Qua Sông Hái Sen - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Qua Sông Hái Sen


Chương 51


Triệt Liên cho mình thời hạn ba ngày.

Hiện tại Minh nhi còn chưa tới tuổi thay răng, nhiều nhất chỉ có thể chờ gắng chống đỡ thêm ba ngày nữa, sẽ hóa thành hạt sen rồi đi về nơi ở của nhà Tiền, nếu trong ba ngày này hắn không thể tinh lọc Tán Công Đan kia hoàn toàn, thì không thể trơ mắt mắt nhìn Minh nhi bỏ hắn mà đi mất.

Mấy ngày nay ở chung với Minh Nhi nhỏ tuổi quá an nhàn, thế cho nên hắn sắp quên mất việc quan trọng này, nếu không phải mỗi ngày Minh nhi tỉnh lại, quần áo càng rộng thêm, hắn còn không tưởng được được mình mà thỏa mãn với hiện trạng như vậy sẽ làm ra chuyện có hối cũng không kịp.

Bởi vậy ngay cả trong lòng dù rất đau khổ không nỡ rời, cũng đành tạm thời để y lại, mang theo bản thảo dược liệu của mình đến cửa hàng dưới trấn luyện ra viên thuốc này.  

Ba ngày sau, hắn tất nhiên sẽ mang theo Tán Công Đan không độc không hại này trở lại núi Đại Ninh, Minh Nhi cũng sẽ trở lại bên cạnh hắn, tất cả những ác mộng đều sẽ chấm dứt, bọn họ vẫn là đôi thầy trò bên nhau năm đó trong núi Đại Ninh khiến người ta hâm mộ.  

Hắn tin rằng hắn đã vượt qua những khó khăn cuối cùng.

Hắn cầm tờ giấy do Đạo Giác đưa cho, đến trấn nhở thanh tịnh bên ngoài núi Đại Ninh, tìm được cửa hàng thuốc lớn nhất trong n, quả nhiên phát hiện ra Không Phạm đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu cho hắn, thậm chí còn trả bạc dặn dò chưởng quỹ rằng không lâu sẽ có một đại sưu đến nơi này mượn chỗ luyện thuốc, chỉ cần hắn nói tên, tiểu nhị tiệm thuốc vội vàng dẫn hắn vào trong nơi luyện thuốc đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ.

Triệt Liên đứng bên lò thuốc, thấy trên thư án còn đặt những bản thuốc không tên, cầm lên đọc kĩ, mới biết sư đệ cũng từng ở trong phòng thuốc không thấy mặt trời này khổ tâm suy nghĩ, để lại thành quả mình đã soạn được bảy tám phần cho sư huynh.

Hắn nhìn chữ viết quen thuộc trên bài thuốc, trong lòng vô cùng cảm kích, không muốn lãng phí chút thời gian nào, lúc này đốt lò thuốc, rồi bày dược liệu và thuốc độc kia đã phô xếp thành từng hàng, ngày đêm khổ công lọc chúng.

Nói là thanh lọc vật kịch độc mà vẫn giữ được hiệu quả, nói khó không khó, nói dễ không dễ.

Trong giang hồ đầu đao máu luôn có dược sư độc sư, tuổi thọ của độc sư sẽ ngắn hơn một chút. Dù sao ngày thường phải tiếp xúc với các độc chất, ít nhiều gì cũng sẽ bị dính vào máy, không thể nói là không nguy hiểm.

Triệt Liên đã lâu chưa từng làm loại công việc này, mà hơn nữa bên người cũng không có ai cho hắn thử thuốc, nên không biết rõ mình đã tinh lọc được bao nhiêu phần, dù sao cũng phải lấy thân thử thuốc trước. Mặc dù hắn tu luyện nhiều công pháp, đủ để hắn phá từng tầng công pháp, nhưng cảm giác đau đớn của Tán Công Đan kia không hề dễ chịu, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Trong lòng Triệt Liên biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều lắm, một ngày vừa mới trôi qua phân nữa, cũng không kịp ăn cơm no, phàm là phát hiện Tán Công Đan luyện ra vẫn chưa thanh triệt hết độc tố, thì sẽ uống một viên thuốc để thông máu huyết bẩn đi, mặc kệ dư độc trên người chưa lọc sạch, sau khi thử nhiều lần, chưa đến hai ngày đã luyện ra thành phẩm không độc kia.

Dù sao cũng là luyện thuốc giải cho Minh nhi, hắn cũng bất chấp chi phí đắt cỡ nào, cũng tiêu hao rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể luyện ra được hai viên mà thôi. Hắn ăn một viên, phá đi tâm pháp cuối cùng mình tu luyện trong Tam Bảo Thiền tự, phát hiện quả nhiên đã không còn độc tố ứ đọng nữa, vô cùng vui mừng. Nâng mắt nhìn bên ngoài lò thuốc sắc trời còn chưa sáng, vội vàng cất kỹ một viên thuốc còn lại, rồi chạy về núi Đại Minh đang chìm trong mây mù.

……

Bên trong chùa Đại Ninh.

Đạo Giác tan học buổi sáng, giương mắt nhìn khói mù dày đặc bao phủ trên đỉnh núi Đại Ninh, một đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại, ảm thấy thời tiết hôm nay không tốt lắm.

Thuần Khê thượng nhân đã đi hai ngày, vẫn chưa có dấu hiệu trở về, chỉ để lại một đứa nhóc mặc dù được đông đảo mỹ nhân sư phụ ân cần bên cạnh, nhưng luôn mang vẻ mặt ưu sầu ngồi thiền phòng phía đông nam không ăn cơm không uống nước suy nghĩ, khiến người ta thương tiếc.

Trong rừng rậm truyền tới tiếng gió rít gào, lại không nghe thấy tiếng chim hót sâu kêu, Đạo Giác dừng bước, biết là trời sắp kéo mưa tới. Đang muốn dặn dò đệ tử lấy mấy chăn gối phơi ngoài vào, hắn xoay người bỗng thấy sư đệ Đạo Tĩnh từ phía đông nam hoảng hốt hoảng hốt đi tới.

“Sư huynh, pháp sư Già Ngọc y, y…”

Đạo Tĩnh thu ý kinh hãi trong lòng, nói một mạch: “Y hình như lại nhỏ đi.”

Đạo Giác sửng sốt, vội vàng cùng sư đệ đến nhà cũ của pháp sư Già Ngọc xem xem, quả nhiên dưới mảnh xanh biếc nhìn thấy đứa nhỏ tỉnh lại từ trong mộng, nhỏ đến mức gần như chỉ có thể tập tễnh đứng vững, ngây thơ kéo quần áo lại rộng thùng thình nhìn bọn họ, nâng tay áo quá dài dụi dụi dụi mắt, chần chờ nói:

“Các ngươi là ai……?”

Đoạt tướng Mật pháo vào tầng thứ tám đã ở trong đan điền rát nhiều ngày, ở trong mộng kia thúc dục chân nguyên cuối cùng. Việt Minh Khê lúc này chính là tuổi mới bắt đầu có trí nhớ, chỉ nói vừa rồi mình vẫn đang say ngủ trong vòng tay ấm áp của mẫu thân, sau khi  tỉnh lại thì bị một đám nhà sư xa lạ vây quanh.  

Cái đầu nhỏ kia của y lờ mờ cảm thấy hơi kỳ, nhưng những tăng nhân thoạt nhìn không hề có ác ý này đều có vẻ ngoài rất đẹp, y sinh ra đã thích dùng tướng mạo đánh giá người khác nên cũng không sợ hãi, chỉ nói mình vẫn đang ở trong cảnh tượng thời thơ ấu, lá gan lớn lên đi dạo trong động tiên ở chỗ nơi sâu hoắm này, muốn tìm khuôn mặc quen thuộc.

Thấy hai mỹ nhân sư phụ này trầm mặc đứng trước mặt mình, cũng không mở miệng, y lại nhìn chung quanh, hỏi:

“Mẹ ta đâu?”

Trong núi Đại Ninh mây mù dần dày, gió lạnh không biết tên dường như lại thổi mạnh một chút, Việt Minh Khê hắt hơi một cái, cảm thấy trên người nóng lạnh đan xen, lại không thấy cha mẹ đến dỗ dành mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước còn sáng sủa nhất thời suy sụp.

Đạo Tĩnh vội vàng cởi áo ngoài của mình bọc lấy thân thể y, nâng tay sờ sờ trán hắn, phát giác đã vô cùng nóng. Hắn ôm Việt Minh Khê lên, nhìn đứa nhỏ này đã có vài phần sợ hãi, nhịn không được ngẩng đầu nói: “Sư huynh…”

Lời còn chưa dứt, Đạo Giác vươn tay ý bảo hắn không cần lên tiếng, mình thì trầm ngâm thật lâu sau đó, nhìn Việt Minh Khê nghiêm túc nói:

“Pháp sư Già Ngọc, người vốn là pháp sư Già Ngọc trong trong Đại Ninh tự ta, kiếp này tên là Việt Minh Khê, người chung tình tên là Triệt Liên… Người còn nhớ hắn không? ”

Sốt cao kéo dài khiến Việt Minh Khê nóng hổi có chút hồ đồ. Y tuổi còn nhỏ, rất nhiều danh từ còn nghe không hiểu lắm, hoang mang suy tư một phen, vẫn cố hết sức lắc đầu. “Triệt Liên…” Y lẩm bẩm nói, “Đó là ai?”

Đạo Giác và Đạo Tĩnh liền rơi vào trầm mặc, đều là hiểu được.

Đạo Giác dừng một chút, sáng suốt nhìn thấy cơ thể sốt cao của Việt Minh Khê đã mơ hồ có tử khí toát ra, bộ dạng sắp quy tiên, lại nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Thuần Khê thượng nhân, cuối cùng thở dài một tiếng, trong lòng đã biết bọn họ nên làm như thế nào.

“Chuyện đã đến nước này.” Hắn bình tĩnh mở miệng nói, “Sư đệ, gọi đệ tử Đại Ninh đi tắm rửa chuẩn bị một đi, buổi chiều tập trung ở đại điện đốt hương tụng kinh… Độ y thành tiên.”

Đạo Tĩnh giật mình, nhìn đứa nhỏ ngủ trong ngực mình thật lâu, ảm đạm gật đầu.

……

……

Cùng lúc đó, Triệt Liên đang nóng lòng chạy về núi Đại Ninh.

Vì bảo vệ viên thuốc giải hoàn mỹ duy nhất trong lòng, hắn không có cưỡi ngựa, mà bỏ ra số tiền lớn thuê một chiếc xe ngựa ở phường ngựa trên trấn, còn mời một xa phu cực kỳ lão luyện giục ngựa, một lòng chỉ hy vọng có thể nhanh chóng gặp  lại Minh Nhi.

Xa phu kia thấy vị đại sư này vội vàng như thế, vốn tưởng rằng hắn muốn chạy đường xa, nào ngờ hắn lại chỉ cần mình đưa đến núi Đại Ninh gần đó, trong lòng có chút kinh ngạc, âm thầm thầm nghĩ đến nếu gần thế tự đi vẫn đường, cũng không mất bao nhiêu thời gian hết. Nhưng thấy vị đại sư này vô cùng hào phóng,  đưa cho mình một thỏi vàng, mặt mày hớn hở vộ vã lên đường.

Lúc đến cửa trấn, Triệt Liên thò đầu ra xe ngựa nhìn đường dài trước mặt, bỗng nhiên nói:

“Sư phụ, đi đường chính quá phí thời gian, chúng ta men theo con đường nhỏ ở sườn núi Hồ Lô phía tây đi.”

Xa phu kia nghe vậy sửng sốt, khó hiểu vì sao Triệt Liên lại vội vã như vậy, hắn nắm roi ngựa trong tay quay đầu lại nói: “Đại sư, mặc dù chúng ta đi thẳng đường lớn này lên núi cũng chỉ nhiều hơn một canh giờ so với đường nhỏ kia mà thôi, còn yên bình hơn rất nhiều. Mấy ngày nay ta nghe lão bà trong nhà lải nhải, nói mấy ngày trước có ít sơn tặc trên đường kia, mặc dù không đến mức đến nhà cướp đồ, nhưng lại canh giữ ở đường đó kiếm chút tiền, lỡ đâu đụng phải bọn chúng…”

Triệt Liên cắt ngang hắn nói: “Dù sao bần tăng cũng tập võ nhiều năm, lại còn sợ mấy sơn tặc nho nhỏ sao? Chớ nhiều lời, chỉ cần lên đường là được.”

Xa phu yếu ớt thấy hắn kiên trì như vậy, trong lòng kêu khổ không ngừng, sợ mình đụng phải sơn tặc, giao cả mạng nhỏ trên cái đường Hồ Lô hoang vu này luôn.

Nhưng mà tiền có thể sai được ma quỷ, nhớ lại thỏi vàng trong ngực kia, hắn vẫn cắn răng lên đường, roi ngựa trong tay giương cao, muốn nhanh chóng đưa vị đại sư này lên núi, chấm dứt việc này.

Mắt thấy mình cách Minh Nhi càng ngày càng gần, Triệt Liên ôm chặt hộp gấm chứa một viên thuốc giải trong ngực, trong lòng tràn đầy khát vọng và vui mừng.

……

Nhưng mà khi bọn họ vòng qua nửa nửa khúc quanh của sườn núi Hồ Lô, sắp tới chân núi Đại Ninh xanh mướt kia, ngựa trước xe không biết vì sao lại phát ra tiếng gào thét thê lương, cả chiếc xe ngựa đột nhiên ngã xuống mương nước trong khe núi, đúng là bị dùng dây vấp ngựa.

Triệt Liên phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt biến cố phát sinh đã nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng trước mặt xa phu ngã trong bùn lầy mất hồn.

Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng chỉ nghĩ chuyện tốt cần phải trải qua khó khăn, nhưng không hề đặt mấy tên sơn tặc vây quanh đồng loạt xông lên để vào mắt, chỉ chắp tay thi lễ nhà Phật, bình tĩnh nói:

“Bần tăng đi ngang qua nơi này, vốn không biết quấy nhiễu đến các vị thí chủ, trong người còn có việc quan trọng, mong nhường đường cho. “

Tên đầu xở kia thấy trong chiếc xe ngựa nhìn hào nhoáng này lại có một lão tăng ăn mặc giản dị chui ra, tương đối mất hứng, đoán trên người hắn cũng không cướp được bao nhiêu lợi. Muốn làm việc thiện thả hắn đi, lại thấy các huynh đệ mấy ngày nay chưa từng ăn miếng nào, cảm thấy rất mất mặt, đôi mắt xám tro quay qua nhìn, ánh mắt rơi vào hộp gấm vẫn được Triệt Liên giữ chặt trong ngực.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn liền giả bộ thiện ý phất phất tay nói: “Thôi thôi, chúng ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, đại sư vừa có chuyện quan trọng trong người, làm sao nhẫn tâm để đại sư khó xử. Chỉ cần ngươi bố thi vật trong hộp của ngươi thì có thể rời đi.”

Tên đầu xở này vốn không biết vật trong hộp kia có quý giá hay không, chỉ cảm thấy hộp gấm này rất tinh xảo, nghĩ cũng đáng mấy đồng, lên tiếng muốn hắn để lại vật này. Hắn thấy lão tăng này thoạt nhìn khiêm tốn, vốn tưởng rằng hắn sẽ thức thời buông hộp gấm xuống rời đi, nào ngờ lại thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng cảnh giác cất chặt hơn.

Đã ở trong núi khó một lần làm người tốt, mà cứ phải đụng trúng người không hề thức thời, thấy hắn không định giao hộp gấm ra, trong lòng tức giận, xách đao trong tay lên, tiến lên chém:

“Lão già, không biết sống chết!”

Triệt Liên cười lạnh, mấy tên l.õ mãng này không biết tự lượng sức, lười phí lời với bọn chung, nghênh đón lưỡi đao chém tới.

Thích Triệt Liên hắn tốt xấu gì cũng từng là nhân vật yêu tà trong giang hồ khiến người ta nghe tới là sợ mất mật, có thể đối phó được với đám tiểu tốt này, vốn khinh thường mình phải tự tay dạy dỗ đám ruồi bu này, đáng tiếc hôm nay số chúng quá nhọ, muốn tự mình thể hộ cơn ác mộng trong lời đồn này.

Hắn một tay cầm hộp gấm, chỉ dựa vào một tay khác quyết đánh với mấy sơn tặc này, lâu rồi không đấu võ công cũng tiến vào giai cảnh, sau khi bổ ngất một tên cơ thể có hơi chậm lại, sau lưng bị chém một đao.

Nỗi đau xé gan khiến Triệt Liên tỉnh táo lại, nhìn thấy sơn tặc kia khinh bỉ đang tự đắc vung lưỡi đao nhiễm máu trong tay, trong lòng cảm thấy khác thường. Hắn né tránh đòn tấn công của sơn tặc, ngưng thần thăm dò nội tức của mình, cuối cùng mơ hồ hoảng hốt.

Ngày thường hắn mặc dù không có pháp thân của mật pháp Đoạt Tướng, căn bản cũng không xem những tên giang hồ này vào trong mắt, nhưng hắn quên mất đa số công pháp trên người mình đều đã phế đi lúc thử thuốc cho Minh nhi, lúc này độc tố càng ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch chưa khôi phục hẳn cũng không ngưng ra nội lực nào để thể hiện uy phong yêu tăng của hắn.

Nếu chỉ  hai ba người còn dễ đối phó, nhưng đám sơn tặc trước mắt này ít nhất cũng hơn mười người, đúng là không cho phép hắn hao phí tâm lực. Nghĩ đến đây, Triệt Liên cất chặt hộp gấm trong tay, ánh mắt đảo khắp khe hở của sơn tặc trước mặt, tìm khoảng trống định chạy thoát.

Ai ngờ tên sơn tặc kia như đoán được ý định của Triệt Liên, nhanh tay lẹ mắt xách đao đuổi theo, bổ vào đùi phải của hắn.

Lần này bổ cực ác, lưỡi đao lóe hàn quang không đâm vào máu thịt mà chém thẳng vào xương đùi. Hộp gấm trong tay rơi vào cát đã nhơ nhớp. Triệt Liên kêu một tiếng đau đớn, không kịp kiểm tra thương thế của mình, cuống quít nằm trên đất nhặt viên thuốc đang lăn xuống kia, bộ dáng gầy gò buồn cười khiến đám sơn tặc phía sau cười to.

Tên đầu xở thấy trong hộp gấm kia không có vật giá trị, chỉ có một viên thuốc đen nhánh lăn ra khỏi hộp, tỏng lòng hơi thất vọng, vô cùng tức giận tiên lên bổ thêm một đao vào Triệt Liên, mắng:

“Đúng là lão già nghèo khổ! Không có bạc gì trên người cả, đúng là cản mất đường tiền tài của ta!”

Nhát đao này hắn chém không nặng hơn đao vừa rồi, theo lý thuyết thì Triệt Liên có thể dễ dàng tránh thoát mới đúng, ai ngờ hắn chỉ cắn răng chịu đựng, vẫn quỳ gối trong khe rãnh đưa tay móc viên thuốc kia ra.

Giang Nam mây đen dày đặc cuối cùng cũng bắt đầu mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống bùn đất ướt nhòe, làm mờ tầm mắt Triệt Liên. Xa phu được thuê tới đã sớm sợ tới mức hốt hoảng chạy trốn, đám sơn tặc cũng lười để ý. chỉ nhìn quang cảnh trước mắt, mỗi người đều vô cùng hoang mang: “Đại đương gia, lão hòa thượng này chẳng lẽ là kẻ ngốc à?”

Đầu xỏ nhíu mày, tiến lên đá Triệt Liên một cước, thấy hắn quả thật không có chút ý phản kháng nào, khóe miệng liền nhếch lên:

“Quả nhiên là một tên ngốc. Vừa vặn mấy  ngày nay ta chưa có tiền, đem lão ngốc  nhà ngươi ra trút giận!”

Dứt lời liền đá một cước thật mạnh vào vai Triệt Liên, đạp hắn ngã sấp, nhưng hắn vẫn kiên định nhặt viên thuốc gần trong gang tấc kia. Sơn tặc còn lại thấy thế, có chút do dự đồng thời cũng phình gan lên, trong lòng biết bọn chúng đã không cướp được tài vật gì, cũng tiến lên đánh lão tăng này cho thỏa giận.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Triệt Liên bị đối xử như vậy nhưng lần trước đám khách hành hương kia cũng không có bao nhiêu sức lực, sao có thể sanh với đám hung tàn dư sức này được, lúc này hắn phun ra máu tươi chứa độc tố, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm viên thuốc sắp bị đầu ngón tay mình chạm tới, không phân ra dư lực phản kháng khi bị đối đãi tàn bạo như vậy.

Hắn càng ẩn nhẫn không ph.át tiết, đám sơn tặc cũng càng được nước làm tới, hết lần này tới lần khác cũng không thèm đụng vào chỗ yếu hại của hắn, rất vui vẻ mượn màn mưa che lấp đánh lão hòa thượng khiến người ta ghét cay ghét này đến mức mặt mũi bầm dập, trong lòng rất đắc ý.

……

Mùi máu tươi tanh bị không khí mỏng manh cuốn trôi, đợi Triệt Liên rốt cục lấy được một viên thuốc giải trong mưa to, may mắn nâng niu nó trong ngực đang định đứng dậy, sơn tặc cầm đầu kia đảo mắt, bỗng giơ tay lên, nhanh chóng đoạt lấy nó từ trong ngực hắn.

Hắn tất nhiên là không biết lão hòa thượng này vì sao lại nâng niu viên thuốc đen nhanh này như vậy, muốn cướp lấy nhìn cho rõ. Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kĩ, đã nghe lão tăng dưới chân phát ra một tiếng quát giận dữ quái dị, hung tợn muốn nhào về phía hắn, lại bị sơn tặc phía sau lại đạp ngã sấp, bị giẫm dưới chân dùng ánh mắt cực kỳ khủ,ng bố giận dữ nhìn hắn.

Lão tăng thở hổn hển, gằn từng chữ tiếp tục nói:

“Trả lại cho ta. Bằng không ta sẽ cho đám sâu bọ các ngươi chết không có chỗ chôn.”

Tên thủ lĩnh sơn tặc nghe vậy sửng sốt, bản tay cầm viên thuốc kia khẽ run lên, trên lưng không hiểu sao lại nổi da gà.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lão tăng trước mắt nói ra lời này tràn đầy sát niệm mãnh liệt, ánh mắt lạnh như băng không giống như người trong cửa Phật từ bi, khiến hắn hơi sợ hãi, có hơi hối hận về sự l.ỗ mãng của mình vừa rồi.

Hắn trộm liếc mắt nhìn huynh đệ bên cạnh, phát hiện bọn họ cũng bị bộ dáng cảu hắn làm cho sợ hãi, trong lòng nghĩ đến tôn nghiêm đại đương gia của mình không thể bị vứt bỏ thế được, bên này là hơn mười tên thân thể cường tráng, cỗng cũng không đáng sợ, hừ lạnh một tiếng ném viên thuốc kia xuống dưới chân, giẫm thành bùn.

Hắn nheo mắt nhìn Triệt Liên nói: “Ôi, ông đây phải sợ lão già nhà ngươi…”

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt.

……

Sát khí nồng đậm mà tuyệt vọng nương theo mưa to như trút đè nặng lên mặt, thủ lĩnh sơn tặc bị đôi tay như vuốt chim ưng bóp chặt cổ họng, nhấc lên khỏi bùn đất.

Người nọ mở to con ngươi đỏ đến nhỏ máu nhìn hắn, máu tươi trên người còn chưa bị nước mưa rửa sạch sẽ, tựa như Tu La từ trong địa ngục bò ra.

Chúng sơn tặc chợt cảm thấy không ổn, muốn ném khôi giáp nhanh chóng chạy trốn, lại phát hiện quanh bọn họ đã quấn đầy sát khí, hai chân nặng như chì không thể động đậy. Sát ý mãnh liệt cùng cảm giác khủn.g bố đánh úp lên trên, có người đã không khắc chế được nước mắt chảy dài, nước tiểu ướt đẫm quần.

Bọn họ chưa hề nghĩ lão tăng này lại ngốc đến thế, rõ là một cao nhân võ học qua hóa cảnh, lại không biết vì sao vừa rồi không hề ra tay khi bị đánh.

Vì thế ai nấy đều hối hận không ngừng, đều sinh oán hận với đại đương gia không biết sống chết kia, nhưng cũng đều nói là bản thân đã hết số mệnh sắp hết, chỉ thẳng cổ chờ chết.

“Đại sư, tha cho ta…” Sơn tặc cầm đầu đã tràn máu đỏ thẫm, hai chân không ngừng run rẩy trên không trung, biết hết thảy đều là hậu quả do mình gây ra, nhưng vẫn cố gắng cầu xin, “Tha cho ta một mạng…”

……

Triệt Liên nhìn chằm chằm sơn tặc đã hóa thành một vũng nước bùn dưới chân, mặc dù biết mình không nên động sát niệm, nhưng vẫn nhịn không được chậm rãi thu hai tay.

Hắn có thể cảm thấy ác đồ này ở trước mắt không ngừng giãy giụa, hô hấp cũng dần yếu ớt trong mưa, trong lòng dâng lên ý hả hê bi thương, cũng cự kỳ bi thảm với thân thể của mình.

Nhưng đúng lúc này, hắn mơ hồ nghe được một tia tiếng phạn vang lên trong màn mưa dày đặc này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía núi Đại Ninh xa xa, hai tay vốn khống chế tên sơn tặc liền buông lỏng ra, thất hồn lạc phách giẫm lên tảng đá thấp bé bên cạnh khe rãnh, xuất thần nhìn về phía đó.

Thủ lĩnh sơn tặc đặt mông ngồi trong vũng bùn, che cổ mình không ngừng ho khan, đã bị dọa vỡ mật.

Mưa lớn dần dần ngừng, sát khí vốn dày đặc cũng bị thu về, Tu La muốn tàn sát sớm đã không thấy bóng dáng, trước mắt chỉ còn lại một lão tăng dung mạo chật vật ngơ ngác nhìn l.ên đỉnh núi Đại Ninh, tựa như trong trời đất đều chỉ còn lại hắn cùng với ngôi chùa kim quang rạng rỡ kia.

Một lúc lâu sau hắn kéo chân già đã tàn phá, khập khiễng, thong thả kiên định trèo về phía Núi Đại Ninh.

……

Mãi đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở sườn núi, thủ lĩnh sơn tặc mới giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng mang theo những huynh đệ mặt xám tro của mình, chạy trối chết thoát khỏi nơi này.

Sau đó bọn họ không làm sơn tặc mánh khóe nữa, mà là tản đi mọi người trở về nhà cũ làm việc, từ đó không dám làm bậy nữa, an phận thủ thường sống cuộc sống lương dân nghèo khổ nhưng an ổn.

Mỗi lần nhớ tới  mình cũng từng sống trong chỗ chết, trong lòng còn sợ hãi, càng dùng chuyện này dặn dò con gái phụ nữ không thể vô cớ đánh người, làm chuyện ác khi dễ người già yếu.

Vả lại cũng vô cùng tò mò, lão tăng năm đó ở sườn Hồ Lô thả bọn họ một con đường sống, đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

……

……

Sau cơn mưa, trời trong lành và những ngọn núi nhỏ ở Giang Nam càng trở nên đặc biệt tươi tắn, Đại ninh tự được bao quanh bởi màu xanh mơn mởn này, mùi nhang và Phật quang cùng tử khí lượn lờ bên trong, tiếng tụng kinh của các tăng nhân lướt qua tần tầng lớp vọng đến rừng cây vô tận, che đi bước chân khập khiễng của Triệt Liên.

Hắn cố hết sức lết đi, đôi chân nằm trong đôi gày đã không còn bất kỳ cảm giác nào, dẫm lên dòng máu tươi đang nhỏ xuống của mình, mỗi bước đi đều như vắt kiệt hơi thở cuối cùng.

Nhưng hắn vẫn kiên trì leo lên núi, chưa từng dừng lại một giây phút nào.

Hắn biết mình trở về quá muộn, Minh nhi đã đến thời khắc cuối cùng hóa thành hạt sen, tăng nhân trong Đại Ninh tự cũng niệm kinh văn tiến đưa y, chỉ cần qua nửa canh giờ nữa, y sẽ hoàn toàn rời khỏi trần thế này.

Nhớ không nổi hắn cũng tốt, vứt bỏ hắn thành tiên cũng được, hắn thầm nghĩ trong cảnh kia y từng yêu mình, dù chỉ liếc mắt một cái thôi cũng tốt rồi.

Hắn th.ở dốc và đi đừng bước dọc theo đường núi, lấy những thứ hắn trân quý nhất từ trong ngực, xuất thần vuố.t ve chúng, lại ôm chặt vào ngực mình, Xá Lợi Châu, lược ngà, hoa sen giấy, đều là bảo vật Minh Nhi tặng cho hắn, không thứ nào bị thất lạc.

Trong nháy mắt, hắn phảng phát như trở lại nhiều năm trước lầm đầu đến núi Đại Ninh này, lần đầu nhìn Minh Nhi đến mức không biết phải làm sao, lần đầu ngủ chung với y vừa ngượng vừa âm thầm vui sướng.

Đó là tình yêu cả đời của hắn, chỉ của mình hắn, và cả cuộc sống của hắn.

……

Cuối cùng khi hắn leo được đến đỉnh núi Đại Ninh tử khí đã mờ mờ, hắn lê thân người đã xốc xếch đến Đại Hùng Bảo Điện,, tiếng chuông dài trong núi sâu bỗng nhiên vang lên, chân trời cũng mơ hồ lộ ra một ánh sáng chỉ dẫn, đang chiếu rọi lê.n đỉnh vàng thiền âm vòng quanh điện.

Trong điện đầy khói hương đốt mấy ngọn đen, hai bên là thần sắc trang nghiêm của các tăng nhân trẻ tuổi đang cúi đàu ngồi, đã niệm ba lần kinh Vô Lượng Thọ. Được các tăng nhân vây quanh thảm sen ở giữa, Việt Minh Khê dáng vẻ trẻ con đang hôn mê cuộn mình ngủ, không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, chỉ coi như mình đang trong mộng cảnh hư vô.  

Lại đọc xong thêm một biến kinh, Đạo Giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa điện, bỗng dưng phát hiện ra sự tồn tại của Triệt Liên.

Hắn cho rằng Thuần Khê thượng nhân chạy về kịp, do dự muốn đứng lên ngưng lại việc siêu độ này, ai ngờ  Triệt Liên phất tay ngăn lại, chỉ ý bảo hắn và các đệ tử tiếp tục niệm.

……

Triệt Liên khập khiễng đi đến bên cạnh đệm sen, giũ sạch bùn đất đã khô giữa vạt áo lộn xộn, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ đang còn quán tã ngủ, nhe nhàng cầm viên Xá Lợi Tử ấn vào trong lòng bàn tay y, cúi đầu tụng kinh với bọn họ.

Nhiệt độ cao liên tục khiến Việt Minh Khê cảm thấy dày vò, nghi ngờ mình phảng phất như sắp hòa tan trong tử khí quanh quẩn trước người, lại cảm thấy người ôm y vô cùng dịu dàng, khiến hắn giật mình như trở lại trong bụng mẹ, mệt mỏi nhưng cũng an tâm.

Một khắc cuối cùng sắp hóa thành hạt sen, y đột nhiên mở hai mắt ra, đối mắt với người đã tụng kinh, đang dịu dàng chăm chú nhìn y, bỗng nhiên mở miệng nói:

“…… Ta nhớ ngươi!”

Y cố hết sức nâng người lên, trong tử khí tiên quang càng ngày càng nhiều, bàn tay nhỏ bé mềm mại khẽ phủ lên gò má người kia, nói:

“Ta nhớ rõ ngươi, ngươi là của ta…”

Giờ khắc này tiên quang đại thịnh, y dốc hết toàn lực muốn nằm trong ngực của người này, nhưng vẫn bị lực lượng bên ngoài không biết tên kia gắt gao kéo lại, kéo y ra khỏi khuỷu tay ấm áp, giọng nói cũng dần dần ẩn trong lông vũ màu trắng.

“Ngươi là của ta…”

Hai chữ cuối cùng bị lấp mất giữa những chiếc lông vũ bay đầy trời, tiên quang của hoa sen cũng theo đó phá đỉnh vào, theo ánh nắng láp lánh sau mưa Giang Nam chậm rãi biến mất ở tầng mây phía Tây.

Gió nhẹ thổi qua chân núi xanh mướt không tiếng động của núi Đại Ninh, trong chốc lát liền sống động trở lại, tất cả trở về tịch mịch, vẫn là cảnh mùa hè xanh biếc, vẫn là ngôi chùa ở Giang Nam kỳ tú mỹ lệ.

Các tăng nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn hai bên đại điện chắp tay hợp thập, đều đứng dậy nói một tiếng: “A Di Đà Phật. ”

Cũng đều nhìn về phía chân trời pháp sư Già Ngọc quy tiên,, lộ ra vẻ buồn bã.

……

Triệt Liên quỳ gối trước đệm sen còn vương chút tiên quang, ôm lấy bộ đồ vẫn để lại trần thế, nhớ tới ánh mắt không nỡ y dành cho mình trước khi chia tay, hai hàng nước mắt trong vắt cuối cùng chảy xuống, khóe môi lại nở nụ cười nhạt mà bình yên.

Hắn nhấc chân ra khỏi Đại Ninh tự, dọc men theo con đường tới dòng suối xanh ngát này đến chân núi ít người thăm hỏi, lại đến rừng đào nơi chân đôi đã qua mùa hoa nở.

Cuối cùng đứng ở một vùng đất hoang giữa rừng rậm, ánh nắng ấm áp lướt qua tầng bụi nhỏ chiếu xuống bãi đất trống trước mặt Triệt Liên, mơ hồ ghép thành mị ảnh người nọ phóng khoáng trăm năm. Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, dường như lại nhìn thấy diễm tăng cười với hắn năm đó trong núi Đại Ninh.

Ngồi trên một tảng đá rêu xanh nghỉ ngơi một lát, Triệt Liên quyết tâm khai phóng nơi này, xây một ngôi tịnh xá trong mộng của hắn và Minh Nhi.

Nơi này thanh vắng mát mẻ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, có hoa đào, có hoa sen đỏ.

Y sẽ quay lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN