Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc - Chương 7: Cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
616


Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc


Chương 7: Cố nhân


Cấm Thành.

Trữ Tú cung.

Công công Tổng quản áo gấm sẫm màu tay nâng hộp gỗ khảm hoàng long, mắt hướng lên trời, nhẩn nha đi vào chính điện, điệu bộ có ý khinh thường lại có ý giễu cợt:

– Thánh chỉ đến! Mời Vương Quý Nhân tiếp chỉ!

Khuynh Thành đã đợi sẵn hơn hai canh giờ, lệnh Hoàng đế ban vốn không cần chờ đến hôm nay liền đồn đại khắp tam cung lục viện. Từ một Quý nhân bị ban xuống Vương phủ làm tì thiếp, đây chính là chuyện cười lớn nhất kinh sư.

– Tần thiếp Vương Khuynh Thành xin tiếp chỉ!

Công Công tuyên chỉ hắng giọng, đôi mắt ti hí liếc xéo:

– Vương Quý nhân hiền lành đức hạnh, nhu thuận được lòng người. Nay Ân Vương lại có lòng trung, chờ ngày lành tháng tốt ban Vương Quý nhân đến Ân Vương phủ. Khâm thử!

Khuynh Thành nghe tim ngừng đập một nhịp, lệnh vua không sai biệt mấy so với lời đồn, nàng cúi mặt dập đầu, nâng đôi cánh tay trắng như bạch ngọc lên:

– Tạ chủ long ân!

Đoàn tuyên chỉ ồn ào rời đi, chỉ còn lại một mình, nàng bất lực ngồi sụp xuống, gương mặt bệch bạc huyết sắc tủi nhục thê lương cười, lệ nóng cứ giàn giụa rơi.

Bên ngoài, một đám cung nhân bát quái bàn ra tán vào.

Ngọc Thư, Ngọc Họa lẳng lặng đóng cửa, rót trà, từ Quý nhân của Hoàng thượng phút chốc thành tì thiếp người ta, không chỉ một mình chủ nhân các nàng thất vọng, mà sợ rằng Tể phủ cũng đã sinh tâm chán ghét. Dẫu sao Ân Vương phi không ai khác chính là Vương Trường Nhạc, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mảnh thâm tình, kẻ trong cuộc mới rõ bi thán cùng thống khổ.

Khuynh Thành trùm chăn kín gương mặt kiều mị, cái nàng sợ nhất chính là bản thân không còn thanh bạch.

Ngoài cửa sổ, sương khí mờ lạnh, cơn tuyết đầu tiên đã rơi.

Mùa đông rồi cũng đến.

Tháng chạp, ngày hoàng đạo, cổng Ân Vương phủ đèn hoa kết đỏ.

Kinh thành náo nhiệt, song hỉ lâm môn, ái nữ Lại bộ Thị lang Đông thị và mỹ nhân Hoàng thượng ngự ban Vương thị đều ngồi kiệu hoa nạp vào cửa cùng một ngày.

Sáng sớm, Khuynh Thành nghe theo lời Ngọc Thư mà trang điểm rực rỡ vô cùng, tóc vấn cầu kỳ, hương hoa cũng xông đậm.

Khuynh Thành ngẫm ngẫm trong lòng, nàng là người Hoàng đế ban xuống, Ân Vương dù hài lòng hay không cũng chẳng thể dễ dàng lấy mạng nàng. Bởi thế, tốt nhất nàng vẫn nên mưu tính chút quyền lợi.

Khuynh Thành dập dềnh ngồi trên cỗ kiện nhạt màu, đôi lúc gió thổi loạn, nàng có thể nhìn rõ song song kiệu của Đông thị kia.

Tiếng quản sự hô dõng dạc:

– Tân nương vào cửa!

Kiệu nghiêng về một phía, Khuynh Thành nhẹ nhàng bước xuống, nàng là thiếp nên không phủ khăn đỏ, không mặc giá y, nàng nhìn bên kia, khẽ cười chào ái nữ Thị lang. Nàng ta cũng có chút ngượng ngùng nhìn nàng. Hôm nay cả hai không hẹn mà gặp, y phục đều một màu hồng nhàn nhạt.

Vương Trường Nhạc biết Hoàng thượng ban Khuynh Thành đến, vì thế nàng mới quyết tâm nạp thiếp vào phủ, song hỉ cùng ngày đè nén Khuynh Thành một đầu. Vương Trường Nhạc xoa xoa phần bụng, nàng hoài thai không hầu hạ Ân Vương được, tốt nhất cũng phải để đám tì thiếp này đấu đá nhau đến chết, bản thân ngư ông đắc lợi. Một Ngọc Trắc phi xuất thân thương hộ, một thứ xuất tiểu thư Thị lang nhỏ bé, lại một Quý nhân bị ruồng rẫy ban xuống, xét đâu cũng thấp kém hơn nàng.

Vương Trường Nhạc ngồi bệ vệ bên cạnh Vương gia, bụng hơn bốn tháng đã lộ ra đôi chút. Mà bên phải nàng, Ngọc Trắc phi bộ dáng không buồn không vui ghé mắt hai vị tân nương làm lễ dâng trà.

Ân Vương gật đầu nhu hòa, cố ý để lộ thập phần hào hứng:

– Được rồi, cả hai nàng đều rất hiểu phép tắc. Sau này yên an mà sống, khai chi tán diệp, kính trọng Vương phi.

Ân Vương phi lại điềm nhiên:

– Hai muội vào phủ, đều cùng một ngày, cả hai đều mang danh phận Phu nhân. Quy củ trong Vương phủ chắc hẳn các muội cũng đã rõ, bản phi cũng không nói nhiều nữa. Viện riêng đều được chuẩn bị kĩ càng, nếu hai muội thấy đâu không thoải mái cứ nói rõ với bản phi!

Ân Vương nhìn Khuynh Thành, tựa tiếu phi tiếu:

– Nàng là thân muội của Vương phi?

Vương Trường Nhạc nắm nắm khăn tay, hơi gượng cười, giọng nói thân thiết nhưng hàm ý, trong bông có kim:

– Nàng ấy là muội muội thứ xuất của thiếp thân, được cưng chiều quen rồi!

– Là thứ xuất!

Ngọc Trắc phi bĩu môi, rõ ràng tỉ muội Ân Vương phi không hòa thuận, giữa ngày vui liền nhấn mạnh thân phận hạ đẳng nhục mạ.

Bên kia ái nữ Thị lang có chút bối rối, nàng ta hiển nhiên cũng là thứ xuất đi.

Khuynh Thành không mặn không nhạt đáp lễ:

– Tạ Vương gia hỏi qua!

Vương Trường Nhạc phất tay cho tì nữ đỡ hai tân Phu nhân vào phòng.

Về đến tẩm phòng, Khuynh Thành thở dài chậm rãi tháo hoa tai, gỡ trâm cài, mái tóc đen nhánh phủ xuống quá thắt lưng, dày mượt óng ả, môi nàng vẫn son đỏ, nổi bật làn da trắng nõn như sứ.

Khuynh Thành chán nản uống hai chén rượu, má đào cũng ánh đỏ, nàng phủ phục nghiêng đầu một bên mộc bàn mà ngủ.

Đêm khuya vắng lặng, khách nhân cũng đã ra về. Ân Vương xoa xoa mi tâm, hơi rượu nặng nề vương vấn áo bào, hắn nhạt nhẽo cười:

– Không thể để hoàng huynh mất mặt được, nghỉ lại bên viện Vương Phu nhân đi!

Quang Từ quản gia nhận mệnh, liền cùng hạ nhân đem hồng đăng treo trước cổng lớn Thùy Hoa viện. Đối diện bên kia Đông Hiền Anh thẫn thờ trông theo, mất một lúc mới định thần:

– Dẫu sao cũng từ Hoàng cung ra!

Đông Hiền Anh tháo hỷ trang, thay xiêm y màu trúc, bôi bớt son phấn rồi mới phân phó cận nữ bên cạnh:

– Hổ Phách, cùng ta đi sang thỉnh an Vương phi!

Hổ Phách nhìn sắc trời đã tối:

– Phu nhân đã khuya thế này rồi, người còn muốn đi sang đó? Vương gia không đến, nô tì lo lắng Vương phi sẽ chăm chọc?

Đông Hiền Anh cười nhạt:

– Càng phải đến, đêm nay Vương thị viên phòng, cả phủ được mấy người không đỏ mắt?

Tiếng trống canh gõ dồn, Ân Vương nửa tỉnh nửa say bước qua cổng lớn Thùy Hoa viện.

Tân phòng chỉ mình Khuynh Thành, nàng lại hơi say, đôi má đỏ ửng. Ân Vương mặc nhiên ngồi cạnh, vỗ vỗ lưng áo nàng. Khuynh Thành cảm nhận không khí xung quanh nóng lên, nàng hơi hé mắt liền thấy hắn. Khuynh Thành có chút sợ hãi, lảo đảo phúc thân thi lễ, lại đứng không vững ngã nhào vào nam tử đối diện.

Hoàn Nhan Vô Hạ ôm lấy nàng đặt lên giường, tiện tay kéo rèm thả xuống. Nhìn lại bên kia, Khuynh Thành lại ngủ gà ngủ gật, trên người nàng bất quá toàn bộ xiêm y đều xộc xệch.

Hoàn Nhan Vô Hạ cau hẹp phượng mâu:

– Mỹ nhân kế của hoàng huynh xem ra cũng không tệ!

Khuynh Thành nghe bên tai âm âm u u giọng nói, hơi trở người tìm tư thế thoải mái nhất. Hoàn Nhan Vô Hạ khẽ nhấc cằm nàng lên, gương mặt mỹ miều hiện ra khiến dục tâm nam nhân trỗi dậy.

Cảm nhận đôi môi xa lạ mang theo hương Long Diên nồng đậm quấn quanh ôn nhu tìm đến, Khuynh Thành có chút khiếp nhược, lại nhớ đến ám ảnh sợ hãi thất thân trên xa mã ngày đó, toàn thân nàng đột ngột lạnh toát, run run bấu tay vào ngực hắn.

Hoàn Nhan Vô Hạ không chút thương tiếc hoan ái mỹ nhân dưới thân, dễ dàng nhận ra nàng không còn trong sạch. Khuynh Thành vẫn mê mê tỉnh tỉnh, Hoàn Nhan Vô Hạ hời hợt cười, vốn dĩ cũng biết Vĩnh Hưng Đế đối với hắn là khinh bỉ, ban xuống một chiếc hài rách cũng không có gì khó đoán.

Hoàn Nhan Vô Hạ nghe tâm dâng lên mệt mỏi, buông nữ nhân trong ngực ra, ngả người nằm cạnh, Hoàng đế có đặc quyền của Hoàng đế, dù biết bị nhục mạ cũng phải tươi cười tạ ơn. Hắn nghe nhịp thở đều đều bên cạnh, bàn tay mềm mại của nàng khẽ kéo lấy chăn ấm, trong ánh nến phản chiếu vệt sáng lấp lánh.

Hoàn Nhan Vô Hạ bàng hoàng nâng tay nàng, một chiếc nhẫn ngọc bích tỷ thẫm xanh có khắc gia huy Ân Vương. Hắn cúi người nhìn nàng lần nữa, nếu nàng là người đó, coi như hữu duyên.

Sáng sớm, tuyết thượng hoa viên.

Khuynh Thành đã dậy từ khi trời còn tối, nàng hôm nay phải kính trà Vương phi. Khuynh Thành đi theo đoạn hành lang dài hẹp, vừa đến trước cổng lớn đã chạm mặt Đông Hiền Anh, thấy Khuynh Thành, nàng ta vội cúi mặt, lặng lẽ bước vào.

Đông Hiền Anh sinh trưởng nơi cao môn đại hộ, lại là thứ xuất, trong phủ vô vàn tiểu thư cùng tuổi, nàng ta được gả được đến Ân Vương làm một Phu nhân chính là một thành tựu. Đông Hiền Anh xiêm y đạm bạc, áo xanh thiên thanh thêu họa tiết bạch liên, nhìn dịu dàng mà tao nhã, lại không quá nổi bật.

Khuynh Thành đi sau nàng ta nửa bước, tự thấy bản thân dù qua chục năm học quy củ cũng không bằng chân chính thực hành trong nội trạch, Đông Hiền Anh mới mười sáu tuổi, lại thâm trầm tĩnh lặng, rõ ràng Đông gia đấu đá không hề nhẹ.

Khuynh Thành ngược lại, nàng mặc áo màu hải đường thêu mây bạc nhìn phú quý tươi đẹp, gương mặt hồng nhuận, theo mỗi bước đi, đôi hoa tai trân châu lắc lư rung động càng thêm mỹ miều. Không phải nàng muốn nổi bật, mà vì Vương Trường Nhạc biết rất rõ tính cách nàng, càng tỏ ra nhu thuận trong mắt nàng ta lại càng giả dối.

Chính điện bốn bề lò than tỏa hơi ấm áp, mặc dù bên ngoài tuyết rơi kín thiên địa, đông phong heo hút.

Vương Trường Nhạc đã ngồi sẵn trên ghế chủ vị, nàng ta một thân áo đỏ thẫm, cao cao tại thượng vị trí trên cùng, nhìn xuống hai hàng thiếp thất ở dưới.

Ngọc Trắc phi ngồi ghế đầu bên phải, đối diện nàng ta không có ai, dưới một ghế, Đông phu nhân trầm mặc cúi đầu nhìn ly trà sóng sánh. Khuynh Thành phúc thân với Vương phi, lại thi lễ cùng Ngọc Trắc phi. Nàng bình đạm đối diện Đông phu nhân.

Vương Trường Nhạc điệu bộ lơ đãng, ý cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn bộ xiêm y rực rỡ của Khuynh Thành:

– Hôm qua là ngày viên phòng của Vương phu nhân, bản phi lại sơ sót chưa chuẩn bị lễ vật cho muội. Thấy đôi hoa tai trân châu muội mang kia quen thuộc vô cùng, hình như ngày đó là mẫu thân chúng ta ban thưởng muội. Hiện trong khố phòng bản phi cũng có một chuỗi hạt đồng thanh đồng dạng như vậy. Xuân Lan, lấy chuỗi hạt đó đến đây!

Trường Nhạc ngừng đôi chút, rồi nhìn bộ dạng im lặng của Đông Hiền Anh, lại cười ý tứ:

– Đông muội muội đừng ủy khuất, ngày sau, khi Vương gia viên phòng, bản phi lại ban lễ đến muội!

Một câu của Vương Trường Nhạc kéo về cho Khuynh Thành biết bao ánh nhìn ganh ghét sắc bén như đao kiếm.

Thứ nhất Vương Trường Nhạc hết một câu đến một câu nhắc nhở Khuynh Thành chỉ là thứ xuất. Thứ hai Vương Trường Nhạc muốn Đông Hiền Anh cảm thấy tủi nhục mà ghi hận lên nàng.

Khuynh Thành lạnh nhạt không đáp lời, Vương Trường Nhạc là chính thê, nói gì cũng không sai.

Xuân Lan nâng khay đựng chuỗi trân châu đến, Khuynh Thành miễn cưỡng phúc thân tạ ơn, lại nghe Vương Trường Nhạc cười:

– Chuỗi châu này trăm viên tròn đều như một, tươi đẹp rạng ngời, muội muội hãy đeo lên để bản phi xem nào!

Khuynh Thành tuy đoán được trong chuyện này tất có mờ ám nhưng không thể từ chối. Nhìn quanh quẩn cũng không ai có phản ứng gì, Ngọc Trắc phi dường như đang thưởng thức ly trà đã nguội, mà Đông Hiền Anh kia lơ đãng nhìn họa tiết gạch trên nền nhà.

Khuynh Thành nín thở nắm lấy vòng ngọc đeo lên người, vòng chưa chạm đến thân đã đột ngột đứt dây mà rơi leng keng xuống sàn.

Trân châu đổ tung trên nền đá lạnh. Ngọc Trắc phi có chút giật mình, Đông Hiền Anh tuy mắt cười nhưng môi lại không động.

Vương Trường Nhạc đỏ ửng gương mặt, biểu lộ thập phần tức giận:

– Muội khinh thường tâm ý của bản phi? Vương thị ỷ sủng sinh kiêu, dĩ hạ phạm thượng, theo gia pháp cứ quỳ trước sân hai canh giờ đi!

Mùa đông tuyết rơi dày, bốn bề trắng xóa vụn muối, Khuynh Thành nửa câu cũng không phản bác, lặng lẽ chịu phạt, hai chân nàng dần tê cứng, thắt lưng đau nhức khốn cùng.

Phía xa xa, có bóng áo nam tử phượng mâu cau hẹp ánh nhìn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN