Cùng với từng đợt tiếng mưa thu ầm ĩ, Vân Kiều nằm trong ngực của Phó Dung Chương rơi vào giấc mộng.
Giọt mưa liên miên thành màn, Vân Kiều mở mắt ra đã phát hiện mình về tới tướng phủ.
Năm đó, nàng mười ba tuổi, đang vào tuổi dậy thì.
Nàng trốn ở trong chăn, run lẩy bẩy, cắn môi không dám khóc thành tiếng, sợ phụ thân nàng biết nàng từng đi qua thư phòng của ông ta.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy sắc mặt dữ tợn của phụ thân.
Nàng còn chưa cập kê đã bị phụ thân đưa đi cho Nhiếp chính vương khát máu như mạng, ngang ngược tàn nhẫn trong lời đồn làm thị thiếp.
Khóc lóc, trong mơ màng nàng ngủ thiếp đi, mẫu thân của nàng khẽ đi tới, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng: “Kiều Kiều, dậy.”
Vân Kiều sờ sờ thẻ ngọc ở tim, nghe mẫu thân ân cần dạy bảo. Nàng dẫn theo nhũ mẫu, lặng lễ ngồi trên chiếc xe ngựa mẫu thân đã sắp xếp đi về Nam Ung.
Chờ ra khỏi cửa phủ, nàng mới ý thức được đây là đang chạy trốn!
Nhưng mà ở ngoài thành, nhũ mẫu bị giết, nàng lại rơi vào tay Lương vương.
Trong địa cung tăm tối không thấy mặt trời, nàng thấy được hình ảnh làm cho người ta hoảng sợ, thấy tử sĩ Hà Chính Dương được phụ thân nàng bồi dưỡng tỉ mị lại là phụ tá của Lương vương. Thế nàng mới biết thì ra phụ thân của mình lại cấu kết với Lương vương, làm ra nhiều việc táng tận thiên lương như vậy.
Lương vương biết rõ nàng là đích nữ tướng phủ, là nữ nhân của Thượng Quan Huyễn, khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, quyến rũ động lòng người của nàng vẫn cầm tù nàng dưới địa cung. Rốt cuộc nàng vẫn không giống những người khác, ra vào có người đi theo, nhưng không nhận hết vũ nhục như những cô nương khác.
Nàng cũng để ý phát hiện những dược vật trợ hứng kia lại giống mùi Tề hương của nàng, đây là hương do hảo tỷ muội Tô Linh Nguyệt của nàng mới tạo ra được. Nàng nghĩ những thứ này có thể sẽ là chứng cứ vì thế nàng lén trộm một viên bỏ vào túi thơm, chờ mai này được ra ngoài thì sẽ có cơ hội cứu những cô nương khác.
Màn đêm buông xuống, thị vệ của nàng là Hà Chính Diệu lén ẩn vào trong địa cung cứu nàng ra ngoài.
Nhưng mà trên đường chạy trốn, nàng lăn từ đỉnh núi xuống, đập đầu, mất kí ức.
Trên đường bị Lương vương truy sát, Hà Chính Diệu vì bảo vệ nàng mà bị trọng thương.
Cuối cùng bọn họ trốn trong hang sói.
Hà Chính Diệu đưa nàng đến Hà gia ở trấn Nghi Hà, cuối cùng bị thương không trị khỏi. Trước khi chết, y vì muốn mẫu thân mình đối xử tốt với nàng nên xưng láo quan hệ của hai người.
Sau đó hơn ba năm, nàng vẫn sống trong nơm nớp lo sợ, đến bây giờ nàng mới biết được dung mạo đẹp quá mức của mình là tai họa.
Nhưng cuối cùng, nàng không thể thoát khỏi nanh vuốt của Lương vương, bị bắt trở về.
Lần này, nàng không may mắn như thế, nàng bị rót cho uống một bát thuốc, từ đây không thể làm mẹ. Nhan sắc xinh đẹp của nàng trở thành ám khí trong tay người khác.
Những người kia nói Nhiếp chính vương tàn nhẫn, đắn đo khó định, nhưng nói chung cũng biết hắn không háo sắc. Bình thường nàng đã xinh đẹp, ngay cả trong xương cũng quyến rũ, ngược lại uốn nắn quá mức, nếu như nàng trở thành nữ tử của hắn thì sẽ không chịu vũ nhục.
Nhưng vẫn phải học rất nhiều thứ, giống như quyến rũ người khác thế nào, làm thế nào để nam nhân mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.
Tất cả những thứ nàng học đều là để lấy lòng Nhiếp chính vương, quen thuộc tất cả thói quen làm việc và nghỉ ngơi của hắn.
Những quá trình huấn luyện kia kéo dài hơn một năm, vừa đau đớn lại gian khổ.
Nàng vốn không có kí ức nên không bị thôi miên, vì thế có thể bị huấn luyện thành sủng vật nghe lời.
Rốt cuộc cũng học xong, nàng bị đưa vào phủ Nhiếp chính vương.
Đi vào phủ, nàng mới biết được Lương vương tìm đủ cách đưa người vào, hoàn mập yến gầy, người xinh đẹp thế nào cũng có, nhưng Phó Dung Chương chưa từng nhìn qua dù chỉ một lần.
Nhưng bất ngờ một dung nhan thuần khiết như ngọc lại lọt vào mắt xanh của Phó Dung Chương.
Lúc học xong, bọn chúng sẽ xăm hình xăm Hồng Mai mà nàng thích nhất lên xương cánh bướm, đây là sự sỉ nhục cả đời nàng. Song, Phó Dung Chương lại yêu nhất hình xăm vô cùng xinh đẹp lên xương cánh bướm của nàng.
Mỗi lần hoan ái, hắn đều thích hôn lên hình xăm Hồng Mai của nàng một lần.
Còn ở trong hậu viện phủ Nhiếp chính vương chừa một khoảnh sân, đặc biệt trồng Hồng Mai mà nàng thích nhất.
Phó Dung Chương đối với nàng không thể nói tốt xấu. Trong phủ Nhiếp chính vương chỉ có một nữ nhân có thể lên giường của Nhiếp chính vương, chi phí ăn mặc của nàng hắn cho đãi ngộ tốt nhất, nhưng khi lên giường chưa từng thương tiếc.
Những điều nàng học cũng chỉ có thế này.
Vì để mau chóng thoát bể khổ, nàng dốc hết những điều mình học được để quyến rũ Phó Dung Chương, khiến hắn vui lòng.
Nhưng mà nàng phát hiện mình rơi vào đó.
Nàng thích Phó Dung Chương.
Không có thuốc chữa.
Là một thứ đồ chơi, sao nàng có tư cách nói thích? Hết lần này tới lần khác, nàng vẫn nảy sinh tâm tư không nên có, hi vọng có thể gả cho hắn, hi vọng trong mắt hắn mãi mãi chỉ có nàng.
Mai quý thanh cao, tự mình biết mình.
Nàng chỉ là một lá bèo không thấy được ánh mặt trời, sinh ở nơi nước tối tăm, dơ bẩn, cùng hắn hoan ái với hắn như cá với nước. Giống như quấn quýt ở đáy nước tối tăm, cho dù được vui thích cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.
Dù cho như thế, nàng vẫn im lặng hi vọng có thể dùng cách của mình yêu hắn.
Vì hắn mà may quần áo trong, áo ngủ, vì hắn mà thêu chế túi thơm, vớ giày, nghiễm nhiên trở thành thê tử.
Nhưng mà, ngoài ý muốn nàng biết được rốt cuộc quận chúa Đoan Dương hay đến phủ Nhiếp chính vương là vị hôn thê của hắn.
Là nữ nhân Ngọc Lê ở hậu viện phủ Nhiếp chính vương nói cho nàng biết.
Ngọc Lê thường xuyên đến Lệ Hoa Uyển tìm nàng, nói với nàng Nhiếp chính vương sắp cưới quận chúa Đoan Dương.
Quận chúa đó, là thân phận cao quý thế nào chứ.
Đúng là thân phận rất xứng là Nhiếp chính vương phi.
Nàng chỉ là thị thiếp vô danh không có chức vị, là đồ chơi.
Sau này phụ thân của nàng đến tìm nàng. Ông ta đến nhận người thân, Phó Dung Chương liền để ông ta vào phủ.
Phụ thân của nàng nói với nàng, nàng là đích nữ của tướng phủ, hi vọng nàng giữ chắc Phó Dung Chương, trở thành trắc phi.
Đáng tiếc, nàng hoàn toàn không có kí ức, đối với nam nhân trước mắt tự xưng là phụ thân này hoàn toàn không có cảm giác thân thiết gì.
Đối với chuyện nhận thân này, theo bản năng nàng rất kháng cự. Nhưng nghe đến thân phận đích nữ tướng phủ, vốn dĩ tâm tư đã chết mất của nàng lại sống dậy.
Có phải nàng cũng có thể ở lại bên cạnh hắn, tranh giành một danh phận?
Hai năm sau đó, nàng dùng hết tất cả yêu hắn.
Nhưng mà nàng nghe thấy Vệ Minh bẩm báo Phó Dung Chương, nói phụ thân nàng và Lương vương có ý đồ mưu phản, dâng rượu độc cho hoàng thượng, bày cho hoàng thượng giết Phó Dung Chương.
Lúc Vệ Minh hỏi hắn nên giải quyết thế nào.
Phó Dung Chương lạnh lùng nói: “Giết không tha! Chém đầu cả nhà Thượng Quan gia.”
Vệ Minh nghe xong, chần chờ hỏi một câu: “Vậy Vân Kiều cô nương thì…”
Nàng nghe thấy Phó Dung Chương không để ý lắm mà nói: “Chỉ là thị thiếp, không cần để ý. Để cho nàng ấy một cái mạng đã là ân điển lớn nhất rồi.”
Giây phút đó, nàng như rơi vào hồ băng, huyết dịch khắp người như chảy ngược.
Thì ra trong lòng của hắn, nàng chẳng là cái thá gì cả.
Còn tưởng rằng ít nhất hắn còn có chút tình ý với nàng.
Dù sao, trong hai năm qua ở chung ước chừng có thể cảm nhận được.
Ai ngờ đó chỉ là ảo giác của nàng.
Bây giờ hắn còn muốn giết người nhà của nàng.
Mặc dù trong thời điểm này nàng hoàn toàn không có ký ức về người nhà, nhưng cũng biết người nhà đối với một người mà nói có ý nghĩa thế nào.
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì hắn chưa từng có một khắc nào nhớ qua nàng.
Một khắc cũng không có.
Nàng chạy trối chết, trên đường nàng chạy về Lệ Hoa Uyển trong lúc lảo đảo, nàng ngã.
Lúc nàng đập đầu vào tảng đáo, tất cả ký ức như thủy triều trào dâng, cùng nhau bùng lên.
Ánh chiều tà tràn ngập màu vỏ quýt, nhưng nàng chỉ thấy bóng tối vô tận.
Nàng không biết bình trở lại trong phòng thế nào.
Màn đêm buông xuống, hắn vào phòng của nàng cũng giống ngày thường, một lần lại một lần muốn nàng.
Nàng rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc trong lòng có suy nghĩ gì mà một bên không nể tình muốn giết người nhà nàng, một bên lại cố sức triền miên với nàng?
Cuối cùng, nàng vẫn không hỏi.
Nếu đã không yêu thì còn gì thương tiếc để nói chứ?
Nếu thế, hắn đã mê luyến thân thể nàng thì xài cho hết tác dụng đi.
Đêm đó, nàng dùng hết tất cả vốn liếng nghênh tiếp hắn.
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, nói muốn gặp mẫu thân. Hắn nói với nàng ba năm trước, mẫu thân nàng lên núi cầu thần đã ngoài ý muốn rơi xuống mất rồi.
Mẫu thân chưa từng cầu thần bái phật, sao lại vô duyên vô cớ đi bái thần?
Mấy ngày trước, phụ thân của nàng đến nói mẫu thân của nàng vẫn mạnh khỏe.
Phụ thân lừa nàng.
Chắc chắn không phải vì yêu thương nàng.
Vì cái gì, đáp án cũng đã rõ ràng.
Đêm đó, nàng không ngủ yên, mộng suốt cả đêm, tất cả đều là dáng vẻ nụ cười của mẫu thân.
Còn mơ thấy lúc nàng xuất giá, mẫu thân tự tay dùng tơ và khăn kết lại đeo bên người, dặn dò lời phụ mẫu.
Mà nàng, cùng phu quân cầm sắt hòa minh, nhi nữ quấn đầu gối.
Lúc thức dậy, trong viện đã là tuyết trắng mênh mang.
Trong lư hương ly thú dát vàng, hương khói mù mịt, dày đặc tan ra.
Tất cả thành hư ảo.
Cuối cùng vẫn là phụ thân cho nàng sinh mệnh, còn có ca ca thương nàng và cả nhà Thượng Quan gia vô tội, nàng không thể bỏ mặc được.
Nàng ngồi dậy, giống như xuất giá khi tân hôn, mặc trang phục nghiêm túc, gương mặt vô cùng xinh đẹp đi đến thư phòng.
Sau khi hoan ái, nàng quỳ cầu xin hắn nể tình cảm ngày xưa mà buông tha những người vô tội của Thượng Quan gia.
Hắn lại nói, tình cảm của nàng không đáng giá.
Nàng yên lặng quỳ gối ở chỗ đó nhìn bóng dáng hắn đi xa mà dập đầu.
Tạm biệt tình cảm mà nàng đã từng ước mơ qua, tạm biết niềm vui thích mà hắn từng cho nàng một chút, cũng tạm biệt nàng đã từng yêu qua…
Hai ngày sau, nàng im lặng ở trong phòng, một lần lại một lần sao chép Vãng Sinh Chú.
Yên lặng giống như núi tuyết đóng băng ngàn năm.
Cuối cùng đã đến ngày hành quyết ở quan phủ.
Đó là lúc tuyết lớn đầy trời.
Gió lớn xen lẫn tuyết đập vào cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương từ khe cửa chui vào.
Nàng mặc một bộ váy trắng đi đến vườn mai mà nàng thích nhất.
Là một thành viên của Thượng Quan phủ, sao nàng có thể sống một mình được?
Rốt cuộc, dưới hương thơm thoang thoảng của nhành mai, nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Hận hắn sao?
Hận.
Đứng trên lập trường của hắn, hắn không sai, nàng không nên hận. Nhưng nàng vẫn không nhịn được, giống như không nhịn được ho khan, yêu bất do kỷ, hận cũng bất do kỷ.
Nhưng mà nàng thấy được chuyện kiếp trước kiếp này.
Thấy tính mạng hắn cũng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Là nàng hại.
Nàng thêu túi thơm cho hắn, trong quá trình thêu bị Ngọc Lê thường xuyên đến Lệ Hoa Uyển âm thầm hạ Tốn Độc.
Mà Tốn Độc này là phụ thân nàng cho.
Hôm đó, phụ thân nàng đến vương phủ vì muốn nhận nàng gì chứ? Chỉ là mượn danh nhận thân thừa cơ liên hệ với Ngọc Lê.
Phủ Nhiếp chính vương có thủ vệ sâm nghiêm như thùng sắt, bọn họ không thể nào liên hệ bất cứ tình báo nào.
Chính vì nàng, vì Phó Dung Chương đặc cách cho nàng, cho phép phụ thân nàng vào phủ.
Như vậy mới khiến cho bọn họ có cơ hội hại Phó Dung Chương.
Phụ thân của nàng chết chưa hết tội.
Người làm liên lụy cả nhà Thượng Quan gia là phụ thân của nàng chứ không phải Phó Dung Chương.
Dù vậy, trước khi hành hình, Phó Dung Chương vẫn thay đổi chủ ý, chỉ xử trí phụ thân nàng, thả những người khác.
Như vậy nam nhân nói không hề quan tâm nàng, cuối cùng vẫn nhớ nàng.
Như vậy nam nhân nói tình cảm của nàng không đáng giá, sau khi chết vẫn hợp táng với nàng.
Sống chung chăn, chết chung huyệt.
Hắn cũng hận nàng.
Cái gọi là yêu và hận, không có yêu sao có hận.
Không, hắn yêu, so với hắn và nàng nghĩ đều sâu hơn.
Phần chấp niệm này đổi lấy trùng sinh.
Sống lại một đời, hắn vẫn giống như lúc trước, không biết yêu là gì.
Lúc gặp nhay lần đầu ở quận Nghi Hà, câu nói đầu tiên hắn mở miệng nói chính là: “Nàng thành thân rồi?”
Nam nhân hận không thể kéo nàng xuống địa ngục, cả đời bi thương, chưa từng được yêu sao có thể hiểu được yêu là thế nào?
Ai cũng nói lòng hắn lạnh lẽo cứng rắn, tàn nhẫn vô tình, nhưng nàng lại cảm nhận được từng chút lòng hắn.
Nâng niu nàng như châu như ngọc, tìm cách để yêu nàng.
Nam nhân cao cao tại thượng kia, là người giữ quyền lực cao nhất Đại Địch lại chỉ dám hèn mọn giữ người nàng lại, ngay cả lòng nàng cũng không dám hi vọng xa vời.
–
Cuối cùng, Vân Kiều cũng tỉnh khỏi giấc mơ, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào gương mặt nàng đã ướt đẫm.
Nhóc con trong bụng khẽ động một chút giống như đang ợ hơi, lại giống như đang chơi đùa.
Tay chân đấm đá, bụng của nàng như chiếc bao có thể lần lượt nâng lên. Có đôi khi nàng kiểm tra chỗ nhô lên kia thì nó còn đáp lại, đạp càng mạnh.
Đây đều đang nhắc nhở nàng, nàng chỉ đang mơ một giấc mơ vô căn cứ.
May mà những bất hạnh kia chỉ là mộng mà thôi.
Nàng đứng dậy, phát hiện Phó Dung Chương không ở trong phòng.
Gọi thị nữ tới hỏi một chút mới biết hắn đang ở trong thư phòng làm đồ chơi cho bọn nhóc.
Vân Kiều đứng dậy đi đến thư phòng.
Nàng thấy hắn đang tập trung hết sức điêu khắc cái gì đó, trong đôi mắt đen nhánh thâm sâu ẩn chứa sự dịu dàng nàng chưa từng thấy. Như dạ minh châu óng ánh chiếu xuống, dung nhanh tinh xảo như ngọc được ánh sáng ấm áp bao bọc kinh tâm động phách làm chấn động lòng người.
Hắn thật sự rất tuấn tú.
Mỗi lần nàng nhìn thấy đều mê.
Ở nơi hắn không nhìn thấy.
Nàng chậm rãi đi về phía hắn, vụng về lại nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho hắn, dịu dàng nói: “Vương gia, đêm rồi, coi chừng bị lạnh.”
Bỗng dưng Phó Dung Chương ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào nàng đã đến thư phòng. Hắn nhíu mày lại, vội vàng kéo tay nàng: “Sao không cho người gọi ta một tiếng? Đường ban đêm khó đi, đụng vào đâu thì phải làm thế nào?”
Tuy là giọng điệu quở trách nhưng lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ không xương của nàng, kéo nàng đến trước người, ôm nàng ngồi lên đùi của hắn.
“Hôm nay đi đứng còn đau không?”
Vân Kiều mang thai năm tháng nhưng bụng lớn hơn người phụ nữ bình thường có thai, cũng vất vả hơn người khác nhiều.
Vân Kiều lắc đầu cười: “Có phu quân xoa bóp thường xuyên, tốt hơn nhiều rồi.”
Thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, trong lòng Phó Dung Chương lo lắng, để đồ đang làm xuống, tay chụp lên bụng tròn của nàng, khẽ hõi: “Nó có ngoan không?”
Mới động đậy một hồi lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Vân Kiều bất đắc dĩ cười cười: “Ngủ rồi.”
Lời còn chưa dứt, dường như nhóc con trọng bụng cảm nhận được giọng nói trầm thấp của phụ thân, trong chớp mắt lại động đậy, ủi tay của hắn.
Động tác rất lớn khiến cho trong giây phút đó, Vân Kiều ngây ngẩn cả người.
Dường như nó rất thích phụ thân của nó, mỗi lần nghe được giọng nói của Phó Dung Chương hoặc là cảm nhận được tay hắn thì đó đều đáp lại vô cùng kịch liệt và vui sướng.
Phó Dung Chương làm phụ thân, mỗi lần thấy tình huống này thì tình cảm phức tạp trong lòng giống như dung nham nóng bỏng lại mãnh liệt sắp cuộn trào lên, muốn kiềm cũng không kiềm được.
Trong huyết thống tâm linh cảm ứng thần kỳ giống như suối nước nóng ào ạt mà động, chảy xuôi trong lòng ruộng.
Cảm giác này hắn chưa từng trải nghiệm qua, để hắn ngạc nhiên vì sự an bài của vận mệnh lần nữa.
Thấy ý cười và cảm động trên mặt Phó Dung Chương, dường như tim nàng cũng có một con bướm nhỏ làm rung động. Nàng chậm rãi quay lại ôm cổ hắn, khẽ hôn lên hầu kết đang hoạt động của hắn, lại hôn cằm hắn, rồi cuối cùng hôn lên đôi môi mát lạnh của hắn.
Nhìn qua gương mặt như sóng triều đang động của hắn, nàng cười khẽ mà nói: “Thiếp đã nói với chàng chưa?”
“Thiếp yêu chàng, rất yêu rất yêu.”
Khóe môi Phó Dung Chương đang nở nụ cười hoàn toàn cứng đờ.
Ánh mắt nhìn lướt qua đuôi lông mày của nàng, không thể tin mà nhìn nàng, trong cổ như bị thứ gì đó chặn lại.
Rốt cuộc tay hắn cũng xoa lên má ngọc của nàng, đầu ngón tay vuốt ve lên đôi môi xinh đẹp kia.
Vân Kiều mỉm cười, nắm bàn tay hắn đặt lên tim nàng.
“Từ sớm, tương tư đã thấu xương, chỉ không nói cho chàng biết mà thôi.”
Tiếng nói chuyện êm tai giống như suối hoa đào ấm áp chảy xuôi qua trái tim hắn.
Đôi bàn tay nhỏ mềm mại không xương cho hắn hai kiếp viên mãn.
Từ đây, đã kéo hắn lên khỏi đầm sâu không thấy đáy.