“Vương gia giá lâm!”
Cùng với tiếng thông báo của người hầu, nhân vật chính hôm nay đủng đỉnh khoan thai đi tới.
Đường Ngọc nhịn không được quay đầu lại, dù y ngày đêm đi theo Vĩnh Vương nhưng suýt nữa cũng bị vẻ đẹp trai chói lóa của hắn làm mờ mắt.
Thời gian Vĩnh Vương sống trong quân doanh dài hơn nhiều so với thời gian làm Vương gia cẩm y ngọc thực, trong ba huynh đệ hắn là người dũng mãnh thiện chiến nhất, chỉ là năm xưa hắn dẫn binh đi dẹp loạn ở biên cương, ở chung lâu ngày với những hán tử thô kệch nên hoàng tử kim chi ngọc diệp cũng mất dần vẻ cao sang quý phái.
Bình thường nói năng hành động thô bỉ thì thôi đi, lại còn ưa mặc đồ vải thô, một món trang sức cũng không chịu đeo, may mà chủ tử lớn nhất trong phủ này là hắn, nếu không hắn đã bị giáo huấn một phen để biết cái gì gọi là quy củ và thể thống Hoàng gia.
Chỉ có những dịp như hôm nay Vĩnh Vương mặc y phục gấm hoa tơ vàng mới nhìn ra vẻ tôn quý.
Thật ra Vĩnh Vương khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, tuy là huynh đệ song sinh với Kính Vương nhưng chẳng giống nhau mấy.
Trong mắt Kính Vương luôn lộ vẻ lãnh đạm kiêu căng, còn Vĩnh Vương lại cuồng ngạo bá đạo như thể trên đời này đại ca Hoàng đế của hắn đứng nhất, hắn đứng thứ ba thì không ai dám đứng thứ hai.
Các mỹ nhân trong sảnh cũng nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ ngắm dáng người Vương gia, Đường Ngọc đưa tay lạnh như băng vỗ vỗ mặt mình, thế mà thấy nóng rực.
Chẳng phải gió vừa thổi qua à, sao lại phỏng tay thế này.
Đường Ngọc đang thắc mắc thì đã bị Vĩnh Vương túm gáy áo xách lên.
“Đứng đây hóng gió làm gì, đầu bị cửa kẹp rồi à?” Vĩnh Vương vừa mở miệng đã làm không ít mỹ nhân trợn mắt sửng sốt, chỉ là hắn vẫn không hề hay biết mà xách Đường Ngọc vào phòng, “Vào nhà làm việc cho lão tử đi.”
Đường Ngọc rụt cổ một cái, bày ra bộ dạng rúm ró trước mặt mọi người.
“Tiểu nhân biết rồi ạ.”
Vương gia thật xấu tính, một chút thể diện cũng không chừa cho khoai môn.
Đáng ghét.