Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại - Chương 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại


Chương 68


Sơ Hiểu Hiểu nhìn bóng lưng mẹ Giang vội vã rời đi, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời thái dương co rút, nhưng lại sợ là mình suy nghĩ nhiều, hiểu sai ý của mẹ Giang, mờ mịt hỏi: “Mẹ anh, đi làm gì vậy?”

Vẻ mặt Giang Diễn vô cùng bình tĩnh: “Sao anh lại cảm thấy em đang mắng chửi người thế nhỉ?”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy lông mày lại dựng thẳng.

Giang Diễn hắng giọng: “Không nghe thấy sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Cái gì?”

Giang Diễn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói như lẽ đương nhiên: “Bà ấy nói bà ấy xuống lầu đi dạo.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Giang Diễn nói xong hơi dừng lại, lại liếc nhìn cô: “Em đừng nóng vội, về nhà còn nhiều thời gian.”

Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy những lời này không hiểu sao nghe quen quen, ngây người nửa giây mới nhớ lại biểu cảm ý vị thâm trường vừa rồi khi mẹ Giang nhìn về phía mình, vội vàng cúi thấp mắt, tầm mắt đảo qua đôi tay mình còn đang nắm chặt đai lưng quần Giang Diễn không buông, hơi nóng thật lâu chưa tản xông thẳng l.ên đỉnh đầu, giống như bình nước nóng đun sôi, ùng ục ùng ục không ngừng bốc khói.

Sơ Hiểu Hiểu toàn thân run rẩy, buông tay như điện giật.

Đoán chừng là động tĩnh của cô quá lớn, vừa buông tay liền nghe Giang Diễn hít sâu một hơi, mắng khẽ một câu “mẹ kiếp”.

Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, lúc này giống như là thật.

Máu tr.ên môi Giang Diễn cũng vì đau mà rút đi vài phần, chậc lưỡi liếc cô: “Cái gì mà lấy thân báo đáp, không phải anh thì không gả…”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Giang Diễn: “Em đây rõ ràng là muốn mưu sát chồng!”

Sắc mặt Sơ Hiểu Hiểu từ xanh chuyển sang trắng, trong màu trắng lộ vệt hồng, đủ mọi màu sắc rất đặc sắc.

Mà Giang Diễn như bị phản ứng của Sơ Hiểu Hiểu chọc cười, nói xong cũng không nhịn được cười tươi như hoa.

Sơ Hiểu Hiểu thầm nghĩ, nếu không phải tên kia còn bị thương, có lẽ cô sẽ không nhịn được mà đánh anh một quyền.

Nhưng nhìn khuôn mặt không thể bắt bẻ của Giang Diễn, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu lại vui rạo rực, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giữ thể diện, chỉ có thể giả vờ giận dữ trừng anh.

Chờ một lúc lâu.

Sơ Hiểu Hiểu nghiêm mặt: “Cười đi, sao không cười nữa?”

Giang Diễn cười híp mắt nói: “Cười mệt rồi, nghỉ một lát đã.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Sơ Hiểu Hiểu không kìm được giật giật khóe miệng, con ngươi hơi co lại như lộ ra ánh sao lấp lánh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Diễn.

Im lặng một lúc lâu, Sơ Hiểu Hiểu mới chợt nhớ ra một chuyện.

“Mấy ngày nay…” Sơ Hiểu Hiểu chần chờ hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này cô mới biết được, nhà họ Giản vốn đắc ý nhiều năm trong giới kinh doanh lại nói sụp đổ là sụp đổ.

Bao nhiêu tin đồn và tin tức chính thức đều trở thành đề tài tán gẫu sau mỗi bữa ăn của người dân, cậu con trai cả nhà họ Giản kia là một kẻ nghiện không hơn không kém, kết quả ông bố cũng không phải thứ gì tốt lành, nhiều năm trước khi công ty lâm vào tình cảnh khó khăn, vì đánh cắp phương án kỹ thuật thiết bị của bạn tốt lại không tiếc mượn dao giết người, ra sức tàn nhẫn với bạn tốt nhiều năm, khiến ba người bị hại, tạo thành thảm án diệt môn chấn động một thời mười hai năm trước.

Bàn tay Sơ Hiểu Hiểu nắm chặt di động run rẩy, máu tr.ên mặt trong nháy mắt rút đi hơn phân nửa.

“Thời điểm đó người liên lạc trực tiếp với Tằng Vinh Căn là Giản Nhân Hào, cho nên sau khi sự việc xảy ra, Giản Nhân Hào đương nhiên không cho phép Tằng Vinh Căn rơi vào tay cảnh sát.”

Cô hoảng hốt nhớ lại lời xúi giục của Giản Diệc Bạch bên tai cô…

Không phải em muốn báo thù sao? Giết người đó đi…

Giết người đó rồi là em có thể trả thù.

Sơ Hiểu Hiểu toàn thân chấn động, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi tên cô.

Giang Diễn hiển nhiên có chút lo lắng cho trạng thái của cô, muốn nói lại thôi: “Hay là, em nghỉ ngơi cho khỏe đã, chuyện này chúng ta nói sau.”

Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em không sao, chỉ là có chút bất ngờ thôi.”

Giang Diễn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng tôn trọng lựa chọn của cô.

Sơ Hiểu Hiểu có chút mờ mịt, giống như một cái giếng cổ phủ bụi nhiều năm, rốt cục vào một ngày nào đó bị người xua tan tầng sương mù dày đặc kia, tất cả cảnh tượng ghê tởm lại xấu xa dưới đáy giếng đều bày ra trước mắt thiên hạ.

Cô có thể tưởng tượng ra được sự bàng hoàng, hoảng sợ và luống cuống của Giản Nhân Hào khi phát hiện ra vậy mà cô lại chạy thoát.

Có lẽ là đối phương còn sót lại chút xấu hổ kia, chút áy náy kia, hoặc là muốn dùng việc này để an ủi rằng mình dù sao cũng không giống những ác ma mất hết nhân tính không hề có lương tri kia, đó là lý do cô có thể nhận được sự giúp đỡ của Giản Nhân Hào và sống tới bây giờ.

Sơ Hiểu Hiểu vốn cảm thấy sau khi mình biết được những thứ này, theo lý nên phẫn nộ đan xen, hận không thể đem Giản Nhân Hào ra bầm thây vạn đoạn.

Nhưng sau khi vô số bi thương xông lên đầu, sau nhiều lần cân nhắc, không ngờ cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Nếu như cô sớm bị những thù hận này mê hoặc, nếu như cô không khống chế được chính mình…

Có lẽ dưới sự k1ch thích của Giản Diệc Bạch, cô thật sự sẽ giết người đàn ông vô tội kia.

Điều này làm cho cô mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Mà giờ phút này Sơ Hiểu Hiểu cũng đã xác định được, trong lời nói nửa thật nửa giả của Giản Diệc Bạch cũng có vài lời nói thật.

Ví dụ như Giang Diễn, anh thật sự đã sớm để mắt tới nhà họ Giản.

Lần xa cách lâu ngày gặp lại, Giang Diễn đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của cô, đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, là hướng Giản Diệc Bạch rời đi.

Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi: “Vậy Tằng Vinh Căn…”

“Căn cứ vào lời khai của Giản Nhân Hào, bên anh lấy được xương sọ, tứ chi và hài cốt của người ch.ết dưới lòng đất xi măng trong nhà tổ của nhà họ Giản ở thành phố Lâm, cùng với quần áo và vật lưu lại khả nghi của người ch.ết, bước đầu kết luận người ch.ết là nam giới trưởng thành khoảng ba mươi tuổi, nếu như không sai, hẳn là Tằng Vinh Căn.”

Sơ Hiểu Hiểu vẫn còn nhớ mơ hồ bố trí nhà tổ của nhà họ Giản, lần đầu tiên đến đó bố còn dặn đi dặn lại, khi nhìn thấy chú Giản nhất định phải lễ phép, một cô bé ngoan ngoãn là không nên nhảy loạn khắp nơi như một thằng nhóc hoang dã.

Nhoáng một cái không ngờ đã qua nhiều năm như vậy.

Kẻ tội đồ mà cô mỗi giây mỗi phút kêu gào muốn tìm ra đã sớm bị người ta diệt cỏ tận gốc.

Mà vị “ân nhân” ngày nào cũng âm thầm nhắc nhở cô rằng ông ta đã cưu mang cô nhiều năm qua lại là tên đầu sỏ gây nên cơn ác mộng kinh hoàng.

Quả thực là hoang đường.

Sơ Hiểu Hiểu chỉ cần nhắm mắt lại là có có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cười nói của Giản Nhân Hào khi nhìn về phía cô.

Im lặng hồi lâu, Sơ Hiểu Hiểu mới lên tiếng: “Em có thể gặp ông ta không?”

“Căn cứ vào những chứng cứ phạm tội khác mà bên anh điều tra được, khả năng cao là trường hợp này sẽ bị kết án.” Giang Diễn nhìn chăm chú vào mắt Sơ Hiểu Hiểu, “Ngoại trừ nhân viên phá án liên quan, không ai được phép gặp mặt.”

“Vậy bỏ đi.”

“…”

Sơ Hiểu Hiểu thở ra một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Thiện ác hữu báo, cho dù em gặp ông ta thì cũng không có tác dụng gì.”

Giang Diễn nói: “Em là người bị hại trong vụ án cố ý giết người kia, đến lúc đó có quyền đưa ra tố tụng dân sự.”

Sơ Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Em không cần bồi thường, cũng muốn ông ta ch.ết, càng tin tưởng vào cán cân công lý.”

“……”

“Nói thật lòng, nói không muốn báo thù, đó là giả.”

Mí mắt Sơ Hiểu khẽ nhúc nhích, giống như đang cố gắng chịu đựng một loại phẫn uất sắp nứt đất chui ra, nhưng trong nháy mắt Giang Diễn đưa tay thay cô vén một lọn tóc rối trước trán, cô lại bất giác run rẩy, lặng lẽ đón nhận ánh mắt sâu lắng điềm tĩnh của anh.

Thật lâu sau Sơ Hiểu Hiểu mới mím môi, khó khăn nhẹ giọng nói: “Em hận không thể chặt ông ta ra từng khúc, hận không thể rút gân lột da ông ta, hận không thể để cả nhà ông ta chôn cùng bố mẹ và chị gái của em…”

“…”

“Nhưng nếu quả thật như vậy, em cũng không khác gì những ma quỷ ăn tươi nuốt sống kia.”

Giang Diễn nhíu mày: “Em hoàn toàn không cần nghĩ như vậy.”

“Nhưng em suýt chút nữa, suýt chút nữa đã bóp cò, hại một người không có quan hệ gì với em…”

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên cảm xúc phập phồng khiến Giang Diễn khựng lại, ôm lấy bả vai cô, cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu không nói, Giang Diễn nhạy bén nhận ra điều gì đó: “Giản Diệc Bạch còn làm gì em sao?”

Lúc này cô mới nhớ ra: “Vậy Giản Diệc Bạch thì sao? Chung Ý nói hôm đó anh vì bảo vệ em mới bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là anh sơ suất.” Giang Diễn dường như không định nói nhiều về chuyện này, chuyển đề tài, “Giản Diệc Bạch bị tình nghi một vụ buôn lậu thuốc phiện khác, cũng đã bị khống chế.”

Thủy triều cuồn cuộn dần dần bao phủ đỉnh đầu cô, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu rối bời, nhất thời có chút khó tiêu hóa những tin tức này.

Bầu không khí chung quanh bỗng chốc yên tĩnh.

Ngoài cửa có y tá đẩy xe điều trị vội vàng lướt qua, tiếng bước chân xa dần.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nói: “Giang Diễn, anh nhìn em đi.”

Giang Diễn nghe vậy mí mắt hơi cụp xuống, đôi mắt đen thẳm đón lấy tầm mắt cô.

Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Có phải bây giờ em rất xấu, rất xấu không?”

Giang Diễn vừa đau lòng vừa buồn cười, trả lời cô: “Không hề, rất đẹp.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Thật sao?”

Giang Diễn: “Thật.”

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Vậy anh nhìn kỹ lại xem?”

Giang Diễn: “Hửm? Giang Diễn một lòng chỉ muốn dỗ dành cô, ánh mắt cẩn thận rơi tr.ên mặt cô.

Đang đợi mở miệng ——Không ngờ Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên ghé sát vào, nhanh chóng hôn lên môi anh.

Giang Diễn bất ngờ sửng sốt, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

“Em cũng không biết nụ hôn đó có phải em đang nằm mơ hay không.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Nhưng bây giờ vẫn trả lại cho anh.”

Giang Diễn: “…”

Khóe miệng Sơ Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên, tràn đầy thỏa mãn sau khi thực hiện được chút tâm tư.

Sơ Hiểu Hiểu khẽ cười, mặt mày cong cong nói: “Giang Diễn, anh là tín ngưỡng của em.”

Giang Diễn: “…”

Sơ Hiểu Hiểu: “Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn sẽ vậy.”

Giang Diễn: “…”

Sơ Hiểu Hiểu: “Lời thổ lộ lộn xộn vừa rồi không tính.”

Giang Diễn: “…”

“Giang Diễn, em thích anh.” Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, “Hay nói đúng hơn, em yêu anh.”

Vừa dứt lời liền cảm thấy cổ tay bị người ta siết chặt, đối phương kéo cô tới gần lồng ng.ực mình.

Giang Diễn cười thầm: “Em muốn trả lại anh thì cũng nên nghiêm túc một chút.”

Sơ Hiểu Hiểu giật mình, nhất thời không hiểu Giang Diễn đang nói gì.

Giang Diễn nhắc nhở: “Anh không hôn em như vậy.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Sơ Hiểu Hiểu trừng to mắt, trong mông lung lại nhớ tới nụ hôn khiến cô phát run kia.

Anh m.út môi lưỡi cô, kiên định và dịu dàng.

Bốn phía tràn ngập hơi thở quen thuộc của người đàn ông này, mà cô cũng chìm đắm trong đó.

Như lúc này.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng mạch nước ngầm trong đôi mắt đen của người đàn ông bắt đầu khởi động, giống như mang theo một cái móc trí mạng, chỉ cần liếc mắt nhìn là không bao giờ muốn dời tầm mắt đi nữa.

Sơ Hiểu Hiểu căng thẳng nín thở, ngửa đầu.

Có thể cảm nhận được khi đối phương dần dần tới gần, hơi thở như có như không khẽ lướt qua mặt cô.

Cũng không biết nhớ tới gì đó, trong mắt Sơ Hiểu Hiểu hiện lên vài tia giảo hoạt, trêu chọc: “Nghe đội trưởng Giang anh tuấn tiêu sái trong Cục chúng ta chưa bao giờ gần phụ nữ, là thật hay giả vậy?”

Giang Diễn ung dung nhìn cô, nghe vậy cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên gần như muốn dán lên môi cô: “Bạn gái, em nói thử xem?”

Sơ Hiểu Hiểu âm thầm cắn môi, đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Giang Diễn nói không chút để ý, nhưng lại có vẻ vô cùng nóng bỏng, mỗi một tấc hô hấp đều bốc lên ngọn lửa nhỏ, cháy lan đến gò má và chóp tai của cô.

Trái tim cô.

Không khống chế được……

Cô chỉ cần tới gần hơn một chút là có thể…

Hôn lên.

Đột nhiên “lạch cạch” một tiếng! Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai người đều cả kinh, như chợt tỉnh mộng.

Trâu Hạo cầm đầu thiếu chút nữa bị người nào đó đẩy sấp mặt, thấy thế giận dữ nói: “Đã nói là các cậu đừng chen đừng chen mà! Cả đám có bị điếc không vậy?!”

Giang Diễn: “…”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Trâu Hạo: “Tháng này nguyệt hắc phong cao*, phải để ý một chút chứ.”

(*nguyệt hắc phong cao: trời cao mây đen che phủ trăng.) Giang Diễn ôm Sơ Hiểu Hiểu, hoàn toàn đen mặt.

Trâu Hạo làm như không nhìn thấy gì, vỗ vỗ ống tay áo xoay người vừa đi vừa lẩm bẩm: “Aida! Sao tự dưng tôi không nhìn thấy gì hết vậy, bệnh mắt của tôi có phải lại nghiêm trọng rồi không, tôi sẽ không bị mù đấy chứ!”

Giang Diễn: “…”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Nói xong Trâu Hạo đi nhanh ra cửa, còn không quên đóng cửa phòng bệnh lại.

Trán Giang Diễn co rút, hơi nheo mắt lại.

“Lăn vào đây hết cho tôi!”

Giang Diễn thấp giọng quát.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN