ra hắn, vội vàng tiến lên thu xếp hành lý cho hắn, chờ một bên nghe hắn dặn dò.

Việt Minh Khê không hề có ấn tượng gì về núi Đại Ninh cả, lần này lên núi cũng cảm thấy mới mẻ, chưa bao giờ thấy nhiều sư phụ mỹ mạo xinh đẹp vây quanh người như vậy, cũng quên luôn việc chào hỏi, chỉ đỏ mặt trốn sau Triệt Liên không dám lên tiếng.

Thấy cao tăng không biết tên này chắp Xá Lợi tử nhỏ giọng nói chuyện với mấy vị trưởng lão, tay còn dắt theo một công tử nhỏ vô cùng tuấn tử, có đệ tử trông sáng sủa chủ động tiến lên, cầm chút bánh ngọt trái cây đến mời.

Tuy Việt Minh Khê không biết bọn họ, nhưng cũng cảm thấy có chút thân thiết với người xung quanh, do dự một hồi đưa tay nhận đồ ăn bọn họ cho mình, nở một nụ cười ngọt ngào.

Những đệ tử trẻ tuổi kia vốn chỉ thử xem sao, không ngờ đứa nhỏ này lại đáng yêu đến vậy, vừa mừng vừa ngạc nhiên túm tụm vây quanh y, ai ai cũng muốn nói chuyện với y. Triệt Liên thấy thế mỉm cười, buông tay Việt Minh Khê ra, để đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia bế y, rồi đi sang một bên chờ.

Hắn nói chuyện với các vị trưởng lão, nhờ bọn họ đi gọi đệ tử quản sự hiện giừo, muốn hỏi dược liệu còn lại trong y đường ở chùa. Trưởng lão quay đầu gọi, một tăng nhân trẻ tuổi dáng người gầy gầy đang lẫn trong đám đệ tử vốn còn vây quanh Việt Minh Khê, chắp tay hợp thập hỏi:

“Tiểu tăng Đạo Giác, không biết đại sư có gì dặn dò?”

Triệt Liên nhận ra hắn là một trong hai đệ tử thân truyền bên cạnh Không Phạm, vọi hỏi: “Chỉ muốn hỏi số lượng dược liệu trong chùa thôi. Không cần phải xưng hồ xa lạ, ta là Triệt Liên, quản sự tiền nhiệm của Đại Ninh tự, bàn về bối phân ngươi chỉ cần gọi sư bá thôi là được rồi.”

Đạo Giác nghe vậy đánh giá hắn một chút, bỗng nhiên cứng ngắc.

Sau khi ý thức được khả năng nào đó, hắn nhìn về đứa nhỏ đang được đệ tự Đạo Tĩnh ôm vào trong ngực cười cười cách đó không xa, khó khăn nói: “Vậy… Vị tiểu công tử này là…”

“Đây là pháp sư Già Ngọc.”

Sau khi Triệt Liên nói thân phận của hắn và đứa nhỏ kia, các tăng nhân trẻ tuối vốn đang nhàn nhã chợt giật mình, há hốc mồng, Đạo Tĩnh đnag ôm Việt Minh Khê suýt làm rơi y xuống.

Thấy Việt Minh Khê lộ ra vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao các mỹ nhan sư phụ bên cạnh lại dè dặt  hẳn, Triệt Liên vội vàng giờ tay ra hiệu im lặng, các tăng nhân nhìn nhau, nhanh chóng trở lại bầu không khí thân thiết vừa rồi, mà trong hành động cẩn thận hơn chút, không dám trêu trọc quá lố như vừa rồi.

Tuy rằng không hiểu vì sao Thuần Khê thượng nhân biến mất trở nên già nua và pháp sư Già Ngọc lại thành dáng vẻ trẻ con hiện tại trở về, nhưng dù sao Đạo Giác cũng là đại đệ tử được sư phụ Không Phạm giao trọng trách, sau khi kinh ngạc xong cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, gọi đệ tử bên cạnh đi lấy danh sách thảo dược, đưa cho Triệt Liên xem qua.  

Triệt Liên xem danh sách viết tay ngay ngắn, thấy những dược liệu vốn cần phải mất thêm thời gian nữa mới thu thập đầy đủ vốn nằm sẵn trong chùa. Trong Dại Ninh tự ngoại trừ một số dược liệu không đúng màu cũng gần như có đủ, hắn kinh ngạc nhướng mày, hỏi:

“Sao trước kia ta lại không biết y đường có đầy đủ dược liệu như vậy, là ai đã mua mấy thứ này?”

Đạo Giác thành thật nói: “Mấy thứ này là do sư phụ ở bên ngoài nhờ người đưa về, nói là muốn chúng ta bảo quản cho thật tốt, không cần kinh ngạc, tự nhiên sẽ có người đến lấy. Nhưng dù sao y đường rất nhỏ, gần đây mưa liên miên, vẫn còn vài dược liệu cần phơi nắng, tạm thời vẫn đang để nhờ trong cửa hàng thuốc lớn nhất trấn bên cạnh, nếu bây giờ sư bá cần, đệ tử sẽ sai người đi lấy về ngay.”

Triệt Liên nghe vậy dừng lại, khép danh sách thuốc trong tay.

Quả nhiên, y vẫn nợ rất nhiều ân tình của vị sư đệ kia.

“…… Không cần, tính ra cũng đến lúc cần đổi mới lò thuốc trong y đường, ta tự mình xuống trấn lấy là được.” Triệt Liên nói xong mặc lại áo ngoài vừa cởi ra, nhìn Việt Minh Khê vẫn nằm trong lòng Đạo Tĩnh ăn điểm tâm, suy nghĩ một chút lại nói, “Mấy ngày nay ta không có ở đây, các ngươi chăm sóc pháp sư Già Ngọc, không cần phải tôn kính y như sư phụ. Bây giờ y không còn ký ức chuyện tiền trần, cứ coi như là một đứa trẻ bình thường là được”

Đạo Giác dạ một tiếng, nghe Triệt Liên nói tiếp: “Nếu ta về kịp, thì sẽ có tính toán. Còn nếu ta không trở về kịp, mà y vẫn còn nhỏ như thế, vậy các ngươi hãy…”

Giọng nói Triệt Liên bỗng dừng lại, một lúc lâu bình tĩnh nói: “Thắp hương niệm kinh, độ y thành tiên. ”

Đạo Giác lắp bắp kinh hãi, nhìn gương mặt đã trải qua sương gió của Thuần Khê thượng nhân, lại nhìn về pháp sư Già Ngọc vô tư kia, giật mình hiểu ra.

Hắn nhìn  Triệt Liên đi đến giữa đám tăng nhân trẻ tuổi vây quanh pháp sư Già Ngọc, đứa nhỏ tự nhiên giang hai tay ra, hắn ôm y từ trong ngực Đạo Tĩnh qua.

“Thích nơi này không?” Triệt Liên cười hỏi.

“Thích.” Việt Minh Khê dứt khoát trả lời, giơ tay lau vụn vụn bánh bên miệng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn nói, “Nơi này có đồ ăn ngon, còn có rất nhiều mỹ nhân sư phụ.”

Mặc dù không phải là mùa hoa đào nở rộ, nhưng trong núi Đại Ninh này tràn đầy người và cảnh đẹp mắt, Việt Minh Khê hai đời đều yêu cái đẹp, tất nhiên rất thích cảnh Giang Nam xinh đẹp này. Ánh mắt của y vui vẻ dạo qua những tăng nhân trẻ tuổi dịu dàng bên cạnh, cuối cùng dừng lại trước mặt Triệt Liên, vẫn dùng giọng nói trẻ con mềm mại kia nói:

“Quan trọng hơn là, ngươi cũng ở bên cạnh ta.”

……

Trong lòng Triệt Liên ấm áp, ôm y đi tới tháp cổ trong Đại Ninh tự, tầm nhìn càng thoáng đãng hơn, cùng y tận hưởng khung cảnh núi non mắt mẻ sau cơn mưa rào này.

Việt Minh Khê cũng cảm thấy mỹ mãn nép vào lòng hắn, không hề nghĩ đến nhưungx quá khứ rối tơ bị lãng quên kia nữa, ngẩng đầu nhìn đôi mắt phượng mặc dù đã đầy nếp nhân kia, nhưng cũng cong mắt cười với y.

Hồi lâu, Triệt Liên nhẹ nhàng buông y xuống, nửa quỳ gối trước mặt y dịu giọng nói:

“Minh nhi, hiện tại ta có việc quan trọng phải làm, phải xuống trấn hai ba người. Đường đi xóc nảy, không tiện mang ngươi theo. Tạm thời ngươi ở đây chờ ta, để mỹ nhân sư phụ này chơi với ngươi được không?”

Việt Minh Khê nghe vậy ngẩn ra, không nỡ nắm chặt góc áo Triệt Liên.

Tuy rằng nơi này có mỹ nhân sư phụ trẻ tuổi dễ gần, ở cùng bọn họ cũng không có gì không tốt, nhưng y vẫn thích ở cùng một chỗ với lão tăng trước mặt này, cho dù có phải lê thân hình nhỏ bé kia bôn ba trên đường với hắn.

Y kéo ống tay áo Triệt Liên nghẹn một lúc lâu, rất muốn mở miệng muốn níu hắn ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng cũng biết được mình nên hiểu chuyện, rầu rĩ cúi đầu nhỏ giọng nói:

“…… Được rồi, vậy ngươi phải sớm về đó.”

Triệt Liên lại cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của y, chỉ cảm thấy giờ khắc này vô cùng an tâm. Việt Minh Khê chớp chớp mắt, cọ nhẹ vào lòng bàn tay già nua nhưng dịu dàng kia, an ủi dán bàn tay nhỏ bé của mình vào mu bàn tay hắn, lại lần nữa nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật nhẹ nhàng.

……

“Lúc trở về, ngươi còn nhớ ta không?” Triệt Liên nhẹ giọng nói.

“Ta sẽ nhớ ngươi.” Việt Minh Khê ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi là người tốt nhất đối với ta trên đời này, sao ta có thể quên ngươi được?”

Triệt Liên khẽ run lên, nuốt hết nước mắt trực trào trên khóe mắt, sau đó năm láy đôi tay nhỏ đang vòng qua eo mình, ngoắc tay y nói:

“Đợi sau khi ta trở về, chúng ta ở chân núi Đại Ninh này xây một đảo Đào Hoa, sau đó chúng  ta sẽ sống cuộc sống bình thường chỉ có ta và ngươi được không?”

Việt Minh Khê nghe vậy đôi mắt sáng lên, vô cùng nghe lời đáp: “Được.”

Rồi móc tay với hắn, nhìn hắn đội nón khoác tăng bào, trong tay vẫn nắm chặt chuỗi Xá Lợi Tử không biết làm bạn bao nhiêu năm, giẫm lên con đường nhỏ xanh xanh từng bước xuống núi.

……

Đạo Giác nhìn bóng lưng Thuần Khê thượng nhân đi xa dần, quay đầu nháy mắt với sư đệ bên cạnh.

Đạo Tĩnh như tỉnh mộng, vội vàng gọi đệ tử trẻ tuổi bên cạnh tới đón, dỗ dành tiều pháp sư Già Ngọc khóc tràn bờ mi, nhưng không hề bị Triệt Liên nhìn thấy, lại tìm mấy đứa nhỏ tới thích đùa giỡn chọc cho y vui vẻ, mới khó lắm dỗ dành y bình phục tâm tình, năm trên đầu gối Đạo Tĩnh nghẹn ngào.

Lúc trước những đệ tử này chỉ nói đứa nhỏ này bên ngoài giống pháp sư Già Ngọc đáng yêu, nhưng không ngờ còn khó dỗ hơn cả những đứa trẻ bình thường, thấy Đạo Giác và Đạo Tĩnh chủ động tiếp củ khoai nóng phỏng tay này, lsuc này mọi người mới thửo phào nhẹ nhõm.  

Đạo Tĩnh thấy đầu gối của mình đã bị nước mắt ấm áp kia thấm ướt,  vỗ nhẹ lưng y an ủi nói: “Không phải hắn sẽ không trở về, tội già phải khổ như thế”

“Ta sợ…”

Việt Minh Khê ngẩng đầu, nhìn con đường nhỏ trên núi Triệt Liên biến mất thật lâu, lại cúi đầu nhìn hai tay mình tựa hồ càng lúc càng nhỏ lại, dường như nhận ra cái gì bỗng run lên, che lại hai má lạnh lẽo đau khổ nói:

“Ta sợ ta không đợi được ngày hắn trở về.”

Đạo giác và Đạo Tĩnh đều sửng sốt, nhất thời không biết nên an ủi như thế nào. Một lúc lâu sau đành phải vỗ nhẹ lưng y, sau khi nhìn y khóc xong, mang vẻ mặt đầy nước mắt nằm trong lòng Đạo Tĩnh nức nở thiếp đi.

Đạo Tĩnh ngồi dưới bóng cây loang lổ lay động, nhìn khuôn mặt ngủ hồn nhiên của đứa nhỏ đang gối đầu ngủ, ngẫm lại một màn vừa nhìn thấy, giống như sư huynh hắn, tựa như hiểu được cái gì, trái tim bỗng dưng bị thắt chặt.

Hắn  mơ hồ đoán được pháp sư Già Ngọc chuyển thế là bởi vì đột phá tầng thứ tám, mới bị ép buộc phải phản cảnh quy chân, trở thành bộ dáng như bây giờ, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn đối với quan hệ triền miên giữa y và sư bá như thế, nhớ tới bốn mươi năm buồn bã của sư phụ, lời đến bên miệng, cũng chỉ thành một tiếng thở dài.

Cuối cùng chỉ hỏi: “Sư huynh, ngươi nói y còn có thể nhớ tới sư bá sao?”

Đạo Giác ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút nói:

“Nhớ, có thể.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN