Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 29: Bắt kẻ thông dâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu


Chương 29: Bắt kẻ thông dâm


Chẳng mấy chốc đã đến cửa Tây, đoàn người Phó Dư Sâm cũng không vào thành mà
cưỡi ngựa đi về hướng Bắc. Xe ngựa Từ phủ một đường vào thành. đoàn
người Phó Dư Sâm cưỡi ngựa tới tửu lâu Yến Lâu ở phía Tây biện kinh.
Chưởng quỹ Yến Lâu và Phó Nam đứng bên ngoài, thấy Phó Dư Sâm xuống
ngựa, vội vàng đi tới nghênh đón:

– Xin thỉnh an công tử ạ!

Phó Dư Sâm khoát tay áo, đi thẳng lên lầu hai. Vừa mới Phó Dư Sâm ngồi
vững, Phó Nam nhanh chóng pha nước chè xanh mang tới. Phó Liễu nháy mắt
với hắn:

– Mau mang đồ ăn lên đi!

Mặc dù ngày thường công tử không biết đói là gì, nhưng người hầu hạ như
bọn họ cũng không thể để công tử bị đói được! Phó Nam và chưởng quỹ tự
mình mang thức ăn lên, nhanh chóng chuẩn bị xong, trên bàn có bốn chiếc
đĩa nhỏ bằng sứ màu trắng, lần lượt là cải thìa xào, ớt xanh xào đậu,
tôm nướng và giá đỗ xào lăn, ngoài ra còn có một chiếc bát nhỏ bằng sứ
trắng và một đĩa cơm tẻ trắng tinh, đây chính là gạo thượng phẩm mà
Hoàng đế ngự ban. Phó Liễu nhìn một chút, thấy bốn món này đều hợp khẩu
vị của công tử, cũng không nói gì nữa—— công tử không ăn nhiều thức ăn
mặn, khẩu vị lại thanh đạm, luôn luôn chỉ ăn những thứ như thế này,
nhưng những thức ăn đơn giản như vậy cũng rất cầu kỳ, có thể chuẩn bị
chu đáo tận tâm như thế này cũng chỉ có Phó Tùng. Phó Dư Sâm im lặng bắt đầu dùng cơm. Phó Liễu nhìn chưởng quỹ một cái, hỏi:

– Phó Tùng, trong phủ có truyền đến tin tức gì không?

– Đã truyền tới, đêm qua Thư Dân Chi vào thiên viện phía Đông Trúc Thanh viện.

Phó Tùng cẩn thận từng ly từng tý nhìn Phó Dư Sâm, thấy hắn không có biểu tình gì, lại tiếp tục trả lời:

– Nửa đêm đến chỗ Vịnh Phượng, gã sai vặt ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh báo là Vịnh Phượng và Điềm Nương cùng nhau hầu hạ.

Phó Liễu nghe xong mặt mũi trắng bệch: Vịnh Phượng và Điềm Nương đều là
mỹ nhân mà Phó phu nhân ban cho công tử, tuy rằng công tử không muốn các nàng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là cơ thiếp của công tử!

– Truyền ra tin tức, buổi tối ta ngủ lại ở Hương Mãn lâu.

Phó Dư Sâm để đũa xuống, mắt phượng sáng khác thường:

– Ban đêm chúng ta đi bắt kẻ thông dâm!

Nếu Thư Dân Chi có can đảm bày kế hại hắn, vậy thì hãy chờ hắn trả thù đi!

– Vâng!

Phó Liễu ở trong nhã gian hầu hạ hắn, Phó Nam và Phó Tùng cũng đáp một tiếng, ngoại trừ Phó Liễu, tất cả đều lui xuống.

Xe ngựa của đoàn người Từ Xán Xán vẫn đi vào tận trước của nội viện Từ
phủ mới ngừng lại. Bà tử tiến lên mở cửa xe và bày xong ghế nhỏ từ sớm.
Từ Xán Xán đã sớm trông thấy cha nương và đệ đệ ở trước cửa nghênh đón
nàng, cửa xe vừa mở ra, nàng cũng không để ý lễ nghi nữa mà trực tiếp
xốc váy lên chuẩn bị nhảy xuống. Từ Thuận Hòa sợ con gái ngã, vội vàng
chạy nhanh tới đón lấy Từ Xán Xán, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Hắn đã muốn
gặp con gái từ lâu, bèn đỡ hai vai Từ Xán Xán xem xét tỉ mỉ trái phải,
xem con gái có thay đổi gì không. Từ Vương thị và Từ Nghi Xuân cũng chạy tới, vây quanh Từ Xán Xán thân thiết vô cùng. Từ Xán Xán nhào vào trong lòng mẫu thân làm nũng, vừa dựa sát vào người mẫu thân đã cảm thấy là
lạ, lúc này mới phát hiện hiện giờ mình còn cao hơn cả mẫu thân. Từ
Vương thị vuốt ve mặt Từ Xán Xán, cực kỳ đau lòng:

– Trời ơi, cằm nhọn thế này thì nhất định gầy không ít rồi!

Từ Thuận Hòa thấy đại tẩu đứng một bên, vội vàng nháy mắt với thê tử,
còn mình đi tới trước cửa xe của mẫu thân, đỡ mẫu thân xuống xe. Từ
Vương thị cũng hiểu ra, thân thiết xoa xoa lỗ tai Từ Xán Xán, sau đó đi
thỉnh an lão thái thái. Từ Xán Xán cúi đầu nhìn đệ đệ, phát hiện hắn lại mập hơn rồi, bèn dùng hai tay nhéo hai gò má Từ Nghi Xuân:

– Tiểu Phì Phì!

Khi ở bên ngoài Từ Nghi Xuân luôn luôn là một tiểu đại nhân, hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn Từ Xán Xán:

– Đệ đi thỉnh an tổ mẫu đã!

– Đi đi, đi đi!

Từ Xán Xán giục đệ đệ đi, nhân tiện lại nhéo nhéo cái mông Từ Nghi Xuân. Từ Nghi Xuân nhìn nàng làm ra vẻ thở dài:

– Đúng là một nha đầu ngốc chưa trưởng thành mà!

Người một nhà gặp mặt chào hỏi lẫn nhau xong rồi cùng lão thái thái đi
tới Xuân Huy viện. Từ lão thái thái vẫn keo kiệt như trước, lễ gặp mặt
cũng chưa cho Từ Nghi Xuân, nhưng ngược lại Từ Hàn thị lại rộng rãi cho
một Khôi Tinh (*) bằng vàng và một túi đựng bút thêu hoa.

* Khôi Tinh: Vị thần chúa tể về văn chương thời xưa của Trung Quốc

Lúc buổi tối Từ Đình Hòa về nhà, cả nhà ăn cơm xong lại cùng nhau uống trà. Từ Thuận Hòa bảo Từ Xán Xán:

– Xán Xán, con bảo nha hoàn đi thu thập hành lý đi!

Từ Xán Xán đang ngồi trên ghế dựa lớn sát tường phía Tây cũng sửng sốt,
vội vàng đứng dậy đáp ứng một tiếng, trong lòng lại nghi hoặc. Từ Đình
Hòa cũng sững sờ, vội hỏi:

– Nhị đệ, đệ ——

– Kỳ thực mấy ngày trước đây đệ vào kinh, Cảnh tướng quân dưới trướng
Định Quốc Công đến chỗ đệ cầu y, Cảnh phu nhân nhanh chóng mang thai,
Cảnh tướng quân liền đưa cho đệ một căn nhà, là một thư điếm ở trên phố, đã thu thập xong cả rồi!

Từ Đình Hòa lập tức tức giận:

– Ta là đại ca đệ, đệ vào kinh mà lại không ở nhà của đại ca? Huynh đệ ruột thịt lại phải ở nhà của người ngoài à?

Từ Thuận Hòa nhìn con gái đứng thẳng ở một bên và thê tử Từ vương thị đứng bên cạnh hầu hạ lão thái thái, cười nói:

– Đại ca, cho dù không ở nơi này, không phải mỗi ngày đệ cũng vẫn đến
thỉnh an mẫu thân sao? Hàng ngày Xán Xán cũng phải đi học mà!

Trước không nói quý phủ đại ca rất chật hẹp, cả nhà mình ở sẽ phiền phức thêm cho đại tẩu; hơn nữa, ở dưới mắt mẫu thân, thê tử con gái và con
trai của mình sợ là cũng không thoải mái; Xán Xán chỉ còn hơn hai tháng
nữa phải vào cung tham tuyển, nếu được chọn, cơ hội gặp mặt không còn
nhiều lắm, còn không bằng cả nhà ở cùng nhau thân thiết gần gũi! Từ
Thuận Hòa chào Từ lão thái thái, huynh trưởng và chị dâu sau đó ngồi
trên chiếc xe ngựa sơn xanh mới mua rời khỏi Từ phủ. Người đánh xe chính là tiểu đồ đệ Thường Liễu của Từ Thuận Hòa, hắn theo sư phụ tới kinh
thành. Thường Liễu vừa đánh xe, vừa nói chuyện với Từ Xán Xán đang ngồi
trong xe ngựa:

– Cô nương à, sư phụ nói là muốn khai trương một cửa hàng ở kinh thành, sau đó cả nhà sẽ ở lại biện kinh đấy ạ!

Từ Xán Xán đáp “Thật vậy chăng”, lại thấp giọng hỏi phụ thân:

– Cha, cha giúp người ta trị bệnh, người ta có thể tặng nhà cho cha cơ à? Phải biết rằng ở biện kinh này tấc đất tấc vàng đấy!

Từ Thuận Hòa và con trai Từ Nghi Xuân ngồi đối diện, nghe vậy nở nụ cười:

– Điều này cho thấy y thuật của cha con rất cao minh mà! Hơn nữa, Cảnh tướng quân rộng rãi, cha con còn có biện pháp nào nữa?

Từ Xán Xán còn hơi nghi hoặc, Từ Nghi Xuân lại lôi kéo tay nàng hỏi:

– Tỷ tỷ, tỷ ở trong phủ đại bá lại tiếp tục đi học à?

– Ách…

Từ Xán Xán nhớ lại chương trình học mà Âu Dương đại gia dạy nàng, không khỏi im lặng. Từ Nghi Xuân lại rất hưng phấn:

– Đệ cũng bắt đầu học tứ thư rồi nhé, cha và đại bá nói sẽ cho đệ thi vào Quốc Tử Giám đấy!

Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười. Phụ thân của đại nương chính là Tế tửu Quốc Tử Giám, lần này Nghi Xuân đi thi chắc là rất thuận lợi. Mặc dù
trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nàng vẫn rất nghiêm túc nói:

– Thi vào Quốc Tử Giám rất khó đấy, đệ phải cố gắng nhiều hơn nhé!

Từ Nghi Xuân cũng nghiêm túc gật đầu:

– Ừ.

Lại nói:

– Đệ muốn làm quan, quan thật lớn, để tương lai có thể làm chỗ dựa cho tỷ tỷ!

Lời nói của hắn chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con nhưng vành mắt Từ
Xán Xán lại chợt đỏ hoe. Nàng xoa xoa tóc Từ Nghi Xuân, miễn cưỡng nói:

– Vậy đệ phải cố gắng gấp bội mới được!

Từ Nghi Xuân nắm quả đấm:

– Tỷ tỷ hãy chờ xem!

Vào cửa lớn thư điếm, Từ Xán Xán lập tức ngây ngẩn cả người. Phòng này
quả thực là quá tốt! Đây là một tứ hợp viện nho nhỏ, Hướng Nam là một
gian nhà chính và hai gian tối, sương phòng phía Đông và sương phòng
phía Tây đều có ba gian, một gian sáng hai gian tối, hai bên cửa lớn
phía Bắc còn có hai gian nhà riêng biệt, một là phòng bếp và nhà kho,
một gian khác có thể làm phòng khách, mặt khác góc Tây Nam còn xây một
chuồng ngựa!

Bích Vân và Tiểu Hương cũng theo tới đây, hai nàng nhìn lại một lượt rồi vội vàng sắp xếp hành lý vào phòng của Từ Xán Xán! Trước khi đi, Từ Xán Xán đã mở miệng xin đại nương khế ước bán thân của Bích Vân trước mặt
mọi người. Trước mặt mọi người, Từ Hàn thị cũng không tiện từ chối, bèn
rộng rãi mà đem khế ước cho nàng. Một nhà bốn người ngồi vào chỗ của
mình trong nhà, bà tử mới mua nhanh chóng dâng trà và điểm tâm. Từ vương thị nhìn thấy con gái, rất hài lòng, lệnh cho bà tử:

– Đốt thêm mấy cây nến nữa đi, cho trong phòng sáng sủa chút!

Từ Xán Xán đánh giá một phen, nghĩ ở vào vị trí này của thư điếm, gian
nhà này sợ là giá trị hơn một nghìn lượng bạc, trong lòng vẫn hơi nghi
hoặc, nàng nghĩ nếu muốn biểu đạt sự cám ơn thì lễ vật này cũng quá quý
trọng rồi. Từ Vương thị để hết điểm tâm đến trước mặt Từ Xán Xán, thân
thiết nói chuyện với nàng:

– Xán Xán à, đây chính là đặc sản Uyển Châu nương mang cho con đấy, đều là món con thích ăn cả nhé!

Từ Xán Xán nương theo ánh nến nhìn sang, phát hiện bánh hạt dẻ và đậu
phộng chiên, đều là điểm tâm nàng thích ăn khi còn ở Uyển Châu, bèn rửa
sạch tay cầm lấy một khối bắt đầu ăn. Phu thê Từ Thuận Hòa và Từ Nghi
Xuân đều nhìn Từ Xán Xán ăn, trên mặt đều là ý cười. Từ Nghi Xuân cũng
không chê cười tỷ tỷ tham ăn, hắn nhìn cái chén không trước mặt tỷ tỷ,
liền cầm lấy ấm trà rót cho tỷ tỷ một chén.

Đêm đã khuya, Hương Mãn lâu nổi tiếng kinh thành lại đèn đuốc sáng trưng cực kỳ náo nhiệt. Bên trong hậu viện Hương Mãn lâu, Phó Dư Sâm nghiêng
người dựa vào gối đầu trên tháp gấm, thờ ơ hỏi nam tử vạm vỡ đứng trước
mặt:

– Đã thu xếp xong nhà ở cho người Từ gia chưa?

Nam tử vạm vỡ trước tiên hành lễ một cái, lúc này mới đáp:

– Thuộc hạ cẩn tuân mệnh lệnh của công tử, đem tứ hợp viện Thư điếm của công tử cho người Từ gia rồi ạ!

Thư Điếm vừa vặn ở phía Tây phủ Định Quốc Công, tòa nhà kia và nội viện
Trúc Thanh viện của công tử chỉ cách một bức tường. Phó Liễu đứng nghiêm hầu hạ một bên nghe thế nhìn Cảnh Phong vài lần, hắn không nghĩ tới
Cảnh Phong luôn luôn qua loa lần này lại nịnh bợ như thế. Phó Dư Sâm có
chút mệt mỏi, tùy ý nói:

– Việc này ngươi làm khá lắm, đi về trước đi!

Cảnh Phong hành lễ, lui xuống. Phó Liễu thấy công tử đã nhắm mắt lại,
bước lên phía trước lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên, lại dùng chụp đèn
thủy tinh màu tím che ánh nến, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở
chân tháp nghỉ ngơi một lát.

Đêm khuya vắng người, Thư Dân Chi rời khỏi nơi ở của hắn tại phủ Quốc
công, lặng lẽ mang theo gã sai vặt Tứ nhi vào Lô Tuyết am. Thủ vệ bà tử
sớm bị hắn mua chuộc, lặng yên không một tiếng động cho hắn đi vào. Vào
Lô Tuyết am, Thư Dân Chi đi thẳng tới chân tường phía Tây. Trước cửa
Trúc Thanh viện canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không thể tiến vào từ
bên kia. Trước tiên Tứ nhi chạy tới bụi hoa lấy ra một cây thang dựa
trên tường. Sau khi Thư Dân Chi leo lên tường xong, Tứ nhi cất cây thang đi, chui vào bụi hoa, vừa muốn ngồi xuống, đã có một đôi tay duỗi tới,
giữ chặt cổ hắn.

Trong Trúc thanh viện yên tĩnh, từ ngày cơ thiếp luyến đồng bị đánh chết chôn ở thiên viện, ban đêm không người nào dám bước ra cửa phòng. Thư
Dân Chi hái hoa nhiều nên quen thuộc mò đến trước cửa phòng của Vịnh
Phượng, vừa gõ hai cái, đã bị một đôi tay mềm mại thơm mát kéo vào. Sau
khi Thư Dân Chi vào trong, cửa lập tức đóng lại. Trên người Vịnh Phượng
chỉ mặc một chiếc áo ngực màu xanh ngọc bích và một chiếc váy lụa màu
trắng diễm lệ, ngọc thể đầy đặn nửa che nửa đậy như ẩn như hiện, cười
híp mắt tay cởi vạt áo của hắn. Trên tháp, y phục của Điềm Nương yểu
điệu xinh đẹp tuyệt trần đã cởi ra quá nửa, đang mang theo sợ hãi nhìn
hắn. Thư Dân Chi lập tức có phản ứng, kéo Vịnh Phượng lên tháp. Ánh đèn
trong phòng bị che khuất, Thư Dân Chi đè Vịnh Phượng xuống, va chạm
không chút lưu tình, khiến cho Vịnh Phượng rên rỉ không ngớt. Thư Dân
Chi vừa làm việc, vừa thở hổn hển bảo Điềm Nương:

– Thắp nến… sáng lên chút… để gia xem thật kỹ dáng vẻ của các nàng nào!

Hắn lại cười nói:

– Thật không nghĩ tới… Các nàng… Những… mặt hàng này… Vẫn đều là xử nữ đấy! Phó Dư Sâm có… Có bệnh à?

Vịnh Phượng không rảnh trả lời, vẫn còn rên rỉ liên tục. Điềm Nương còn
chưa leo xuống tháp, một trận gió chẳng biết từ đâu mà đến, ngọn nến“Xuy” một tiếng dập tắt. Thư Dân Chi đùa cười một tiếng, rút ra khỏi cơ
thể Vịnh Phượng, lôi kéo Điềm Nương trở mình ngã trên tháp, cổ tay cầm
chân của nàng dùng sức tiến vào, bắt đầu chơi trò “” lão hán đẩy xe”.
Lúc này hắn đang cảm thấy hưng phấn vì vậy không nghe thấy tiếng bước
chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN