Nhắc tới thú tiêu khiển của giới quyền quý cũng hết sức cầu kỳ.
Đang mùa đông khắc nghiệt mà cứ đòi ngắm mai, rõ ràng hôm nay có tuyết rơi mà vẫn yêu cầu không được để trong sảnh bị lạnh.
Đường Ngọc bị xoay như chong chóng.
Nhiệt độ địa long được duy trì bằng lửa than, nhu cầu của các vị khách quý trong sảnh cũng chín người mười ý.
Vị này sợ lạnh, vị kia sợ nóng.
Vị này chỉ uống Long Tỉnh Tây Hồ, vị kia không phải nước tuyết trên trời thì không uống.
Vị này muốn ăn trái cây bóc vỏ bỏ hạt, vị kia đòi ăn bánh không ngọt không ngán không nghẹn.
Bao năm nay Đường Ngọc chưa bao giờ hầu hạ nhiều chủ tử khó tính như vậy, Vĩnh Vương quanh năm chinh chiến lại chưa từng nạp mỹ nhân, trước kia khách đến phủ toàn các tướng sĩ không câu nệ tiểu tiết, ăn ở hết sức đơn giản, chỉ cần có thịt là được, còn cái khác chẳng đòi hỏi gì.
Lần này khách quý ai nấy đều mỹ lệ yêu kiều, ngay cả người hầu đi theo cũng thanh tú hơn người thường.
Khó khăn lắm Đường Ngọc mới rảnh để thở, dựa vào trụ cổng nghỉ ngơi chốc lát.
Đường Ngọc mở to đôi mắt lanh lợi vụиɠ ŧяộʍ nhìn các khách quý trong phòng.
Y đứng trước gió nên thân nhiệt mau chóng hạ xuống.
“Khụ……”
Đường Ngọc vội bịt miệng để khỏi quấy rầy các khách quý bên trong.
Y không dám để mình cảm lạnh nữa, uống thuốc đắng cả tháng thật sự quá khó chịu.
Ngọc quản gia chà xát cánh tay bị gió thổi lạnh buốt rồi dậm chân.
Chẳng biết vị nào ở đây sẽ trở thành chủ tử tương lai của vương phủ nữa.
Khoai môn hết sức tò mò.