“Nhanh nhanh nhanh, treo lụa đỏ này lên đi.” Đường Ngọc loay hoay bận tối tăm mặt mũi, đang có tuyết rơi mà sau lưng vẫn toát mồ hôi, “Trà bánh đâu? Trà bánh của khách chuẩn bị xong chưa?”
Hoa mai mùa đông trong phủ Vĩnh Vương dần nở rộ, tiệc tuyển phi chuẩn bị từ lâu cũng bắt đầu mở màn.
Hôm nay mới tảng sáng mà cổng phủ Vĩnh Vương đã sắp bị khách khứa đạp sập.
Đường Cảnh Võ bị gọi dậy từ sớm rửa mặt thay đồ, toàn thân tỏa ra mùi thơm nức mũi làm hắn cũng nhịn không được hắt hơi liên tục.
“Cái quái gì thế?”
“Ôi, hôm nay ngài cố nhẫn nại nhé.” Ma ma sốt ruột dặn dò, “Gia, lát nữa ngài tới sân sau nhớ đi dạo một vòng nhé, nếu thấy ai dáng dấp không tệ thì tặng trước một cái túi thơm…… Xem như sơ tuyển vậy.”
“Đường Ngọc đâu?” Vĩnh Vương nhìn quanh rồi nhíu mày hỏi, “Sao y không có mặt ở đây?”
Ma ma vừa đeo ngọc bội lên hông Vương gia vừa giải thích: “Ngọc quản gia đến vườn hoa rồi ạ, hôm nay trong phủ có nhiều khách quý nên Ngọc quản gia phải giám sát kỹ một chút.”
“Trời đông giá rét mà y chạy nhanh quá nhỉ.” Vĩnh Vương hừ một tiếng, “Ngốc nghếch.”
Ma ma vẫn không dừng tay nhưng trên mặt lại hiện ra ý cười.
Chẳng biết khi nào Vương gia mới chịu nhận ra tâm ý của mình đây.