Trâu Hạo sờ sờ gáy, cười ha hả nói: “Lão Giang, đây là anh không đúng rồi, ngày tốt lành sao lại nóng nảy như vậy chứ.”
Lông mày Giang Diễn khẽ nhúc nhích, nhìn thấy đám người đông đúc trước mắt thì thái dương càng co rút dữ dội hơn, thế nhưng tay đang ôm Sơ Hiểu Hiểu lại không buông ra.
Chung Ý vội vàng tiếp lời Trâu Hạo, giải thích: “Mọi người nghe nói đội trưởng Giang bệnh nặng nên vô cùng lo lắng.”
Có cậu em trai vội vàng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng Giang vẫn ổn chứ, khôi phục thế nào rồi?”
Giang Diễn gật đầu: “Cũng may, chưa ch.ết.”
Đối phương: “…”
Giang Diễn ghét bỏ nói: “Mấy người lén lén lút lút ở bên ngoài làm gì vậy?”
Trong lòng mọi người thoáng lộp bộp, nghĩ thầm vì tiền thưởng, chẳng lẽ chúng tôi sẽ nói cho anh biết chúng tôi đang núp góc tường nghe lén sao? Đương nhiên có ch.ết cũng không thừa nhận! Trâu Hạo lúc này mới vỗ đùi một cái: “Mấy anh em trong đội chúng ta đều nhận là fan của chị dâu, đều đều…Xấu hổ, đúng! Là xấu hổ!”
Nói xong khuỷu tay thọc về phía sau, đụng phải người nọ “Ai u” một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, nịnh nọt cứ phải nói là cực kỳ dẻo miệng: “Đúng đúng đúng! Chị dâu của chúng ta phải gọi là lạnh lùng thông minh, tướng mạo còn đẹp hơn cả tiên nữ, có thể cưới được chị dâu chúng ta là phúc tu tới mấy đời, đội trưởng Giang thật sự may mắn! Mọi người vô cùng ghen tị!”
Những lời khen ngợi này đến quá đột ngột, Sơ Hiểu Hiểu quả thực được yêu mà sợ, mấy lần định nói gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định phớt lờ, chuẩn bị giả ch.ết đến cùng.
Còn đội trưởng Giang với kinh nghiệm dày dặn đã quá quen với diễn xuất không hề tự nhiên của đám nhóc con này, cho nên không dễ bị lừa như vậy, đợi sau khi đối phương nói xong chữ cuối cùng, anh nhịn không được nói: “Mẹ kiếp, may mắn gì chứ.”
Sau đó ho khan một tiếng, sửa lại: “Rõ ràng là dựa vào khí chất phong độ nhẹ nhàng và sự lôi cuốn không ai sánh bằng của tôi, cùng với tinh thần không biết sống ch.ết mới liều mạng theo đuổi được, tôi dễ dàng lắm sao?”
Mọi người: “Chao ôi……” Có cần mặt mũi nữa không vậy? Có người lặng lẽ giơ tay: “Tôi nhớ lần đó ở phòng bệnh làm biên bản, chị dâu còn hỏi đội trưởng Giang xin số điện thoại.”
Giang Diễn lười biếng liếc mắt, cậu cảnh sát kia lại nói: “Nhưng bị đội trưởng Giang từ chối.”
e b o o ktruyen. V n
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ lại một phen, hình như quả thật có chuyện như vậy, vô thức gật gật đầu.
Chung ý: “Táng tẫn lương tâm!”
Trâu Hạo: “Mặt người dạ thú!”
Giang Diễn: “???”
Giang Diễn ngây ngốc một giây, nếu không phải trước mặt còn một người đang ngồi, e là anh đã bật dậy khỏi giường đuổi đám người này đi, nhất thời nắm lấy gối đầu vung vẫy: “Cút cút cút! Cho mấy người cái sào để trèo lên là muốn sánh vai với ánh mặt trời rồi đúng không?!”
Trâu Hạo suýt nữa bị gối đập vào mặt nhất thời cũng mặc kệ: “Khoan đã, lão Giang, anh đối xử phân biệt thật đấy, mắc mớ gì anh chỉ đập mỗi mình tôi?”
“Tôi! Thích!” Giang Diễn nói, “Cũng giống như kỳ nghỉ đông và tiền thưởng của các cậu vậy, thích không phê duyệt là không phê duyệt, miễn bàn cãi!”
Mọi người: “…”
Đây không phải là phân biệt đối xử, mà căn bản là giết gà dọa khỉ! Ngay cả Trâu Hạo cũng giật mình, vội vàng sửa lại thái độ của mình: “Không không không, Giang Soái đập rất đúng, đập rất chuẩn, anh vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”
Mọi người gật đầu, tưởng tượng mình như cỗ máy vô cảm mà đồng thanh nói: “Đúng đúng đúng!”
Trâu Hạo nhét gối vào tay Sơ Hiểu Hiểu, chỉnh lại chiếc áo bông lớn của mình.
Sau đó nói: “Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng tiểu nhân xin cáo lui.”
Sơ Hiểu Hiểu đang xem kịch vui vẻ, yên tâm làm quần chúng ăn dưa của mình, đột nhiên bị nhét một cái gối lớn như vậy thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại.
Trâu Hạo đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
“À, đúng rồi.” Trâu Hạo đã đi tới ngoài cửa chuẩn bị đóng cửa lại vòng ngược trở về, “Lão Giang, đồ anh bảo tôi mang đến, để ở đây nhé.”
Nói xong thì đặt đồ lên chiếc ghế bên cạnh giường, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Sơ Hiểu Hiểu đang cười vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy món đồ nho nhỏ trong túi bóng trong suốt thì bất chợt ngây ngẩn cả người.
Giang Diễn nhìn theo ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, lúc này mới nhớ tới lời dặn dò của mình.
Giang Diễn nói: “Nếu em vẫn muốn giữ thì cứ cầm đi.”
Là chiếc trâm cài áo lá cây trước đây cô tặng cho chị gái.
Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp: “Hẳn là lúc trước Liêu Tĩnh theo dõi “Ánh Rạng Đông” đã phát hiện, vốn tưởng rằng chiếm được nhược điểm đủ để uy hiếp em, nếu thật sự không được cũng có thể bán được giá tốt, không ngờ lại dẫn dụ hổ lang sài báo đến lấy mạng mình, không thoát thân được.”
Sơ Hiểu Hiểu không lập tức tiếp lời.
Tuy rằng đã trải qua một thời gian khá dài, thế nhưng chiếc trâm cài áo này lại được giữ gìn khá kỹ, gân lá rõ ràng.
Tựa như chuyện cũ phủ bụi nhiều năm, cho đến giờ phút này chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới chuyện cười mới cách đây không lâu.
Kỳ thật thay vì nói là Giang Diễn vận may tốt, chẳng bằng nói là cô qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Cậu thiếu niên mà cô ngày nhớ đêm mong…
Người đã cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, khiến cô nhớ thương hơn mười năm kia…
Giờ phút này đang ở bên cạnh cô, trước mắt cô.
Chỉ cần nắm lấy là sẽ không bao giờ muốn buông tay nữa.
Ngày hôm sau Hiểu Hiểu cùng Giang Diễn xuất viện, mẹ Giang sai hơn mười người đến thu dọn hành lý, kết quả cuối cùng nhìn Giang Diễn bình thản ung dung, tay trái xách một cái túi lớn, tay phải dắt Sơ Hiểu Hiểu, hơn mười người không có việc để làm chỉ có thể đồng loạt đứng thành một hàng, chúc mừng: “Chúc mừng cậu chủ và cô chủ sức khỏe bình phục, trăm năm hảo hợp.”
Sơ Hiểu Hiểu: “…”
Giang Diễn: “…”
Sơ Hiểu Hiểu không khỏi hoảng sợ, bị thế trận này làm cho bối rối, Giang Diễn thì đầu đầy gạch đen, nếu không phải đang bận tay, anh thật sự rất muốn đưa tay che mặt, quá sức mất mặt với đám người này.
Anh nhịn không được châm chọc: “Gió xuân cải cách thổi đầy đất, bây giờ cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, chúng ta có thể đừng quê mùa như vậy không?”
Mẹ Giang nói: “Không phải mọi người vui mừng quá sao?”
Sơ Hiểu Hiểu đưa miệng tới gần tai Giang Diễn, nhỏ giọng hỏi: “Trọng điểm chẳng lẽ không phải là từ trăm năm hảo hợp dùng sai rồi sao?”
Giang Diễn nghe vậy nhướng đôi mày tuấn tú liếc nhìn cô: “Cái đó thì ngược lại không hề sai.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả? Giang Diễn nói: “Dùng rất đúng, anh thích.”
Sơ Hiểu Hiểu: “….”
Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt lên, nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh của đối phương đang phản chiếu dáng vẻ cười gượng gạo của mình.
Đêm đó cùng ăn cơm tối với bố mẹ Giang xong, dựa theo ý của Giang Diễn, hai người vẫn cùng nhau trở về căn nhà ở ngoại ô phía nam.
Mẹ Giang tuy rằng có ý giữ hai người bọn họ lại, nhưng thứ nhất là không lay chuyển được Giang Diễn, thứ hai là hai đứa nhỏ này tiểu biệt thắng tân hôn, còn phát sinh biến cố lớn như vậy, nên cũng chiều theo ý hai người.
Nhưng sau khi trở lại căn nhà trống trải kia, Sơ Hiểu Hiểu lại có chút hối hận.
Căng thẳng.
Đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy mình có chút choáng váng.
Cô và Giang Diễn đã ở bên nhau rồi sao? Thật hay giả vậy? Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao lại có cảm giác không chân thật.
Nhưng cũng may Giang Diễn vừa vào cửa đã đi vào phòng tắm, vừa vặn cho cô một chút cơ hội để hít thở.
Sơ Hiểu Hiểu nhiều lần nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, nếu Giang Diễn dám xằng bậy, cô sẽ…
Cô sẽ……
Sơ Hiểu Hiểu suy đi nghĩ lại, vất vả nhíu mày.
Ngẫm lại thái độ đê tiện của Giang Diễn trước kia, mỗi lần đều có thể khiến mặt cô đỏ tới mang tai, nói không ra lời.
Nhưng cũng chưa bao giờ lộn xộn tay chân.
Ở cùng Giang Diễn lâu như vậy, miễn cưỡng nói anh một tiếng Liễu Hạ Huệ cũng không quá đáng.
Nếu Giang Diễn thật sự chính nhân quân tử như vậy, cô cũng không nên quá mức càn rỡ.
Con gái ấy mà, vẫn nên rụt rè một chút mới tốt.
Nhưng mà….
Bọn họ đã là bạn trai bạn gái, cô cố kỵ nhiều như thế để làm gì? Căng thẳng có thể mài ra cơm ăn sao? Suy nghĩ của Sơ Hiểu Hiểu bay thật xa, đột nhiên bị điện thoại di động “Đinh ——” một tiếng mạnh mẽ kéo về.
Là một email hẹn giờ.
Chỉ có một tập tin âm thanh, hoàn toàn không có văn bản mô tả.
Sơ Hiểu Hiểu do dự rất lâu mới mở ra.
Mở đầu là vài giây im lặng trống rỗng, tiếp theo là một thanh âm quen thuộc, từ từ mở miệng.
Lưng Sơ Hiểu Hiểu chợt lạnh toát, toàn thân cô run lên theo phản xạ có điều kiện.
“Chờ em nghe được đoạn văn này, hẳn là đã qua rất nhiều ngày rồi.”
Đoạn thanh âm này nhẹ nhàng mà chậm rãi, không hề nhiễm tạp âm ồn ào náo động, chắc là thu âm ở trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh.
“Kỳ thật trong lòng anh cũng không có chuẩn bị gì, không biết Hiểu Hiểu em có thể nghe được những lời này của anh hay không, lúc nghe được đang làm gì, có phải ở bên cạnh anh hay không.”
“……”
“Thành thật mà nói, anh cũng không biết mình đang làm gì, có lẽ là cùng đường mạt lộ, đột nhiên phát hiện thế gian này đìu hiu vắng lạnh, giống như chỉ còn lại có một mình mình. Hoặc là nói, thứ anh muốn kỳ thật cũng không tính là nhiều, vẻn vẹn chỉ có một mình em mà thôi, nhưng kết quả cuối cùng lại công dã tràng.”
“…”
“Cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp em. Khi đó mẹ anh bệnh nặng qua đời, anh không có ai chăm sóc vừa được người ta đón về nhà họ Giản, em là người duy nhất không ghét bỏ anh, nói sẽ ở bên anh. Cho nên sau này khi em lẻ loi nằm tr.ên giường bệnh, đáng thương nhìn anh, anh ngoại trừ đau lòng thì cũng sinh ra chút lòng trắc ẩn. Tr.ên thế giới này chắc chỉ có em mới có thể đồng cảm với anh, hai ta nương tựa lẫn nhau, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Giản Nhân Hào phát hiện thật ra anh không phải là con ruột của ông ta… Giản Diệc Bạch chân chính đã qua đời lúc một tuổi, không thể trở về.”
Bàn tay Sơ Hiểu Hiểu nắm chặt điện thoại di động thoáng run rẩy, nghe người kia nói xong lại càng kích động hơn, ngay cả giọng nói vốn ôn hòa cũng có vẻ u ám.
“Em xem, chúng ta đều là những kẻ dư thừa, đều là cô nhi không nơi nương tựa, không có người thân.”
Giản Diệc Bạch cười nói, “Nhưng cuối cùng em vẫn bị người khác mê hoặc.”
“…”
“Chuyện của nhà họ Giản, đó là bọn họ đáng bị trừng phạt, hôm nay tan tác như ong vỡ tổ cũng không hẳn là chuyện xấu. Chỉ là địa ngục trống rỗng, anh vẫn sợ sự cô đơn tịch mịch, muốn đưa em theo cùng.”
Người nọ thoáng dừng lại, Sơ Hiểu Hiểu cũng vô thức nín thở.
“Kỳ thật cùng nhau ch.ết cũng không tệ, nhưng chung quy anh vẫn không thể quyết tâm với em.”
“…”
“Anh không sợ ch.ết.” Đối phương chậm rãi nói, “Hiểu Hiểu, anh nhất kiến chung tình với em.”
“…”
“Em có đồng ý gả cho anh không?”
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc thật sâu, không đợi âm thanh phát đến lúc kết thúc đã nhanh chóng rời khỏi giao diện.
Thật ra cô cũng không hiểu, rốt cuộc Giản Diệc Bạch đã ghi lại đoạn văn này trong tâm trạng như thế nào.
Nhưng dù sao quen biết đã nhiều năm, mỗi một chữ Giản Diệc Bạch nói vẫn khiến lòng cô co rút đau đớn.
Cô nhớ tới câu nói Giản Diệc Bạch nói bên tai cô: “Cho dù anh có ch.ết, cũng phải kéo em xuống địa ngục.”
Rõ ràng nói rất bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ đều giống như đang gào thét, đang hò hét.
Anh ta nói: “Em phải đi cùng anh.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết bây giờ nghĩ lại là tư vị gì, nhưng thế sự gian nan, ngay cả chính cô cũng không thể cứu rỗi chính mình.
Chỉ cần đi sai một bước thì chính là vạn kiếp bất phục.
Sơ Hiểu Hiểu đứng im bất động tại chỗ, mãi đến khi Giang Diễn đi tới phía sau mình cũng không phát hiện ra.
Đối phương nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, dường như có chút buồn bực, thu lại nụ cười rồi đưa tay quơ quơ trước mắt cô, hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, bất ngờ đụng phải đôi mắt khép hờ của Giang Diễn, lúng túng trả lời: “Không có gì.
Giang Diễn gật đầu, vẻ dò hỏi trong ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, chỉ nói: “Nước ấm vừa đủ rồi, mau đi tắm đi.”
Sơ Hiểu Hiểu đáp một tiếng “Được”, ánh mắt liếc qua, bất ngờ rơi vào cổ áo choàng tắm của Giang Diễn.
Vết nước chưa lau khô theo đường cong sườn cổ rõ ràng lướt qua yết hầu, chảy qua lồng ng.ực cơ bắp cân đối săn chắc rồi chui vào vạt áo.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc.
Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình hình như không ổn lắm.
Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, quét mắt nhìn Giang Diễn vài lần.
Trước kia sao cô không cảm thấy, người này có thể…
Hấp dẫn như vậy nhỉ? Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu điên cuồng đảo loạn, nhìn thấy vậy Giang Diễn không thể nhịn cười, cuối cùng mở miệng: “Sao cứ đứng ngây ra đó vậy?”
“Em…” Sơ Hiểu Hiểu vất vả lắm mới hoàn hồn, đột nhiên nhớ lại, “Chính anh nói mà, chờ về tới nhà sẽ cho em xem vết thương của anh.”
Giang Diễn ngẫm lại hình như đúng là có chuyện như vậy, ung dung nói: “Không sao, đã kết vảy rồi.”
Nói hoàn toàn không lo lắng là không thể nào, Sơ Hiểu Hiểu không nghe theo lời anh: “Vậy không được, anh nói thì phải giữ lời.”
Giang Diễn nghe vậy mi mắt khẽ giật giật, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, nhìn cho đến khi Sơ Hiểu Hiểu không hiểu ra sao, cho rằng đối phương muốn chơi xấu, Giang Diễn mới chậm rãi nhếch môi, trong giọng nói trầm xuống lộ ra ý cười trêu chọc rõ ràng: “Em đã lo lắng cho anh như vậy, vừa rồi lúc anh vào phòng tắm sao em không trực tiếp nói giúp anh tắm rửa?”
Sơ Hiểu Hiểu: “….”
Giang Diễn cười có vài phần lưu manh: “Vết thương bị nước vào rất nguy hiểm.”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời nghẹn ngào, hoàn toàn không lên tiếng được.
Hai chuyện này…
Có thể giống nhau sao? Có thể sao?! Nhìn Sơ Hiểu Hiểu mặt đỏ tới mang tai, khóe miệng Giang Diễn không nhịn được cong lên, hứng thú trong mắt càng nồng đậm.
Giang Diễn tới gần cô, trong nháy mắt cúi người, hơi thở nóng bỏng theo giọng nói khàn khàn của đối phương nhẹ nhàng phả lên gò má ửng đỏ của cô.
Anh mỉm cười nói: “Sao bạn gái anh không nói gì nữa?”
Sơ Hiểu Hiểu: “….”
Đối phương sau khi tắm rửa mang theo mùi hương tươi mát, trộn lẫn với không khí đang lưu chuyển xung quanh không biết từ lúc nào mà nhiệt độ bỗng nhiên tăng vọt, quanh quẩn ở bên người cô lưu luyến mãi không tan.
Tim Sơ Hiểu Hiểu lập tức đập hụt một nhịp.
Sau đó càng đập càng nhanh, giống như giây tiếp theo sẽ vọt ra khỏi cổ họng vậy.
Đâm lao thì phải theo lao, xem ai không biết xấu hổ hơn ai.
Sơ Hiểu Hiểu cắn răng đón lấy ánh mắt Giang Diễn: “Vậy anh cởi đi.”
Giang Diễn nghe vậy khẽ nhướng mày.
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu kiên định, có thể so với liệt sĩ anh dũng xả thân vì chính nghĩa.
Sơ Hiểu Hiểu: “Giúp anh tắm thì giúp anh tắm thôi, ai sợ ai chứ!”
Giang Diễn: “…”
Giang Diễn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt lấp lánh của Sơ Hiểu Hiểu, anh im lặng thật lâu, lúc này mới như cười như không cúi đầu, thấp giọng thì thầm với cô: “Em chắc chứ?”
Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên sững người.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào sườn mặt Giang Diễn làm nổi bật lên đường nét gương mặt anh, giữa sáng tối đan xen lại đẹp trai đến khó tin.
Cô bất chợt nhìn thấy bóng dáng thời gian ở trong đôi mắt sáng ngời của đối phương.
Cô cũng không nhớ rõ mình hôn lúc nào, chỉ là kìm lòng không đậu, khó có thể khống chế.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nói của Giang Diễn, ngay bên tai cô.
Giang Diễn cúi đầu chống lên trán cô, ôm cô vào lồng ng.ực nóng bỏng.
“Nếu không phải năm đó ở bệnh viện ngủ một giấc quá lâu, nói không chừng anh sẽ đón em về nhà, để em đi theo phía sau ngoan ngoãn gọi anh một tiếng anh trai.”
“….”
Nghĩ đến cảnh đó, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu không khỏi muốn cười, bất tri bất giác sinh ra không ít cảm giác ấm áp, thế nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: “Ai thèm gọi anh trai chứ.”
Cô nhẹ nhàng cắn m0i dưới đối phương: “Anh là người của em.”
Đối phương buồn cười, hôn nhẹ lên môi cô rồi ôm chặt cô hơn.
Sơ Hiểu Hiểu nỉ non hỏi: “Em đã đợi được anh hùng cái thế của em, có phải không?”
Cường giả tự cứu, Thánh giả độ nhân*.
Em không phải kẻ mạnh cũng không phải thánh nhân, chỉ có anh là ánh sáng duy nhất của đời em.
Anh là xuân hạ thu đông, anh là nhân gian nóng bỏng, Anh là tất cả niềm vui trong suốt quãng đời còn lại của em.
(*Cường giả tự cứu, Thánh giả độ nhân: có nghĩa là kẻ mạnh có thể tự lấy chính mình, nhưng người vĩ đại có thể cứu rỗi người khác.)
HOÀN CHÍNH VĂN
– —–oOo——