Vân Kiều khóc kêu lên một tiếng.
Lúc nàng trơ mắt nhìn Phó Dung Chương nuốt bột Tốn Độc xuống, rốt cuộc nàng không kềm được nữa. Nàng giống như cá trong lưới, giãy dụa như không muốn sống, dùng hết sức cào tay Thượng Quan Huyễn.
“Ông thả ta ra!”
Thượng Quan Huyễn đã đạt được mục đích cũng buông tay ra, thản nhiên nhìn Vân Kiều giống một con hồ điệp xanh ngọc bay về phía Phó Dung Chương.
Bỗng nhiên Vân Kiều nhào vào lòng Phó Dung Chương, ôm mặt hắn, kêu khóc nói: “Chàng phun ra, chàng nhanh phun ra đi!”
Bột phấn Tốn Độc trơn tuột, gặp nước lập tức tan ra. Ban đầu, Tốn Độc trong bình ngọc chỉ có một miếng nhỏ, chỉ hơi nuốt khẽ một chút đã nuốt mất hoàn toàn.
“Đồ ngốc.” Phó Dung Chương nâng gò má ngọc to bằng bàn tay của nàng lên: “Không phun ra được.”
Nói xong, hắn dịu dàng lau vết máu trên mặt nàng, kiểm tra vết thương của nàng.
Vân Kiều không để ý đến mình, không cho hắn động, trái lại ôm chặt cổ hắn, gào khóc: “Sao chàng ngốc như vậy chứ?”
Nàng không muốn Phó Dung Chương chết!
Nàng muốn cứu hắn!
Vân Kiều nhịn cố không khóc, ép buộc mình bình tĩnh lại, muốn nuốt nước mắt và bi thương xuống bụng.
Nhưng bi thương cuồn cuộn giống như khiến cho nàng không nhịn được mà ho khan, dâng lên cổ họng lên, biến thành gào thét: “Tuyên vương đâu, Tuyên vương đâu?”
Nàng từng là một người nhã nhặn dịu dàng đến mức nào chứ, bây giờ lại sốt ruột đáng cuồn loạn. Đây là lần đầu tiên Phó Dung Chương nhìn thấy nàng như thế này, hắn đau lòng không thôi.
Hắn chậm rãi ôm nàng vào ngực, vuốt lưng nàng, khẽ dỗ: “Kiều Nhi! Ngoan! Nghe ta nói!”
Vân Kiều dựa vào vai của Phó Dung Chương nhìn cảnh chém giết ngoài điện, máu thịt be bét nhưng dường như nàng không hề sợ.
Cũng dần yên tĩnh trở lại.
Thấy người của hắn còn ở bên ngoài không thể nào phá vòng vây được, nàng cũng biết chuyện đã đến nước này thì mình lo lắng suông cũng vô ích, nhưng nước mắt vẫn không ngăn được.
“Ha.” Thượng Quan Huyễn nhìn hai người đang ôm chặt nhau, cười lạnh một tiếng. Ông ta chậm rãi đi về phía bàn trà, ôm túi gấm bọc lấy tro cốt vào lòng.
“Lúc này giống người rồi đấy.”
“Tiếc rằng Tốn Độc này không có thuốc nào chữa được.”
Vân Kiều nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Huyễn thì nhớ lại, đêm trước khi nàng bị bắt đi, Thượng Quan Huyễn cũng như thế. Ông ta lạnh lùng ha một tiếng, bóp cổ mẫu thân nàng, nói lời nói tàn nhẫn buộc bà ấy giao thẻ ngọc Vân gia ra.
Ông ta dùng nàng để ép buộc Phó Dung Chương uống độc dược mà lại nói lời chế giễu như thế, thật sự giận không thể nuốt trôi: “Ông mới không phải là người! Ông là kẻ điên! Kẻ điên!”
“Ta điên, điên hơn hắn sao?”
Thượng Quan Huyễn như nghe được câu chuyện cười, “Ha ha” hai tiếng.
“Hắn, tàn bạo bất nhân, ngay cả huynh đệ đều giết, là quái vật máu lạnh vô tình. Ngươi biết không, hắn trơ mắt nhìn thi thể mẫu phi hắn thối rữa sinh giòi từng chút một, suýt chút nữa thành xương trắng mà không hề rơi một giọt nước mắt nào!”
“Con bất hiếu thế này giữ lại có tác dụng gì?”
Vân Kiều không nghe nổi nữa: “Ông câm miệng! Lúc đó hắn mới bao nhiêu lớn chứ! Lúc hắn rơi lệ, ai trong các người nhìn thấy?”
“Các người nói hắn tàn nhẫn, không ai che chở thì phải tự mình cố gắng vươn lên, ai đau lòng hắn? Ai thương xót cho một đứa trẻ bốn tuổi tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình chết đi, còn bất lực đau khổ? Tuổi hắn như thế, hắn có thể làm gì?”
Lập tức Phó Dung Chương cũng ngây ngẩn cả người, bên tai đều là câu kia của nàng: Ai đau lòng hắn.
Vân Kiều siết chặt tay của Phó Dung Chương, ánh mắt âm u nhìn Thượng Quan Huyễn.
“Ông luôn miệng nói hắn lạnh lùng vô tình, là quái vật, còn ông đã từng vì muốn đạt được mục đích mà đưa ta cho hắn làm đồ chơi, làm thị thiếp, ông là cái gì?”
Nói xong, sương mù trong mắt Vân Kiều lại ngưng đọng thành hạt châu, âm thầm rơi xuống.
“Ta lại không biết phụ thân từ nhỏ đã thương ta lại nuôi ta như hàng hóa, treo giá.”
Phó Dung Chương nghe thấy lời này thì nắm chặt nắm đấm, gân xanh hiện lên.
Vân Kiều cảm nhận được lệ khí của Phó Dung Chương, không muốn tay hắn dính máu tươi nữa. Một tay nàng ôm hắn, một tay mềm mại xuyên qua ngón tay của hắn, mười ngón tay đan chặt nhau.
Cho dù nàng hận Thượng Quan Huyễn thì nàng cũng không muốn nhìn ông ta chết trước mặt nàng.
Vân Kiều trấn an, còn chưa nói xong đã nghe thấy Thượng Quan Huyễn hừ một tiếng, đôi mắt của nàng bị bàn tay hơi lạnh của Phó Dung Chương che lại.
Âm thanh nàng nghe được kia giống như lúc Phó Dung Chương gặp chuyện, Huyền Long Vệ giết người vậy.
Phó Dung Chương bình tĩnh nhìn về phía Phó Diễm, thấy y đang cầm kiếm đứng sau Thượng Quan Huyễn, dùng kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của ông ta.
Đồng thời cũng thấy Thượng Quan Huyễn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìn lưỡi kiếm trước người. Sau khi Phó Diễm rút kiếm về thì cũng không thấy ông ta có chút kinh ngạc nào đối với cái chết của mình.
Ông ta chỉ ôm chặt lọ sứ xanh ngọc trong ngực, thân thể dần mềm xuống, khẽ gọi một tiếng: “Dung Nhi…”
Nghe vậy, bỗng nhiên Phó Dung Chương nhìn về phía lọ sứ trong ngực Thượng Quan Huyễn, mới phát hiện vỏ bình tro cốt kia khắc tục danh và ngày sống chết của mẫu phi hắn.
Hắn giật mình.
Qua nhiều năm như vậy, hắn hận nhất là mẫu phi, vẫn chưa từng tế bái qua bà, càng không biết Thượng Quan Huyễn lại đưa di thể bà đi hỏa táng!
–
Thượng Quan Huyễn từ từ nhắm mắt lại.
Ông vẫn hơi tiếc nuối, Phó Diễm còn sống, Đại Địch sẽ không loạn quá lâu. Đáng tiếc, ông quá chủ quan, đáng lẽ vừa rồi ông nên cho Phó Diễm một đao.
Ông ta đường đường là Tam hoàng tử Đàm Quốc, lại bị kẻ gian làm hại lưu lạc đến Đại Địch, được mẫu phi của Phó Dung Chương là Dung Dung cứu giúp. Hai người yêu nhau, nhưng ông trời trêu ngươi, hoàng đế xem trọng Dung Dung nên nạp bà ấy làm phi. Song, cuối cùng vẫn bị người ta châm ngòi, đẩy Dung Dung vào lãnh cung.
Thượng Quan Huyễn hận hoàng đế thấu xương, ông ta ẩn nấp nhiều năm như vậy là vì muốn cứu nàng ra.
Nhưng mà, ông ta lại nghe được tin Dung Dung chết.
Ông ta vô cùng oán hận hoàng đế, ông ta muốn Đại Địch chôn cùng Dung Dung. Ai ngờ Phó Dung Chương lại một mình đẩy Đại Địch lên đỉnh phồn vinh giàu mạnh.
Ông thấy thế này sao lại là thứ người làm con phải làm?
Vì thế, ông nổi lên sát tâm với Phó Dung Chương.
Nhiều năm như vậy, ông tính toán tất cả, không vì quyền, không vì danh, một lòng báo thù vì Dung phi.
Ông nghĩ chờ ngày báo thù xong, ông sẽ dẫn bà cùng nhau tìm một mộ huyện ở chung với nhau, mãi mãi ở cạnh bà.
Nhưng mà bây giờ không thể nào.
–
Lúc này, cuối cùng Huyền Long Vệ cũng tiêu diệt toàn bộ đám người của Thượng Quan Huyễn, trấn áp thành công trận phản loạn này.
Lúc những văn thần kia biết hết âm mưu của Thượng Quan Huyễn thì vừa thẹn vừa tức giận, thi nhau muốn từ quan dưỡng già.
Phó Diễm đều phê chuẩn tất cả.
Chuyến đi bình loạn của Tô Dực Phỉ cũng liên tục truyền tin chiến thắng.
Dưới sự giúp đỡ của Vân Dịch, Vân Dịch cũng đã hủy tất cả Tốn Độc đi. Mặc dù y bị thương nhẹ nhưng không có gì đáng ngại, cũng đang trên đường hồi kinh.
–
Phó Dung Chương và Vân Kiều được thu xếp ở Thiên Điện cung Càn Thạnh.
Thái y tới, Vân Kiều vội vàng bảo thái y nhanh chóng chẩn bệnh cho Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương lại cự tuyệt: “Xem cho vương phi trước đã.”
Chắc là liều lượng hắn trúng độc không khác với kiếp trước lắm, nếu như thế có thể chống đỡ được nửa năm.
Kiếp này là trộm được, hắn không quan tâm còn lại bao nhiêu thời gian.
Đúng lúc Vân Dịch ở kinh đô, ông ấy là cậu ruột của Vân Kiều, lại thương nàng như vậy, để ông ấy đón Vân Kiều theo ông đi Nam Ung cũng tốt.
Ở nơi phong cảnh xinh đẹp kia nàng có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, quên đi tất cả chuyện không vui.
Chỉ là hắn không nỡ.
Hắn im lặng nhìn Vân Kiều, giống như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Vân Kiều hơi tức giận, mặc dù sức khỏe nàng không tốt nhưng vẫn tốt hơn Phó Dung Chương, song Phó Dung Chương lại muốn thái y xem bệnh cho nàng trước.
Nàng thấy Phó Dung Chương luôn không hề quan tâm đến bản thân mình thì càng đau lòng.
Bây giờ hắn không còn nhiều thời gian, lại không để ý lắm, không có sự tuyệt vọng khi sắp chết nào.
Rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện mới khiến cho một người không xem mạng sống của mình là chuyện đáng kể?
Càng đau lòng, nàng càng cảm thấy dưới bụng hơi cuồn cuộn đau đớn.
Ngay lúc đang suy nghĩ, chỉ thấy mặt mũi thái y tràn đầy vui mừng, đứng dậy hành lễ: “Chúc mừng vương gia, vương phi.”
Trong nháy mắt Phó Dung Chương đen mặt, lạnh lùng khiển trách một tiếng: “Chúc mừng cái gì?”
Thái y bị dọa đến khẽ run rẩy, vốn tưởng rằng tin vui này sẽ khiến cho ông được trọng thượng, ai ngờ lại có thể sẽ mất đầu. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Phó Dung Chương như thế, ông bị dọa không nói nên lời, chỉ nghĩ đến tư thế bị chặt đầu, lập tức quỳ xuống.
“Vương, vương phi có tin vui.”
Nói xong, thái y bị dọa không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt, nước mắt nước mũi đầy mặt dập đầu cầu xin tha thứ.
Vân Kiều ngây ngẩn cả người: “Ta có tin vui?”
Phó Dung Chương cũng choáng.
“Ngươi nói cái gì?”
Na thái y lại khóc lớn tiếng hơn, ông phải nói làm sao mới đúng đây?
Hỉ mạch chẳng phải là lời giải thích sao?
Hay là Nhiếp chính vương không muốn nghe tin tức này?
Vì thế thái y quyết tâm liều mạng: “Vương gia, vương phi thật sự có thai, thật sự có thai! Đã hơn một tháng rồi! Cho dù nói thế nào thì thần đều chẩn ra như thế. Nếu như làm cho ngài không vui thì xin giữ thần toàn thây là được.”
Có thai!
Bỗng dưng Phó Dung Chương đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, không biết nên tiêu hóa tin tức này như thế nào.
Hai kiếp, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có huyết mạch, huyết mạch chung của hắn và Vân Kiều.
Hai kiếp, hắn chưa từng trải nghiệm qua vui vẻ là cảm giác gì.
Cho nên, khi hắn biết được cảm giác này thì hắn không biết nên phản ứng ra sao.
Vân Kiều nhớ lại cảm giác khó chịu mấy hôm nay thì cũng kịp phản ứng, đó là triệu chứng nôn oẹ.
Nghĩ đến Phó Dung Chương có khát vọng với tình thân như thế, đối với tin tức này sợ là trong phút chốc không tiêu hóa được.
Lần đầu tiên Vân Kiều nhìn thấy dáng vẻ xúc động như thế của Phó Dung Chương thì nàng không nhịn được cười. Nàng lệnh cho Thanh Nguyệt đưa thái y bị dọa đến mức sắp tè ra quần ra ngoài, thưởng bạc, lại nghĩ đến nàng cũng muốn mời thái y chẩn bệnh cho Phó Dung Chương.
Thái y liên tục vội vàng cáo lui, ai ngờ vừa đi đến cửa đã nghe Phó Dung Chương nói: “Dừng lại.”
Thân hình thái y cứng đờ, lại quỳ xuống.
Con mẹ nó, ông muốn tè ra quần rồi, hu hu.
Ông làm nghề y hai mươi năm nhưng chưa từng chẩn ra hỉ mạch mà còn thảm hơn bị tra tấn!
“Ngươi nói một chút…” Phó Dung Chương chỉ chỉ thái y, sau đó còn giữ lại không nói tiếp.
“…”
Đợi hồi lâu, thái y không nghe được câu tiếp theo, cảm giác tâm sức của mình dần mất đi. Ông không nhìn được nữa, khóc mà nói: “Ngài nói…”
“Bình thường, người phụ nữ có thai cần chú ý ẩm thực, làm việc và nghỉ ngơi thế nào?”
“Thì ra ngài hỏi chuyện này…” Na thái y lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng nghiêm túc nói qua một lần những việc phụ nữ có thai cần chú ý.
Cuối cùng chờ thái y đi, Phó Dung Chương mới đi tới ngồi bên giường, ôm từ sau lưng nàng thật chặt, ngửi mùi Ngọc Nhuy Hương đặc biệt trên người nàng, trong lòng vô cùng lưu luyến.
Hắn đưa tay sờ lên bụng dưới của nàng, giống như cảm nhận sức mạnh của sinh mệnh, sự ngạc nhiên của vận mệnh.
Vân Kiều dựa vào trong ngực hắn, cũng đưa tay đặt tay lên mu bàn tay hắn, vui buồn cùng hắn.
Giờ phút này, hai người đều không nói gì, nhưng đều biết sau khi đứa nhỏ này ra đời có lẽ không thể nào gặp cha của nó nữa.
“Sau khi Tuyên vương trở về có lẽ có cách đấy.”
“Ừm.” Trong lòng Phó Dung Chương biết ngay cả Cố Văn Hiên cũng không có cách nào, bây giờ hắn không còn nhiều sức sống để chăm sóc tốt Vân Kiều nữa.
Hắn cũng cảm nhận được Vân Kiều rất chờ mong đứa nhỏ này.
Như thế rất tốt.
Sau khi hắn đi, ít nhất cũng có người ở bên cạnh nàng, hắn sẽ giúp nàng trải tốt con đường một trăm năm sau. Nếu nàng có thể sống đến trăm tuổi cũng không.
–
Qua nửa tháng, cuối cùng Cố Văn Hiên cũng trở về.
Khi biết được y không thể nào chữa được Tốn Độc, Vân Kiều không nhịn được mà khóc.
Nhưng Cố Văn Hiên cũng không hề từ bỏ, ngoài trừ mỗi ngày đều bắt mạch cho Phó Dung Chương, kê đơn thuốc tạm thời làm giảm phản ứng của độc, trở về thì nghiên cứu các loại cổ tịch xem có thể tìm được cách nào không.
Không bao lâu sau, sau khi Vân Kiều lau khô nước mắt, cuối cùng không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Phó Dung Chương nữa.
Đương nhiên ngoại trừ lúc nôn nghén khóc bù lu bù loa thì nàng đều tỏ ra rất kiên cường.
Mỗi đêm, Phó Dung Chương đều xốc xiêm y của nàng, nhẹ nhàng tựa vào bụng nàng, cảm nhận sinh mạng nhỏ trong đó.
Đồng thời cũng ngửi mùi Ngọc Nhuy Hương trên người nàng.
Không hiểu sao mùi của nàng khiến hắn rất an lòng, độc Tốn Độc phát ra làm tim đau thắt cũng gần như được làm dịu lại.
Ban đầu, Vân Kiều rất thẹn thùng, không cho mở đèn.
Sau đó im lặng tùy hắn.
Mỗi ngày Cố Văn Hiên đều đến bắt mạch, ghi chép lại.
Thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, chớp mắt dã qua ba tháng.
Dường như triệu chứng phát độc của Phó Dung Chương đã giảm bớt.
Phó Dung Chương là người trong cuộc, vốn không để chuyện này trong lòng. Trái lại là Cố Văn Hiên, khi y lật xem bản ghi chép thì phát hiện điều khác thường này.
Y vội vàng báo cáo cho phu thê Phó Dung Chương.
Đây là niềm vui bất ngờ.
Có lẽ vấn đề cũng đã tới.
Rốt cuộc Phó Dung Chương ăn hoặc tiếp xúc cái gì là giải dược của Tốn Độc?
Trải qua loại trừ một phen, Phó Dung Chương mới ý thức được hình như là mùi thơm trên người Vân Kiều. Mỗi khi tới gần đều khiến hắn vô cùng thoải mái.
Đương nhiên, cũng hầu như thỉnh thoảng nhóm lửa trên người hắn.
Cố Văn Hiên ngạc nhiên hỏi: “Vương phi có dùng hương sao?”
Vân Kiều lại mờ mịt: “Thái y nói có thai không thể dùng hương linh tinh. Chỉ là khi còn bé, Tô Linh Nguyệt dựa theo thể chất của ta mà điều chế Tề hương cho ta. Chỉ cần một nắm có thể có tác dụng rất nhiều năm.”
“Lúc trước cũng đã hỏi qua thái y nó có ảnh hưởng đến thai nhi không, thái y nói là không ảnh hưởng.
“Vậy hương đó là hương gì?” Trong chớp mắt, đôi mắt Cố Văn Hiên lóe lên ánh sáng, dường như có đột phá mới.
“Ngọc Nhuy Hương.” Phó Dung Chương nói.
“Sao chàng biết?” Vân Kiều kinh ngạc hỏi, tên này là năm đó nàng và Tô Linh Nguyệt cùng nhau đặt, chưa nói với ai.
Phó Dung Chương cười không nói, kiếp trước nàng nói cho hắn biết.
Lúc ấy, hắn cũng đặc biệt yêu thích mùi hương này của nàng.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Cố Văn Hiên càng thêm xán lạn: “Có thể cho thần nhìn xem không?”
“Không được.”
Phó Dung Chương lạnh lùng trả lời một câu.
Vị trí kia sao có thể cho ngoại nam nhìn được?
Ngay cả đại phu cũng không cho.
Cố Văn Hiên cũng kịp phản ứng, mang tai đỏ lên một chút.
Vân Kiều cười cười, lệnh cho Thanh Nguyệt đi lấy túi thơm trong hộp đồ trang sức của nàng.
“Trước khi Tô Linh Nguyệt đi từng sai người đưa một phong thư xin lỗi và một túi Ngọc Nhuy Hương đã được điều chế.”
Trong phong thư xin lỗi kia cũng không nhắc vì sao xin lỗi, nhưng Tô Linh Nguyệt nói Ngọc Nhuy Hương này tượng trưng cho tình nghĩa khi còn nhỏ của các nàng, đây là chuyện duy nhất nàng ấy có thể làm.
Cố Văn Hiên lấy được Ngọc Nhuy Hương này thì hưng phấn không thôi, lập tức mang trở về nghiên cứu.
Rất nhanh, y phát hiện được trong Ngọc Nhuy Hương này chứa Mi Tư Hương.
Mi Tư Hương chỉ có tác dụng trợ tình với nam tử, không ảnh hưởng đến nữ tử.
Cho nên Vân Kiều dùng không có ảnh hưởng.
Mi Tư Hương này chỉ Tô gia mới có, theo Tô Linh Nguyệt chết đi, Mi Tư Hương cũng hoàn toàn thất truyền.
Ai ngờ Mi Tư Hương này lại là giải dược Tốn Độc!
Cố Văn Hiên nhanh chóng nghiên cứu ra cách giải độc.
Đến lúc này, Tốn Độc trên người Phó Dung Chương đã được giải hoàn toàn.
–
Người vui vẻ nhất là Vân Kiều.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới ông trời sẽ chiếu cố bọn họ.
Nàng vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thực, rất sợ giống như bọt biển, vừa chạm đã tan mất.
Sau đêm Phó Dung Chương được giải độc, lần đầu tiên trong đời Vân Kiều chủ động châm lửa trên người hắn, muốn tìm cảm giác chân thật.
“Cẩn thận hài tử.” Phó Dung Chương vội vàng nắm lại tay nhỏ không an phận của nàng.
“Thái, thái y nói, nói rồi, qua ba tháng thì, thì không sao. Bây giờ đã năm tháng…” Vân Kiều nói, cảm giác nóng bỏng giống như mặt nàng sắp bị nướng chín.
Vô cùng xấu hổ.
“Không được.” Phó Dung Chương xoay người hôn lên môi nàng một cái: “Sau khi hài tử ra ngoài, nàng muốn thế nào thì phu quân đều thỏa mãn nàng.”
Vân Kiều nghe hắn nói như vậy thì mặt đỏ bừng, không còn dám tiến thêm một bước nữa.
Ngoan ngoãn nằm xuống.
Chỉ là có chút tiếc nuối.
Phó Dung Chương như nghe được tiếng lòng của nàng, cười khẽ một tiếng.
Hắn nghiêng người kéo nàng qua, chậm rãi cắn khẽ lên tai nàng. Sau đó lại thổi hơi bên tai nàng, khẽ nói: “Thật ra những cái khác cũng có thể.”
Da thịt Vân Kiều trắng noãn, đỏ từ gò má đến tai với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Trong trắng lộ ra đỏ, vô cùng giống mật đào sau khi chín tràn đầy hương thơm.
Vân Kiều hiếm khi chủ động ôm cổ hắn.
Sau đó, nụ hôn của hắn dịu dàng ngọt ngào như kẹo bông rơi trên người nàng.
Từng dấu hôn ửng đỏ kiều diễm giống như từng đóa hoa đào xinh đẹp nở rộ.
Mùi thơm nhân gian, xuân ý nồng nàn.