Ngày cưới của Vĩnh Vương đã gần kề, trên đất phong giăng đèn kết hoa, dân chúng cả thành đều hớn hở xếp hàng lãnh bánh hỉ của Vương gia.
“Nhà ta tổng cộng bốn người, có thể lãnh thêm một phần được không?”
Người vừa nói là một ca nhi có làn da ngăm đen, bộ dạng thật thà chất phác ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Chồng ta là người tàn phế, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn nữa……”
“Vương gia chúng ta nói bánh hỉ này chỉ thêm chứ không bớt.” Người hầu phủ Vĩnh Vương phụ trách phát bánh cũng rất hào phóng, cho y bốn túi giấy dầu nặng trĩu xách đau cả tay.
Ca nhi tạ ơn cáo từ rồi xách bánh đi, vừa đến phố đối diện đã bị một chiếc xe ngựa chặn đường.
Ngay cả nóc xe ngựa này cũng phủ gấm hoa thượng hạng, nhìn là đủ biết người ngồi bên trong là quan to hiển quý, ca nhi chất phác chưa kịp xin lỗi thì cả người lẫn bánh đã bị bế lên xe.
“Nam nhân của ngươi là người tàn phế?” Quý nhân mặc áo gấm ngồi trên ghế chủ vị hết sức ủy khuất, “Bản vương tàn phế lúc nào?”
Ca nhi có bề ngoài xấu xí này chẳng hề sợ hãi mà còn vui vẻ bóp mặt thối của người nào đó: “Vương gia chẳng bao giờ nói yêu ta nên chắc bị câm rồi, không phải tàn phế thì là gì.”
Kính Vương cứ thấy mặt giả của ái phi nhà mình thì lại đau đầu, cuối cùng đành phải chịu thua: “Lần này đến đây là để chúc mừng đệ đệ dở hơi kia của ta, xin ái phi bớt nảy ý xấu cho vi phu đường sống đi.”
“Được thôi được thôi.” Trâu Tiểu An hớn hở để nguyên mặt giả xấu xí gặm phu quân “tàn phế” một cái, “Ngươi đẹp trai ngươi có lý.”
Ca ca của tôn Đại Phật Vĩnh Vương tới rồi!
Còn không mau vấn an!