Quay Đầu Hoa Nở - Chương 7 : Tổng Giám Đốc Kalman
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Quay Đầu Hoa Nở


Chương 7 : Tổng Giám Đốc Kalman


Nhiếp Tư Hinh theo sự hướng dẫn của tiếp tân ở dưới sảnh tòa nhà, đi thang máy lên đến tầng trên cùng. Cửa thang máy mở ra, không gian rộng rãi sang trọng đập vào mắt cô.

Cô bước đến chỗ quầy thư ký của tầng lầu này, cẩn thận hỏi.
“Chào cô, tôi muốn tìm trợ lý Hác, phòng nhân sự bảo tôi lên đây”

Phòng nhân sự đã phân công cô trở thành thông dịch viên cho tổng giám đốc của Kalman. Hơn nữa còn đặc biệt dặn dò cô làm việc cẩn thận, nhanh nhẹn vì cấp trên của họ rất khó tính.

Nhiếp Tư Hinh mới xin vào làm việc thôi đã bị đe dọa như thế. Cô thật tò mò muốn biết vị tổng giám đốc kia khó tính cỡ nào.

Người thư ký lịch sự nhìn cô.
“À cô là thông dịch viên mới đến phải không ?”

Cô gật đầu đáp.
“Vâng”

“Cô chờ tôi một chút”

Người thư ký nói rồi nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó. Nói được vài câu thư ký liền gác máy.

“Trợ lý Hác sẽ ra ngay bây giờ, cảm phiền cô hãy ngồi đợi”

Nhiếp Tư Hinh gật đầu ngồi xuống ghế sofa tiếp khách để đợi. Tuy không phải lần đầu đi làm nhưng hôm nay không hiểu vì sao cô đặc biệt hồi hộp. Cô ngồi đợi, lại nhìn đồng hồ. Khoảng ba phút sau có người đàn ông mặc comple chỉnh tề bước ra.

Anh ta gật đầu với người thư ký.

“Thông dịch viên mới đang ngồi đợi ở phía bên kia”

Hác Vĩ đưa mắt nhìn qua cô gái xinh đẹp đang ngồi ở ghế sofa. Anh ta không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

Nhiếp Tư Hinh lúc đầu còn cảm thấy vẻ mặt anh ta thật kỳ lạ sau đó mới nhớ ra anh ta là người đã đi cùng Châu Vĩnh Lâm ở Nhật.

Một cảm giác không tốt lắm len lỏi vào tâm trí cô.

Hác Vĩ chủ động bước tới, khẽ nói.
“Phòng nhân sự rất biết đùa người thì phải”

Nhiếp Tư Hinh nhíu mày. Không hiểu lời của anh ta.

“Đi theo tôi”
Hác Vĩ quan sát cô một lượt rồi mới lên tiếng.

Vội cầm lấy túi xách, cô nhanh chân đi theo anh ta. Đi đến trước cánh cửa phòng cao lớn bằng gỗ. Cô bất giác cảm thấy căng thẳng cực độ.

Hác Vĩ đưa tay gõ cửa phòng hai cái. Vài giây sau truyền đến giọng nói trầm thấp làm tim cô bắn đến tận ngọn núi Yamahoki ở Nhật.

“Vào đi”

Người bên cạnh cô đẩy cửa bước vào. Còn cô chần chừ đứng ngay cửa. Cô không biết mình sợ cái gì.

Phải rồi cô sợ cái gì chứ ?

Nhiếp Tư Hinh hít thở sâu một cái, cất bước vào trong.

“Châu tổng, thông dịch viên mới đã đến”

Cô ngước mặt lên nhìn về phía trước. Trong tầm mắt cô xuất hiện bóng dáng của người đàn ông cao lớn. Hắn ngồi trên bàn làm việc, toàn thân âu phục đắt tiền cao cấp. Một cái nhấc tay của hắn đều dứt khoát, mạnh mẽ. Dáng vẻ trầm ổn điềm đạm toát lên từ người đàn ông trưởng thành, thành đạt.

Gương mặt cùng đường nét nam tính cương nghị, với một chút phong trần.

Hắn đang tập trung xem tài liệu trong tay. Lâu lâu lại nhíu mày một cái.

Người đàn ông này chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng đã khiến phụ nữ khó thở.

Nhiếp Tư Hinh không biết nên gọi đây là gì. Là trùng hợp hay là định mệnh.

Châu Vĩnh Lâm lại chính là tổng giám đốc của Kalman.

“Đã chắc chắn là người tốt nhất chưa ?”
Châu Vĩnh Lâm bất giác cất giọng lạnh lùng. Hắn không nhìn lên mà chỉ tập trung xử lý tài liệu.

“Phòng nhân sự nói đây đã là người có năng lực tốt nhất được tuyển vào rồi thưa tổng giám đốc”
Hác Vĩ vừa trả lời hắn xong đã xoay đầu lại nhìn cô giống như muốn kiểm tra xem cô có phải giả mạo không.

Cô hạ thấp vai mình xuống, cố gắng hít thở đều đặn.

“Vậy thì cậu cứ giao việc đi”
Người đàn ông hờ hững mở miệng. Hoàn toàn không có ý định ngước mặt lên.

Hác Vĩ liền kính cẩn đáp.
“Vâng thưa tổng giám đốc. Vậy chúng tôi xin phép”

Anh ta lại quay sang nói với cô.
“Đi theo tôi đến phòng làm việc”

Nhiếp Tư Hinh vội vã đi theo sau anh ta, rất muốn nhanh chân rời khỏi căn phòng này.

“Khoan đã”
Bất thình lình giọng người đàn ông từ phía sau vang lên làm cô giật mình, đông cứng tại chỗ.

Hác Vĩ cũng dừng bước.
“Có chuyện gì cần căn dặn thưa…”

“Xoay người lại”
Giọng hắn rất trầm, ma mị như rượu, cuốn hút lòng người.

Giờ đây cô cảm thấy Nhược Khê nói rất đúng. Buổi sáng bước ra đường nên để ý bước chân nào ra trước, mắt có giật hay không, có đi qua cái đám tang nào hay không. Mỗi tháng nên đi chùa cầu an một lần. Nếu cô làm tất cả những điều đó, chắc chắn sẽ không đến nỗi xui xẻo như bây giờ.

Nếu biết trước hắn sẽ là cấp trên tương lai, cô còn lâu mới dám đi mượn tiền hắn.

Nhiếp Tư Hinh hớp lấy một luồng khí lạnh vào lồng ngực rồi thở ra. Cô chậm chạp xoay người lại, bình thản như không.
“Thưa tổng giám đốc có gì cần căn dặn ?”

Cô cố tình cụp mắt xuống để không đối diện với hắn nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chòng chọc đem dán thẳng vào người mình.

1 giây
2 giây
3 giây

“Trong lúc thông dịch, nếu cô dịch sai 1 lần ngay lập tức sẽ bị trừ 30% lương”
Thanh âm nghiêm nghị mang theo sự lạnh lẽo phát ra.

Nhiếp Tư Hinh nghe xong muốn thổ huyết. Sai 1 lần trừ 30% lương. Vậy nếu trong một tháng cô lỡ dịch sai quá 3 lần thì làm gì còn đồng nào chứ ?

Yêu cầu như thế không phải là quá biến thái rồi sao ?

Thảo nào hôm qua trong điện thoại, người của phòng nhân sự đã chúc cô may mắn. Hiện tại cô đã hiểu được nguyên nhân rồi.

Cô nén nhịn xuống bất bình.

Lương cao…

Tiền nhiều…

Lương cao…

Tiền nhiều…

Đi du lịch…

Nhiếp Tư Hinh tự thôi miên chính mình. Cô cũng hiểu muốn kiếm được nhiều tiền thì phải sẵn sàng chịu đựng được áp lực của công việc. Cho nên cô đành cắn răng chấp nhận.

“Vâng thưa tổn giám đốc, tôi đã hiểu”
Cô nhẹ giọng đáp.

Nhưng mà hắn là không nhớ ra cô hay đang giả vờ.

Bộ dạng lãnh đạm này của hắn khác biệt hoàn toàn so với lần trước gặp mặt.

“Lui ra đi”
Hắn thấp giọng ra lệnh.

Cô không nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc cùng với trợ lý của tổng giám đốc.

….

Hác Vĩ dẫn cô đến một căn phòng làm việc nằm ngay bên cạnh. Căn phòng này so với phòng giám đốc nhỏ hơn một chút nhưng được bày trí khá sang trọng.

“Đây là…”
Chẳng lẽ cô làm việc trong phòng này sao ? Ngay bên cạnh phòng tổng giám đốc ?

“Là phòng làm việc của tôi”
Người phía trước chậm rãi đáp.

Thì ra là phòng của trợ lý tổng giám đốc.

Nhiếp Tư Hinh thở phào.

“Cô cũng sẽ làm việc ở đây cùng với tôi”
Hác Vĩ cẩn thận bổ sung.

Cô từ trên cây bị anh ta một phát đạp xuống dưới đất.

Sau đó lại suy nghĩ, công việc của cô là thông dịch viên của tổng giám đốc. Cho dù cô không muốn cũng phải liên tục chạm mặt hắn, đi theo hắn đến các buổi gặp mặt khách hàng, hội thảo, các cuộc họp quan trọng. Có muốn né cũng không được.

Nhưng tự dưng cô cảm thấy bản thân thật kỳ lạ. Cô có cái gì mà phải sợ gặp hắn ?

Nợ cô cũng đã trả.

Gặp mặt ba bốn lần cũng chả tính là thân quen gì.

Hai người chính là người lạ.

Bây giờ gặp lại ở đây với chức vị cấp trên và nhân viên. Thì cũng sẽ hành xử như đúng chức vị của mình thôi. Cô chẳng có việc gì phải lo lắng thái quá như vậy chỉ vì đã tưởng tượng hắn muốn hôn mình.

Dòng suy nghĩ bất thường xẹt qua đại não Tư Hinh làm cô muốn tự đập đầu mình.

Tốt nhất là không nghĩ đến nữa. Càng nghĩ càng sai.

“Cô tên gì ?”
Giọng nói của Hác Vĩ cắt ngang luồng suy nghĩ của cô.

“Tôi tên Nhiếp Tư Hinh”
Cô máy móc đáp.

Anh ta chỉ vào chiếc bàn làm việc còn trống gần kệ sách.
“Chỗ đó là bàn làm việc của cô”

Rồi Hác Vĩ tự động giới thiệu.
“Tôi là Hác Vĩ, là trợ lý của tổng giám đốc. Ngoài kia có hai thư ký nữa tên là Lưu Quế và Anna. Công việc của cô ngoài việc làm thông dịch viên cho tổng giám đốc, còn đảm nhiệm dịch các tài liệu riêng của công ty từ nước ngoài và một số công việc khác. Lúc nãy tổng giám đốc đã nói gì cô hãy nhớ cho rõ và tránh để sai phạm. Châu tổng là người rất khắc khe, trong lúc thông dịch cô tuyệt đối không được mắc sai lầm”

Anh ta cẩn thận nhắc nhở cô.

Nhiếp Tư Hinh nghe vậy liền chắc nịch thốt ra một câu.
“Tôi sẽ không làm sai”

Người đàn ông nhìn cô, giọng hời hợt đáp.
“Mong là vậy”

Cô vừa ngồi xuống bàn làm việc của mình. Hác Vĩ đã đưa đến một tài liệu đặt lên bàn.
“Ngày mai tổng giám đốc sẽ có cuộc họp với đối tác từ Nhật đến. Trong đây có nội dung cuộc họp, cô hãy đọc qua để chuẩn bị thông dịch cho ngày mai thật tốt. Còn đây…”

Chưa nói xong, anh ta lại đặt lên bàn thêm một sấp tài liệu dày cộm nữa.
“Đây là tài liệu về công nghệ ô tô bằng tiếng Đức. Cô hãy dịch nó ra, tuần sau đưa cho Lưu Quế kiểm tra”

Một tuần dịch xong xấp tài liệu dày cộm này. Còn phải chạy làm thông dịch viên. Nghe thôi đã thấy mệt mỏi.

Nhiếp Tư Hinh hít thở sâu lần nữa.

Tiền nhiều.

Tiền nhiều.

Tiền nhiều.

Cô nhận lấy đống tài liệu, từ tốn lật ra đọc. Sau khi đọc xong kỹ phần nội dung cuộc họp ngày mai. Cô lại lật sấp tài liệu bằng tiếng Đức ra xem một lượt.

Một đống từ ngữ khó nhằn hiện ra trước mắt cô. Quả nhiên như cô dự đoán, từ ngữ chuyên ngành về máy móc, công nghệ rất nhiều. Nếu không phải cô từng dịch qua mấy loại sách giống như thế này chắc chắn chỉ có nước đầu hàng.

……

Nếu như bắt buộc phải chọn điểm cô thích nhất ở Kalman thì chắc chắn đó chính là nhà ăn nhân viên.

Kalman là một tập đoàn rất lớn. Thế nên việc được nhận vào đây là một chuyện khá khó khăn. Nhưng khi trở thành nhân viên của Kalman rồi sẽ nhận được rất nhiều đãi ngộ tốt.

Nhà ăn nhân viên chính là một trong số đó. Đồ ăn không khác gì các món được làm từ nhà hàng. Từ đồ Trung đến đồ Tây, có rất nhiều món để lựa chọn.

Lần đầu tiên nhìn thấy menu của nhà ăn cô đã phải nhìn lại xem mình có đi nhầm chỗ không.

Nhiếp Tư Hinh chọn món xong thì cầm khay thức ăn tìm một bàn trống để ngồi. Vừa ngồi xuống chưa đến một phút thì đột nhiên có hai người nhào đến chỗ cô. Một nam một nữ mặt mũi sáng sủa, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề. Hai người cầm hai khay thức ăn đặt lên bàn cô đang ngồi.

“Xin chào, em là thông dịch viên mới của tổng giám đốc sao ?”
Người phụ nữ trẻ búi tóc cao trông chững chạc nhiệt tình chào hỏi cô.

Cô gật đầu.
“Phải, chị là…”

Người bên cạnh liền giơ tay ra, cười cười giới thiệu.
“Chị là Tưởng Kiều, làm ở phòng kế hoạch. Kia là Lý Tử Nham ở bộ phận Công nghệ tòa nhà”

Chàng trai bên kia đeo cặp kính cận khá dày vẫy tay chào cô.
“Chào em”

Cô lịch sự gật đầu bắt tay chị ta sau đó tự giới thiệu.
“Em là Nhiếp Tư Hinh. Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm”

“Tin tức từ phòng hành chính đúng là chuẩn xác nhỉ ?”
Lý Tử Nham ngắm cô mấy cái lại nháy mắt với Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng, nhún vai đáp.
“Đương nhiên rồi phòng của tôi ngay kế bên phòng nhân sự mà. Trai xinh gái đẹp mà tới đây phòng tôi đương nhiên biết trước”

Nhìn qua thấy cô ngơ ngác không hiểu cái gì Lý Tử Nham liền giải thích.
“Trên dưới công ty đều truyền tai nhau hôm nay có mỹ nhân mới vào làm thông dịch viên cho tổng giám đốc”

Nhiếp Tư Hinh chớp chớp mắt, ngẩn ngơ hỏi.
“Nói em sao ?”

“Không phải em thì là ai”
Lý Tử Nham buồn cười đáp.

Tưởng Kiều bất ngờ nhích sát lại gần cô, bộ dạng ra vẻ tra hỏi.
“Sao ? Thế nào ? Em thấy tổng giám đốc của chúng ta đẹp trai chứ ?”

Cô nặn ra một nụ cười, hời hợt gật đầu.

“Em đúng thật là sướng. Được làm việc chung với tổng giám đốc như vậy. Mấy nhân viên nữ ở đây ai cũng phải ghen tị với em”
Chị ta đẩy đẩy cô.

Nhiếp Tư Hinh chỉ mỉm cười, thành thật chỉnh lại.
“Thật ra, em chỉ đi thông dịch khi gặp các đối tác là nước ngoài thôi. Bình thường đều ở trong phòng làm công việc dịch thuật”

“Nhưng mà em so với bọn chị đã gặp tổng giám đốc nhiều hơn rồi. Ngày nào cũng được gặp. Mà em có bạn trai chưa ?”
Tưởng Kiều nheo mắt hỏi.

Cô lắc đầu.

“Ồ”

Người bên cạnh cảm thán một tiếng, lại nói.
“Xinh đẹp, độc thân, còn làm việc với tổng giám đốc. Ghen tị thật”

Nhiếp Tư Hinh cảm thấy có chút không thoải mái. Cô cố gắng ăn nhanh một chút.

“Em biết không tổng giám đốc mỗi lần xuất hiện đều khiến mấy nhân viên nữ rụng rời tay chân…”

Tưởng Kiều bắt đầu luyên thuyên.

Lại xoay qua nhìn thấy Lý Tử Nham đang cười với mình.

“Em tốt nghiệp trường đại học nào ?”
Anh ta thân thiện hỏi.

“Em học trường đại học V, chuyên ngành ngôn ngữ Anh”
Cô cười đáp.

Người kia dường như bất ngờ, khẩn trương nói.
“Trùng hợp thật anh cũng là sinh viên trường đại học V khóa 42, ngành Kỹ thuật”

Nhiếp Tư Hinh tròn mắt.
“Thật sao ? Vậy anh xem như là đàn anh của em rồi. Em học khóa 46”

Sau đó hai người lại cùng nhau bàn tán về trường đại học V trước kia từng theo học. Gần hết giờ ăn trưa, Nhiếp Tư Hinh vội xin phép đi làm việc trước.

Lý Tử Nham liếc nhìn người đối diện bằng ánh mắt kỳ dị. Tưởng Kiều ngay lập cao giọng hỏi lại.
“Sao nào ?”

Anh liền lắc đầu không vui nói.
“Lần sau đừng có thăm dò người khác như vậy nữa”

Lý Tử Nham nghe qua đã biết Tưởng Kiều cố tình thăm dò Nhiếp Tư Hinh xem có phải lòng tổng giám đốc hay không.

Chị ta liền nhún vai đáp.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút thôi mà”

“Đừng nghĩ ai cũng như mình”

Anh ta vừa thốt lên câu đó, Tưởng Kiều đã bắt đầu nhặng xị lên.

“Tôi không có ! “

Lý Tử Nham nhướng mày không thèm đôi co nữa. Sau đó bưng khay thức ăn lên.
“Tôi đi làm việc”

Rồi rời đi. Chỉ nghĩ lòng dạ phụ nữ đúng là sâu không đáy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN