Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 30: Đánh chết
– Phu nhân đã sai bà tử nấu nước nóng, bây giờ cô nương có muốn tắm không?
Từ Xán Xán một đường trở về từ Đông Lâm tự, mặc dù ra ít mồ hôi, nhưng
dù sao cũng một đường gió bụi, nàng cũng cảm thấy mình nên tắm rửa. Lúc
nàng đang tắm, mẫu thân cầm một lọ nước hoa hồng tiến vào. Từ Xán Xán
vừa thấy nàng tới, lập tức thò đầu ra khỏi thùng nước tắm:
– Nương, nương giúp con chà lưng nhé!
Từ Vương thị nhận lấy ruột mướp từ tay Bích Vân, chấm nước hoa hồng nhẹ
nhàng kỳ cọ trên lưng trắng nõn non mềm của Từ Xán Xán, cười nói:
– Mấy tháng không gặp, Xán Xán thay đổi thành người lớn rồi!
Từ Xán Xán cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, có chút ngượng ngùng nở nụ
cười. Bộ ngực của nàng vốn đẫy đà, mấy ngày nay hình như lại lớn một ít. Nàng vừa hưởng thụ sự chăm sóc của mẫu thân, vừa nhẹ giọng nói:
– Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi tháng trước khi có nguyệt sự, ở đây lại căng đau, thế mà cũng lớn hơn không ít!
Từ Vương thị vỗ vỗ lưng Từ Xán Xán, ý bảo nàng đứng lên, xoa nước hoa
hồng lên toàn thân nàng. Từ Xán Xán cuối cùng cũng còn biết xấu hổ, xoay người lấy nước hoa hồng, cười hì hì bảo mẫu thân đi ra ngoài:
– Nương, con tự xoa được mà!
Từ Vương thị đi ra ngoài không bao lâu lại quay trở lại, trong tay còn
bưng một chén bánh trôi rượu nếp tới. Từ Xán Xán ngồi trước bàn trang
điểm, Bích Vân giúp nàng lau khô tóc dài. Từ Vương thị bưng chén, dùng
thìa đút cho Xán Xán ăn. Nàng nhìn Bích Vân giúp Từ Xán Xán lau tóc
xong, lúc này mới đưa chén không cho Bích Vân:
– Phòng bếp có bánh trôi rượu nếp, ngươi và Tiểu Hương đi ăn đi!
Lúc Bích Vân Tiểu Hương đều rời đi, bà mới hỏi Từ Xán Xán:
– Xán Xán, con có muốn vào cung không?
Từ khi nhận được thư lão đại, bà và cha Xán Xán liền thương lượng cách
đối phó, lúc này mới bỏ nhà rời quê đi tới biện kinh. Từ Xán Xán quay
đầu kinh ngạc nhìn mẫu thân. Từ vương thị thần thần bí bí ghé bên tai
nàng thấp giọng nói:
– Cha con nghe nói, ở nước Đại Liêu cũng cần có đại phu giống như cha
con, cùng lắm thì một nhà chúng ta chạy trốn tới thượng kinh đi!
Từ Xán Xán nhìn ánh mắt sáng rực của mẫu thân, trong lòng cảm động không thốt lên lời, vừa chua vừa xót, nàng úp mặt trước ngực mẫu thân, một
lúc lâu mới nói:
– Mẫu thân, con nghĩ, hình như vào cung cũng không sai, tương lai có thể giúp được Nghi Xuân mà!
Từ Vương thị đẩy nàng ra:
– Cha con nói, Nghi Xuân có thể đọc sách đương nhiên là tốt, nhưng nếu
không thể thì cha con dạy nó học y cũng được! Cha con kiếm bạc chẳng lẽ
không bằng chức quan thất phẩm, bát phẩm à?
Từ Xán Xán nở nụ cười. Nàng không thể nghĩ đơn giản giống như cha nương
được. Nếu như bởi vì nàng mà làm cho cha nương đệ đệ phiêu bạt xa quê
hương, chi bằng nàng vào cung còn tốt hơn! Nghĩ tới đây, Từ Xán Xán
ngẩng đầu nhìn mẫu thân:
– Ngày mai nương mua đồ trang sức cho con nhé!
Từ Vương thị lập tức bị dời sự chú ý, nàng gật đầu:
– Cha con nói với đại bá của con, trước hết cho con nghỉ hai ngày. Ngày mai chúng ta đi ra chợ ở đường chính, nghe nói nơi đó rất sầm uất, có
không ít cửa hàng đấy!
Từ Xán Xán tựa sát mẫu thân:
– Con muốn mua một chiếc nhẫn đá quý.
– Được!
Từ Vương thị lập tức đáp ứng. Con gái muốn nhẫn đá quý, việc này cũng không lớn. Bà bắt đầu tính toán tiền riêng của mình.
Cùng Bích Vân ăn khuya xong, Tiểu Hương cầm chén đưa cho quản sự phòng
bếp là Đinh ma ma sau đó trở về, lại bị Bích Vân kéo lại. Bích Vân cười
nói với Đinh ma ma:
– Làm phiền Đinh ma ma lại nấu cho chúng cháu chén nước ạ!
Đinh ma ma là người khi Từ gia vào kinh mới tìm người môi giới để mua,
còn không rõ ràng tình huống Từ gia lắm, nhưng người bình thường đối với nha hoàn hầu hạ cô nương cũng đều cho vài phần thể diện, bởi vậy cười
hì hì nói:
– Được! Bích Vân cô nương chờ một chút nhé!
Chờ khi Bích Vân và Tiểu Hương trở về, Từ Vương thị cũng vừa từ sương phòng phía Đông đi ra.
– Cô nương đã ngủ rồi.
Bà đưa hai chiếc hà bao chứa bạc vụn cho Bích Vân và Tiểu Hương
– Hãy hầu hạ cô nương tậm tâm thêm chút!
Bích Vân và Tiểu Hương vội vàng đáp ứng:
– Vâng, thưa phu nhân.
Phó Dư Sâm mặc áo bào bằng lụa trắng thắt đai lưng màu đen, đứng yên
ngoài cửa phòng của Vịnh Phượng, nghe thấy bên trong truyền tới ngôn từ
dâm đãng, không khỏi kinh tởm khom lưng nôn khan. Tiết Anh biết thời cơ
đến, lập tức đưa chân đạp cửa phòng Vịnh Phượng ra, miệng hô to một
tiếng:
– Gian phu dâm phụ chạy đi đâu!
Phó Liễu Phó Quế mang theo một đám gã sai vặt cầm gậy to vọt vào. Thư Dân Chi hét thảm kêu la:
– Ta là Thư ——
Âm thanh của hắn lại bị một trận ồn ào cắt ngang. Tiết Anh đứng bên cạnh Phó Dư Sâm, liếc nhìn hắn một cái, lập tức lại cao giọng quát:
– Cắt đứt vật gây nghiệt của gian phu này đi cho ta!
Những cơ thiếp luyến đồng còn lại trong Thiên viện bị những âm thanh
đánh đánh giết giết làm cho sợ run cả người, không ai dám ra xem. Giấc
ngủ của Phó phu nhân vẫn không tốt kể từ khi Phó Dư Sâm trở về từ Uyển
Châu, đang trằn trọc trong màn thêu hoa, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, bà ta càng thêm phiền muộn, lớn tiếng quát:
– Bên ngoài làm sao vậy hả?
Nha hoàn Ngọc Châu trực đêm lập tức vào phòng ngủ, có chút kinh hoảng bẩm báo:
– Thưa phu nhân, bên Trúc Thanh viện đang đánh đánh giết giết, hình như đang… đang bắt kẻ thông dâm ạ…
Phó phu nhân đỡ trán, một ý nghĩ bỗng nhiên chợt lóe lên: Dân Chi? Bà ta bật người lưu loát xuống giường:
– Mau giúp ta mặc y phục!
Ngọc Châu Trân Châu và bốn người đại nha hoàn đi theo Phó phu nhân tới
Trúc Thanh viện. Bình thường Trúc Thanh viện rất khó vào nay cửa lại mở rộng, Phó phu nhân không kịp nghi ngờ, lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy tới nơi có tiếng động lớn trong Thiên viện. Cửa Thiên viện
cũng mở rộng, bên trong đông nghịt người nhưng lại không thắp đèn. Bà tử cầm đèn lộng vội vàng chạy lên trước. Phó phu nhân thấy Phó Dư Sâm một
thân áo trắng, gương mặt ẩn nhẫn, hành lễ với bà ta nhưng không nói lời
nào. Tiết Anh đứng bên cạnh vội vàng giải thích:
– Bẩm phu nhân, tiểu thiếp của công tử tên là Vịnh Phượng tư thông cùng người khác, công tử rất tức giận…
Phó phu nhân nhìn cửa lớn mở rộng của căn phòng tối om phía trước, thanh âm hơi run rẩy:
– Người ở bên trong…
– E rằng đã bị đánh chết rồi ạ!
Tiết Anh nhe răng cười:
– Chưa kịp đốt đèn, cũng không biết là ai ạ!
Cả người Phó phu nhân run rẩy, nhìn về phía hai bà tử đốt đèn lồng, lạnh lùng nói:
– Còn không đi vào xem!
Hai bà tử soi đèn lồng tiến vào, thấy trên tháp nằm ba người, toàn thân
đầy máu, máu chảy thấm ướt đệm gấm phía dưới làm màu tím biến thành màu
đen. Mắt Phó phu nhân đỏ bừng, quay đầu nhìn Phó Dư Sâm đứng thẳng bên
cạnh. Nàng nhìn cực kỳ rõ ràng, trên khuôn mặt tuấn lãng của Phó Dư Sâm
mang theo ý cười, mắt phượng vui mừng, đôi môi hơi cong lên, giống như
đây không phải là hiện trường một vụ huyết án mà như hắn đang xem một
bức tranh yêu thích hoặc một món đồ cồ hay một danh kiếm. Phó phu nhân
chỉ vào một người bà tử trong đó:
– Lật người này lên cho ta xem!
Bà tử không dám chống lại, nơm nớp lo sợ tiến lên, lật mạnh thi thể nam
nhân kia lên xong lập tức nhảy ra xa. Nước mắt Phó phu nhân chảy ra: Là
Dân Chi, là Dân Chi của mình, là người thừa kế mà mình tự chọn lựa! Bà
ta nhìn dưới thân thể người kia, không thể tin vào hai mắt của mình.
– Phó Dư Sâm, hắn ——
Anh mắt bà ta sắp phải phun ra lửa, lớn tiếng chất vấn Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm nhíu mày một cái:
– Ai biết được! Bọn họ chỉ biết nghiêm phạt gian phu, có thể khi cắt xong tiện tay ném vào đâu cũng chưa biết chừng!
Phó phu nhân như muốn phát điên, bà ta cởi khoác, trùm lên thi thể đầy vết máu và vết thương dữ tợn của Thư Dân Chi.
Buổi trưa, Phó phu nhân nằm nghiêng trên tháp suy nghĩ phương pháp giết
chết Phó Dư Sâm, Lục cô nương Phó Hồng Anh ngồi bên cạnh bà ta. Ngọc
Châu tiến đến bẩm báo:
– Thưa phu nhân, công tử đưa một chén canh đến ạ!
Phó phu nhân mệt mỏi nói:
– Để ở một bên đi!
Phó Hồng Anh tò mò dùng chiếc đũa gẩy gẩy vật trong bát, lẩm bẩm:
– Trong canh là cái gì mà hình dạng kỳ quái thế nhỉ!
Phó phu nhân lơ đãng nhìn sang, lại thét chói tai:
– Thì ra nó ở chỗ này!
Bà ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Phó Dư Sâm đang ở Sùng Chính điện nói chuyện với Vĩnh Yên đế. Vẻ mặt Hắn phiền não hỏi Vĩnh Yên đế:
– Hoàng bá phụ, nếu như cơ thiếp thông dâm cùng người khác, cháu nên làm như thế nào?
Vĩnh Yên đế nghe vậy cả kinh, huyết mạch hoàng thất Phó thị nếu như bị
vấy bẩn, vạn nhất sinh ra con trai… Hắn nhìn khuôn mặt Phó Dư Sâm tuấn lãng dị thường lúc này lại mang theo khổ sở, hồi đáp:
– Bắt gian phu dâm phụ kia đánh chết ngay tại chỗ, như vậy mới có khả năng làm người khác kinh sợ được!
Phó Dư Sâm cười đến rất ngây thơ:
– Hoàng bá phụ, cháu chính là làm như thế đấy ạ!
Vĩnh Yên đế vỗ vỗ vai Phó Dư Sâm:
– Hài tử ngoan, cháu làm đúng rồi!
Phó Dư Sâm khả ái cười:
– Vậy Hoàng bá phụ thưởng cho cháu cái gì!
Vĩnh Yên đế muốn tạo uy tín cho hắn bèn nói:
– Cho cháu làm Kinh đô Đoàn luyện sử được không?
Bệnh tình Thái tử càng ngày càng nặng, hắn phải từng bước đề bạt thăm dò, Phó Dư Sâm vui vẻ tạ ơn Vĩnh Yên đế:
– Tạ ơn Hoàng bá phụ ạ!
Kinh đô Đoàn luyện sử phụ trách thống lĩnh quân đội kinh thành, thật sự là một chức vị rất tốt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!