“Kính Vương giá lâm!”
Người hầu vừa thông báo thì khoai môn của chúng ta đã ba chân bốn cẳng ra ngoài nghênh đón.
“Vương gia, phu nhân.”
Trâu Tiểu An đã gỡ bỏ mặt nạ xấu xí để trở lại làm mỹ nhân tuyệt sắc, y ngắm nghía khoai môn nhỏ đổi cách ăn mặc nên bây giờ càng thêm động lòng người, cười tủm tỉm đi tới nắm tay tiểu mỹ nhân vỗ nhẹ.
“Giờ đã là người nhà với ta mà sao còn khách khí thế.”
Lời này là thật, dù sao thân phận thực sự của Trâu Tiểu An cũng là con trưởng phủ Định Viễn tướng quân, giờ Đường Khoai Môn đã nhập tịch nên đương nhiên là người nhà với Trâu Tiểu An.
Họ ở bên này trò chuyện thân tình còn hai huynh đệ bên kia đã tóe lửa khắp nơi như sắp đánh nhau ôn chuyện.
Khoai môn bất an nhìn Vĩnh Vương nhưng lại bị Kính Vương phi khoác tay vui vẻ nói.
“Nào nào nào, để hai huynh đệ bọn họ ôn chuyện còn chúng ta tâm sự đi.”
——————
Đầy bàn trà bánh thơm ngon kết quả chỉ có hai vị Vương phi thưởng thức.
“Lâu rồi không gặp Tiểu An ca vẫn khỏe chứ ạ?” Quỳnh Ngọc cười ngọt ngào, y vốn rất ngưỡng mộ đại mỹ nhân nóng bỏng Kính Vương phi này, bây giờ cửu biệt trùng phùng nói gần nói xa đều lộ vẻ thân thiết, “Hai vị tiểu công tử ngoan không ạ?”
“Ta khỏe lắm, bọn nhỏ bị ta và cha tụi nó để ở nhà rồi, bị hai đứa nhỏ quấn lấy ta chịu không nổi nên ra ngoài xả hơi.” Trâu Tiểu An vô tư xua tay, sau đó lại chuyển hướng sang khoai môn, “Tiểu Ngọc ơi là Tiểu Ngọc, hèn gì lúc trước ngươi không chịu ở lại phủ Kính Vương của ta…… Giờ đã tóm được em chồng ta đường đường chính chính làm chủ nhà, sau này cũng thành Vương phi như ta rồi.”
“Tiểu An ca đừng giễu cợt ta.” Khoai môn lại đỏ mặt, da mặt y luôn mỏng hơn Kính Vương phi nhiều nên không chịu nổi đùa giỡn, “Ta cũng không ngờ sẽ có hôm nay mà.”
Trâu Tiểu An không đùa nữa mà trấn an khoai môn: “Này, ngươi đừng thấy hai huynh đệ bọn họ bình thường nhìn không đáng tin cậy, thật ra có nhiều lúc đáng tin lắm đấy.”
Quỳnh Ngọc sững sờ nửa ngày mới cười nói: “Tiểu An ca nói chuyện vẫn cao siêu như trước.”
“Ha ha ha ha ha, ngươi đúng là đáng yêu thật, bảo sao em chồng ta bị ngươi mê hoặc chết đi sống lại.” Trâu Tiểu An suýt bị sặc bánh bột ngô nhân hạt thông nên uống liền ba chén trà lạnh, sau đó lau miệng rồi thì thào hỏi: “Mà này, giờ hắn đã biết ngươi là ca nhi chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.” Quỳnh Ngọc buồn bực thở dài, “Không phải ta cố ý giấu diếm mà ta thật sự chẳng biết nói thế nào nữa.”
Vĩnh Vương luôn xem y là hán tử, còn luôn hô hào khẩu hiệu không có con cháu lão tử hưởng phúc, Quỳnh Ngọc thật sự không biết làm sao để mở miệng.
“Vậy em chồng ta vẫn đinh ninh ngươi là hán tử, không nói gì khó nghe đấy chứ?”
Nên nhớ trên đời này hầu hết các lão gia đều xem trọng dòng dõi hơn cả mạng mình, huống chi đây là Vương gia eo quấn bạc triệu, chưa biết chừng sẽ đòi nạp thiếp. Khoai môn này nhìn rất dễ bắt nạt, có khi bị nam nhân thúi lừa gạt cũng nên.
“Tất nhiên là không rồi.” Quỳnh Ngọc nghe Vương gia nhà mình bị nghi ngờ thì lập tức giải thích, “Cảnh Võ tốt với ta lắm, biết ta không thể sinh con vẫn chẳng hề oán giận, càng chưa bao giờ nói đến chuyện nạp thiếp.”
Tuy các quan to hiển quý tam thê tứ thiếp cũng chẳng hiếm thấy nhưng khoai môn chúng ta không được bao dung độ lượng như vậy.
Con rùa thúi gia đã nói chỉ cần mỗi mình y nên y toàn tâm toàn ý tin tưởng. Nếu ngày nào Vĩnh Vương thay lòng đổi dạ muốn đem mỹ nhân khác về thì cùng lắm y từ chức đi thẳng một mạch, cứ xem như góa phụ sống một mình là được.
“Ái chà ~ Gọi Cảnh Võ cơ à?” Ngữ khí Trâu Tiểu An dập dờn trêu chọc, “Cái này không phải nói cho ta nghe mà cho người cần nghe ấy nhỉ.”
Quỳnh Ngọc quả thật không biết làm sao với Trâu Tiểu An.
“Tiểu An ca lại giễu cợt ta rồi.”
“Không sao không sao, em chồng ta không biết ngươi là ca nhi cũng rất tốt, như vậy đêm tân hôn mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ chứ.”
Quỳnh Ngọc thẹn không nói nên lời, chỉ biết bưng trà lên uống, kết quả lại bị Trâu Tiểu An vỗ vai.
“Đây là chuyện thường tình mà, đừng thẹn thùng làm gì…… À phải rồi, ta nghĩ nam nhân của ngươi và nam nhân của ta là huynh đệ song sinh nên chắc linh kiện này nọ cũng chẳng khác nhau lắm……” Kính Vương phi cười đầy thâm ý, “Ngươi có phúc rồi đấy!”
——————
Hai anh em dâu say sưa trò chuyện trong phòng, hai huynh đệ bên ngoài cuối cùng cũng ngưng chiến.
Vĩnh Vương kéo lại áo khoác ngoài vừa bị ca ca chém rách bằng kiếm: “Sao không thấy hai đứa nhỏ đi chung?”
“Cha tụi nó không cho.” Kính Vương chỉnh ngay ngắn phát quan đã lệch ra sau ót, “Ái phi của bản vương nói muốn hưởng thụ thế giới hai người, chẳng qua chỉ tiện đường đến chỗ ngươi xem thử thôi.”
Vĩnh Vương bất mãn nói, “Đệ đệ ngươi thành thân còn chưa khoe khoang đâu, Nhị ca ngươi bớt khoe đi được không.”
“Chẳng lẽ ngươi là cây già nở hoa nên váng đầu rồi à.” Kính Vương quanh năm mặt đơ lộ ra vẻ sợ hãi, “Thằng ranh ngươi cũng có ngày gọi ta là ca sao?”
Vĩnh Vương hừ nhẹ: “Dạo này tâm trạng ta vui nên không so đo với ngươi.”
Kính Vương nhíu mày: “Chắc muốn nhờ vả ta chứ gì.”
Vĩnh Vương kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
“Hừ.” Kính Vương đắc ý nhếch môi cười lạnh, lời nói ra cũng thô lỗ chẳng khác gì Vĩnh Vương, “Ngươi vừa chổng mông lên thì ta đã biết ngươi sắp ị mấy ký phân rồi.”
Vĩnh Vương suýt chửi bậy nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, nhíu mày tức giận hỏi: “Vậy ngươi giúp hay không giúp?”
“…… Nói đi.”
Lúc này Vĩnh Vương mới chồm tới gần thì thào nửa ngày.
Kính Vương mắt sắc thâm trầm, cuối cùng chỉ cảm khái một câu.
“Người ngốc có phúc của ngốc.”
——————
Nến đỏ bập bùng, nghi lễ rườm rà cuối cùng cũng kết thúc. Vĩnh Vương vui tươi hớn hở cả ngày giờ lại có chút e lệ.
Hắn ngồi trên giường cưới lặng lẽ nhìn sang phu nhân mới uống rượu hợp cẩn rồi rụt rè nắm tay người ta đang đặt trên đùi.
“Khoai môn, hôm nay ngươi đẹp lắm.”
Tửu lượng Quỳnh Ngọc không cao nên một chén nhỏ rượu mừng cũng đủ làm y choáng váng, ngoan ngoãn để Vĩnh Vương nắm tay mình, còn cười ngốc một tiếng.
“Gia cũng đẹp nữa.”
“Ngươi nói ngọt ghê.” Vĩnh Vương hết sức vui vẻ, thấy khoai môn đội mũ cưới cồng kềnh, đẹp thì đẹp nhưng có vẻ trĩu cổ nên đưa tay thận trọng cởi xuống cho y, còn vuốt tóc một cái.
Hắn nhích lại gần ôm người thì thầm.
“Chúng ta khăn tân nương cũng vén, sủi cảo cũng ăn, rượu hợp cẩn cũng uống……” Hắn nói chuyện phả ra khí nóng làm khoai môn rụt cổ lại, “Giờ đến lúc đi ngủ rồi.”
“Gia……”
Khoai môn nhìn hắn, đôi mắt long lanh đầy vẻ nghiêm túc.
“Sao?”
Khoai môn cúi đầu mân mê viên ngọc trai đính trên vạt áo rồi lí nhí.
“Ta có chuyện chưa nói cho ngươi biết.”
“Khoan đã!” Vĩnh Vương bịt miệng khoai môn, “Chắc không phải đổi ý không gả cho ta nữa đấy chứ!”
“Không phải.”
Vĩnh Vương thở phào rồi hỏi tiếp: “Không phải ngươi thích tiểu Hầu gia hay tiểu Hoàng thương gì đó chứ!”
“Dĩ nhiên không phải!” Khoai môn nắm tay Vĩnh Vương thân mật xoa xoa, “Tất nhiên là ta…… thích ngài rồi.”
Lúc này Vĩnh Vương mới thở hắt ra rồi nghiêm túc hôn má khoai môn một cái.
“Vậy ngươi nói đi, chắc ta sẽ chịu được thôi.”
Hắn vừa nói vừa cởi đai lưng người ta, toàn tâm toàn ý muốn lột vỏ khoai môn, lột đến đâu hôn đến đấy, trong miệng toàn ôn hương nhuyễn ngọc.
“Ngài đừng gấp, chờ ta nói hết đã……” Khoai môn chưa dứt lời thì Vĩnh Vương đã hôn đến hõm cổ, hắn dán mắt vào nốt ruồi son trên người khoai môn nhà mình, sau đó nghe thấy khoai môn thẹn thùng nói, “Ta là ca nhi.”
“Đây là thật à? Không phải vẽ lên sao?”
“Ngài đừng liếm, liếm không phai đâu!” Khoai môn mềm nhũn thành chè khoai môn, cười đến run rẩy, “Ha ha ha ha, nhột quá……”
“Mẹ, làm lão tử chuẩn bị bao nhiêu thứ!” Vĩnh Vương vung tay lên, chẳng biết từ đâu quăng ra một đống chai lọ lỉnh kỉnh, rơi lộp độp xuống đất cũng mặc kệ.
“Gia……”
Vĩnh Vương bất mãn bóp miệng khoai môn.
“Giờ không xưng vi phu hay gia vớ vẩn gì nữa, đổi thành phu nhân thôi.”
Khoai môn ngập ngừng gọi.
“Tướng…… Tướng công.”
“Ơi!” Vĩnh Vương đưa tay thả màn giường xuống, ánh mắt lại dán chặt vào khoai môn thơm mềm vừa lột vỏ, “Bảo bối, chúng ta tranh thủ làm nhanh lên, làm xong ở đây chúng ta còn phải tới suối nước nóng bên kia nữa.”
“Cái gì?!” Giọng nói thảng thốt của phu nhân phủ Vĩnh Vương bay vút lên bầu trời đêm, “Đúng là, đúng là bại hoại mà!”
“Vậy ngươi có chiều theo tướng công không?”
“Đáng ghét!”
Chẳng phải đã theo ngươi rồi sao.
[HẾT CHÍNH VĂN]