Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc
Chương 8: Thâm độc
Ân Vương một thân tử y tím sẫm, lại choàng một thân áo bào viền lông hắc hồ ly, hắn cau mày bên án thư, hơi thở nặng nề dần, nhìn Quang Từ quản gia bên cạnh:
– Thay bản Vương đưa Vương phu nhân về viện, tránh để Vương phi lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ lần nữa!
Hoàn Nhan Vô Hạ xoa xoa mi tâm, Vương Trường Nhạc vốn là đích nữ khuê các, vậy mà loại chuyện này có thể ngu dốt không suy nghĩ như vậy, nàng ta hiện tại là chính thê, còn có đích trưởng tử trong bụng. Tâm tính lại nôn nóng đến mức thi hành gia pháp với người Hoàng đế ban xuống. Người trong thiên hạ giỏi nhất là thêu dệt, hắn sợ rằng Hoàng đế đa tâm nghi ngờ càng thêm sâu nặng.
Quang Từ quản gia vừa đi khỏi thì La thủ vệ cũng đến, trên vai áo hắn vụn tuyết ướt đẫm:
– Điện hạ, Liêu Châu đã hồi âm!
Tiếp nhận lá thư, Hoàn Nhan Vô Hạ vươn thong thả bước ra cửa sổ, hàn mai rung rung cành gầy giữa đông phong lạnh lẽo. Hắn trầm ngâm hồi lâu, phượng mâu u tối dần, cuối cùng châm nhẹ mảnh thư vào lò than, bụi tro loạn bay.
Hoàn Nhan Vô Hạ đột ngột xoay người, như nhớ ra chuyện gì lại nói:
– Ngọc gia muốn đưa thứ xuất tỉ tỉ của Sở Sở đến phải không?
La Thủ vệ với loại chuyện này đương nhiên không để tâm, cũng không đáp lời, Hoàn Nhan Vô Hạ cười nhạt, phân phó:
– Nếu vậy thì ngươi hộ tống nàng ta cẩn thận!
Hoàn Nhan Vô Hạ điệu cười không đổi, Ngọc gia không rõ đang ủng hộ ai, vốn dĩ là ngoại tổ phụ của Kim Thái hậu – sinh mẫu Hoàng đế, nhưng lại đồng ý gả đích xuất tiểu thư sang Ân Vương phủ.
Đúng là hắn muốn mở rộng thế lực, tranh thủ ủng hộ, đồng thời cũng làm giảm đi sức ảnh hưởng của Vĩnh Hưng Đế, nhưng hiện tại bỗng nhiên Ngọc gia lại đưa thêm một thứ xuất nữ nhi đến, hắn liền có chút mâu thuẫn. Là nội bộ Ngọc gia lục đục, hay do hắn lạnh nhạt cùng Ngọc Sở Sở quá mức.
Rèm châu lanh canh va chạm, Quang Từ quản gia hốt hoảng đi vào, gấp gáp:
– Điện hạ! Vương phu nhân đã xảy ra chuyện!
Hoàn Nhan Vô Hạ thở dài, Quý nhân Hoàng đế vừa ban xuống phủ một ngày bị chính thê hành hạ đến thương tổn, ngày mai lên triều, hắn liền phải đối mặt với một đám Ngự sử cáo trạng tề gia không nghiêm.
Quang Từ quản gia thở dốc:
– Phu nhân không rõ vì sao lại…động thai khí!
Thùy Hoa viện.
Hoàn Nhan Vô Hạ phượng mâu tối sầm, loại chuyện này sao có thể trùng hợp xảy ra, hắn uống qua ngụm trà nguội, lại hỏi:
– Vệ Thái y, ngươi nói bản Vương nghe tình trạng nàng thế nào rồi?
Vệ Thái y là một lão niên, râu tóc đều đã bạc trắng, năm xưa khi Hoàn Nhan Vô Hạ mới được phong tước lập phủ, Vệ Thái y này cùng với hoạn quan Quang Từ quản gia tự nguyện cùng hắn xuất cung. Bởi thế, chuyện nội trạch, hắn đương nhiên thập phần tin tưởng.
– Bẩm Vương gia, Vương phu nhân đã có thai được hơn ba tháng, thân thể nàng bị hàn độc xâm chiếm, tuy không nặng, nhưng cũng không nhẹ, thai khí dần suy yếu. Hôm nay lại phải chịu quỳ mấy canh giờ, đã xuất huyết. Từ bây giờ, phải cực kì tĩnh dưỡng, không kinh động mạnh để tránh sinh non!
Hoàn Nhan Vô Hạ chưa bao giờ gặp phải loại tình trạng này, hài tử Khuynh Thành so ngày tháng chính là của hắn, nhưng hiện tại để nàng sinh hạ không hẳn là cách tốt nhất, hắn là thân Vương, hoàng thân quốc thích, chưa kể nghiệp lớn phía sau. Nàng lại hoài thai từ ngoài phủ, nếu như đứa trẻ này bị đàm luận huyết thống, chính là sống không bằng chết.
Hơn hết, chính hắn không muốn lưu lại một cái thứ trưởng tử, dẫu sao hiện tại Vương Trường Nhạc cũng đã có hỷ.
Những ngày cuối năm, huyết mai nở kín hoa viên, tuyết thượng kinh sư. Nơi sơn trang Ngọc gia, Ngọc Bảo Bảo, thứ xuất đại tiểu thư, thong thả soi mình bên liên hoa hồ, nàng cài thêm trâm ngọc lên mái tóc mượt mà, môi đỏ như son mềm mại giữa đông lạnh, nàng nhìn tì nữ bên cạnh:
– Em nói xem, kế hoạch lần này có tốt?
Họa Mi tì nữ phân vân nét mặt, ý tứ:
– Tiểu thư, thứ cho em nói thẳng, người là Đại tiểu thư, nhưng trên dưới Ngọc gia đều khinh bỉ thứ xuất mà đối đãi. Người đã mười tám tuổi lại chưa được gả ra khỏi cửa. Em nghĩ người nên bám lấy mối hôn sự này, tránh về sau bị phu nhân đưa tới nhà không trong sạch!
Ngọc Bảo Bảo tay hứng một bông tuyết tan, mỉm cười:
– Em nói đúng, Ngọc Bảo Bảo ta từ khi sinh ra chưa có một ngày lành. Ngọc Trắc phi Ngọc Sở Sở đó lấy cái gì để hơn ta? Nàng ta chui từ bụng phu nhân ra liền chiếm hết những gì ta cố công giành được. Nếu ta là thiếp của Vương gia, thì nàng ta cũng chỉ là thiếp. Đều là thiếp cả!
Ngọc Bảo Bảo chậm rãi tiến ra cổng lớn, môi mọng kiêu ngạo nhếch lên, xa mã Ân Vương phủ đã đợi sẵn, nàng cũng đến lúc gặp gỡ người muội muội kia rồi.
Xe ngựa đi nửa ngày đường, trời đổ về chiều, gió thổi từng cơn thê lương rung động dạ đăng trên đoạn hành lang vắng, Quang Từ quản gia đưa tay mời Ngọc Bảo Bảo:
– Tiểu thư, Trắc phi đang ở bên trong, người cứ vào! Ân Vương điện hạ hiện tại chưa hồi phủ, có lẽ ngày mai sẽ gặp qua người!
Ngọc Bảo Bảo nhu mì gật đầu, nàng phân vân cùng Quang Từ quản gia đứng trước cửa viện, lại vô tình nghe được một đoạn trò chuyện bên trong.
Giọng nói lảnh lót của Ngọc Sở Sở vang lên:
– Vì sao điện hạ lại giữ cái thai của Vương thị?
Song Nhi thêm than vào lò, lại quạt khói bay đi bớt, nhẹ nhàng đấm bóp vai của chủ nhân:
– Theo nô tì, người điện hạ ban đầu đính ước là Vương phi, nhưng hai năm sau, Vương phu nhân nổi danh là tài nữ kinh thành bằng một điệu Họa vũ. Có lẽ đã nảy sinh tình muội duyên tỉ. Mà trước khi tiến cung, Vương phu nhân kia đã thất thân cùng tỷ phu của mình!
Ngọc Sở Sở cười nhàn nhạt:
– Ý ngươi là Hoàng thượng biết nàng ta thất tiết nên trả về Vương phủ cảnh cáo? Nhưng xem ra cũng đúng, rất có khả năng đi!
Quang Từ quản gia ái ngại thay Ngọc Bảo Bảo, dẫu sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá, nghe những loại chuyện dơ bẩn hậu trạch chính là không nên.
Ông liền hắng giọng, kính cẩn vào trong:
– Bẩm Trắc phi, Vương gia lo người không quen nơi ở mới mà buồn rầu, trực tiếp mời Ngọc Đại tiểu thư đến đây cùng người bầu bạn!
Gương mặt Ngọc Sở Sở thoát trắng thoát đỏ, nàng không chỉ lo sợ Quang Từ quản gia đã nghe được chuyện không nên nghe, mà cái tin Ngọc Bảo Bảo đến đây, còn khiến nàng không tiếp nhận nổi. Ngọc gia đẩy Ngọc Bảo Bảo đến lại không hề báo cho nàng biết.
Ngọc Sở Sở gượng gạo cười:
– Quang Từ quản gia vất vả rồi! Điện hạ vẫn là tinh tế!
Bóng áo Quang Từ quản gia vừa khuất khỏi cửa, Ngọc Sở Sở đã thẳng tay giáng một tát vào gương mặt Ngọc Bảo Bảo:
– Tiện nhân, ngươi đúng là vô sỉ, quyến rũ cả muội phu, hệt như di nương ngươi!
Ngọc Bảo Bảo lau đi vết máu tứa trên môi, điềm tĩnh cười:
– Tứ muội, lâu rồi đại tỉ chưa cùng muội trò chuyện!
Tiếng muội muội của Ngọc Bảo Bảo khiến Ngọc Sở Sở dâng lên khó chịu, nàng toan giáng thêm một tát thì bàn tay đã bị Ngọc Bảo Bảo giữ lại:
– Ngọc Sở Sở, ta đê tiện thì đã sao, ngươi có cao quý cũng chỉ là thiếp thất của Vương gia, mà ta đây, tất cả đều không thua kém ngươi! Dù bây giờ không ngang hàng với ngươi, thì cũng sẽ có một ngày ta đứng trên ngươi!
Ngọc Sở Sở khinh thường:
– Ngươi ư! Dựa vào cái gì?
Ngọc Bảo Bảo cười nhạt:
– Ngươi nghĩ Ân Vương điện hạ thật tâm muốn rước ngươi về sao? Điện hạ là có ý đồ, ngươi ngu dốt không biết, nhưng không có nghĩa ta cũng giống ngươi! Điện hạ rồi sẽ biết ai quan trọng với người!
Ngọc Sở Sở cực điểm tức giận, lửa hận nổi lên, nàng thẳng chân một cước vào Ngọc Bảo Bảo khiến nàng ta ôm bụng ngã xuống quằn quại đau đớn. Bộ dáng Ngọc Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, hoa lê đẫm mưa, bi thương khổ sở. Ngọc Sở Sở càng không chút thương tiếc, dẫm gót hài gỗ lên bàn tay nàng ta.
– Ta thật sự muốn biết tỉ tỉ sẽ đối với muội phu sẽ rù quyến thế nào!
Mờ sáng, gió từng cơn cuốn lá khô rơi rụng trên mái ngói xanh.
Tẩm phòng Thùy Hoa viện, Hoàn Nhan Vô Hạ tựa người vào tường đá lạnh lẽo đứt quãng giấc ngủ, tay hắn vẫn giữ chặt tay mỹ nhân còn chưa tỉnh.
Than bạc lách tách nổ, hơi ấm quẩn quanh, Khuynh Thành cuối cùng cũng choàng tỉnh, nàng nghe ê ẩm thân mình, bụng quặn lên từng cơn đau nhức. Khuynh Thành trở người, lại phát hiện nam tử tuấn mỹ cau mày mệt mỏi cạnh nàng.
Khuynh Thành có chút không nói nên lời, nàng cố gỡ bàn tay hữu lực kia ra, lại nghe ôn nhu thanh âm:
– Nàng tỉnh rồi sao?
Khuynh Thành cố gắng nhớ lại, chỉ biết ngày hôm qua phạt nàng quỳ trước nguyệt môn hai canh giờ, sau đó cái gì cũng mờ mịt. Ân Vương mỉm cười vuốt mớ tóc tán loạn trên vầng trán nữ nhân trơn bóng, khẽ khàng:
– Nàng đừng vận động nhiều, hài tử sẽ không chịu nổi!
Khuynh Thành nghe tim hẫng mạnh, hài tử, nàng hoài thai, thật sự đã hoài thai, vừa vào cửa mấy ngày liền hoài thai. Chỉ là biểu tình của Ân Vương khiến nàng không thể tin được, thất tiết, vượt tường, tất cả đều là tử tội.
Hoàn Nhan Vô Hạ đoán được Khuynh Thành đang nghĩ gì, lặng lẽ xoa lên bích tỷ nhẫn ngọc trên tay nàng:
– Bản Vương đã hứa sẽ bảo bọc nàng, cả đời này liền không nuốt lời!
Khuynh Thành ngỡ ngàng hạnh mâu:
– Điện hạ…
Ân Vương ôm lấy mỹ nhân vào ngực, hương Long Diên vấn vương tử khâm:
– Nàng với bản Vương thiên duyên một mối tương phùng, lần này bản Vương liền không để lạc mất nàng nữa!
Khuynh Thành nhắm mắt, lệ rơi thấm vai áo nam tử, hắc y nhân ngày đó là hắn, nàng lại cùng hắn lưu một hài tử, gả vào phủ hắn. Mệnh duyên này là lương hay nghiệt!
Hoàn Nhan Vô Hạ xoay người giấu đi bất lực bi thương phượng mâu, lần này, có lẽ lại khiến nàng phải chịu thiệt thòi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!