Quay Đầu Hoa Nở - Chương 6 : Vương Tịnh Điềm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Quay Đầu Hoa Nở


Chương 6 : Vương Tịnh Điềm


….Phòng làm việc của tổng giám đốc….

Châu Vĩnh Lâm ngồi trên một chiếc ghế hình chữ L cao cấp màu đen kết hợp với chiếc bàn gỗ được điêu khắc bằng những hình thù tinh xảo. Nằm trên bàn là chiếc phong bì màu trắng.

Hắn nhìn chằm chằm tờ phong bì đựng tiền kia. Đáy mắt âm trầm như bờ vực sâu thẳm.

Người đàn ông chống tay lên trán đột nhiên cười lạnh một cái tự giễu chính mình.
“Mày đang làm cái gì vậy ?”

Châu Vĩnh Lâm rời khỏi ghế đứng dậy bước ra cửa sổ. Hắn châm một điếu thuốc. Chậm rãi hút. Làn khói mờ nhạt che lấp ánh mắt sâu xa của hắn. Làm cho bộ dạng anh tuấn càng trở nên mị hoặc.

Hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, hắn tiếp tục nhả ra một làn khói trắng. Người đàn ông dáng vẻ trầm ổn, tĩnh lặng đứng bên cạnh cửa sổ như một bức họa tuyệt đẹp nhưng cũng cô độc xa vời.

Một lúc sau hắn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Vào đi”

Châu Vĩnh Lâm dập điếu thuốc trong tay, nhìn kẻ đang bước vào.

Thiệu Nghiên khép cửa phòng lại, bước vào. Đầu tiên là nở nụ cười thân thiện.
“Chào buổi sáng, honey”

Hắn chỉ liếc kẻ buồn nôn kia một cái rồi ngồi xuống bàn làm việc, thấp giọng hỏi.
“Có chuyện gì ?”

“Làm gì mà bộ dạng lạnh lùng thế ? Đi mất mấy ngày mà không nhớ mình sao. Mình là mình nhớ cậu lắm nha. Hằng đêm đều thầm thương trộm nhớ cậu”
Thiệu Nghiên giọng nhẹ nhàng thoáng buồn.

Nếu không phải là bạn bè bao nhiêu năm của Thiệu Nghiên. Châu Vĩnh Lâm sớm đã buồn nôn vì những lời “yêu thương” của anh ta.

“Tôi còn chưa có ăn sáng”
Hắn mặt lạnh như đá trả lời.

Chỉ nghe những lời này của Thiệu Nghiên chắc chắn không ai nghĩ anh ta là phó tổng cao cao tại thượng của Kalman. Dưới một người trên vạn người.

Tính cách của Thiệu Nghiên được thừa hưởng gen di truyền từ cha mình. Cha của anh ta là xã hội đen nhưng cũng chẳng giống xã hội đen chút nào. Chỉ cần mở miệng đều sẽ chòng ghẹo người khác.

“Nghiêm túc đi”
Châu Vĩnh Lâm lại bổ sung.

Thiệu Nghiên khóe miệng cong lên đầy cao hứng, ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân.
“Cậu sắp tiến hành hợp tác với Wanglen ?”

Người đàn ông ngồi trên bàn làm việc nhướng cao đôi mày rậm rạp.
“Tôi nghĩ mình nên cắt cái chức phó tổng giám đốc của cậu vài ngày thì phải. Dự án được triển khai đã gần một tháng. Hiện tại chạy xuống đây hỏi tôi ?”

“Uầy… Mình hỏi chơi thôi mà. Chứ mình biết lâu rồi. Làm sao không biết được chứ”
Thiệu Nghiên vội cười lấp liếm.

Nhưng làm sao qua mắt được hắn.

Đột nhiên Thiệu Nghiên nhìn hắn đầy ý cười sâu xa, cố ý hỏi.
“Vì Vương tiểu thư à ?”

Vương Tịnh Điềm, con gái cưng độc nhất của tập đoàn Wanglen. Là hãng xe ô tô đứng đầu tại Trung Quốc. Nếu nói đến ngành công nghiệp ô tô của Trung Quốc thì không thể không nhắc đến hãng xe hơi Wanglen.

Mà Kalman cũng không hề kém cạnh. Một tập đoàn chuyên về công nghệ, linh kiện và phụ tùng ô tô hàng đầu Châu Á. Là công ty đầu tiên của Trung Quốc được hãng xe nổi tiếng thế giới ở Anh RR hợp tác cùng sản xuất ra chiếc siêu xe đắt giá nhất hành tinh RR-Sweptail.

Kalman đang là đối tác của nhiều hãng xe hơi nổi tiếng thế giới.

Kalman chính là tâm huyết của Châu Vĩnh Lâm và anh ta. Vì có chung niềm đam mê về xe ô tô mà hai người đã rất nhanh trở thành bạn bè khi cả hai chỉ mới 15 tuổi.

Wanglen từ rất lâu đã có ý muốn hợp tác cùng Kalman.

Và mọi người từ trên xuống dưới điều biết. Kalman chịu đồng ý hợp tác với Wanglen là vì Châu Vĩnh Lâm đã đem lòng yêu thiên kim tiểu thư họ Vương.

Châu Vĩnh Lâm đôi môi mỏng nhếch lạnh không trả lời.

Chỉ một biên độ giao động nhỏ trên gương mặt anh tuấn của hắn, Thiệu Nghiên đã rất nhanh nắm bắt. Anh ta biết mình hỏi câu này khá thừa thãi. Chỉ hời hợt cười rồi khẽ nói.
“Cậu đã chuẩn bị nhiều năm như vậy. Trò chơi này cũng nên bắt đầu rồi”

Trên bàn làm việc, Châu Vĩnh Lâm đôi mắt thâm thúy, ngón tay chậm rãi gõ trên bàn.

….

“Ding…”

Cửa thang máy chậm rãi mở, một cô gái xinh đẹp từ trong thang máy bước ra ngoài. Cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đắt tiền, bên trong là chiếc váy trắng sang trọng. Phía dưới là đôi giày cao gót màu đỏ gõ xuống nền nhà tạo ra âm thanh lách cách. Mỗi bước chân của cô ta đều thu hút ánh mắt của mọi người.

Thư ký ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy cô ta đã đứng dậy đon đả đón tiếp.
“Vương tiểu thư”

Đối với bọn họ việc Vương Tịnh Điềm ghé đến đây diễn ra khá thường xuyên. Trên dưới ai mà không biết tổng giám đốc của bọn họ yêu đương cùng thiên kim tiểu thư của tập đoàn Wanglen, hơn nữa còn sắp đính hôn. Mà Châu tổng cực kỳ cưng chiều bạn gái mình. Hai người họ đều xuất sắc từ bề ngoài đến gia thế, môn đăng hộ đối, cực kỳ xứng đôi. Người ngoài nhìn vào ai cũng phải ngưỡng mộ.

“Vĩnh Lâm có ở trong chứ ?”
Vương Tịnh Điềm mỉm cười gật đầu với cô thư ký.

Lưu Quế vội cười đáp.
“Vâng Châu tổng đang ở bên trong phòng cùng với phó tổng. Để tôi báo với ngài ấy một tiếng”

Nói rồi thư ký nhấc điện thoại gọi vào bên trong.

Vài giây sau liền đặt điện thoại xuống.
“Vương tiểu thư mời cô vào trong”

Vương Tịnh Điềm lại gật đầu.
“Cám ơn cô”

Rồi cất bước đi vào trong, vừa đến chỗ cửa phòng thì đúng lúc Thiệu Nghiên mở cửa đi ra. Cô ta vốn chỉ định gật đầu chào một cái nhưng người kia đã lên tiếng.

“Đừng có ở lại lâu quá. Châu tổng còn bận rộn rất nhiều việc”
Thiệu Nghiên khẽ nhắc nhở.

Từ lúc cô và Châu Vĩnh Lâm quen nhau, số lần chạm mặt với Thiệu Nghiên không nhiều. Nhưng lần nào gặp anh ta cũng tỏ vẻ không thân thiện với cô.

Vương Tịnh Điềm nhướng mắt hỏi.
“Thiệu phó tổng hình như không thích tôi lắm thì phải ?”

Thiệu Nghiên khoanh tay dựa vào cửa cười hời hợt.
“Cô cho rằng tôi sẽ thích kẻ đã cướp mất người đàn ông của tôi sao ?”

Người đàn ông của anh ta ?

Đuôi mắt Vương Tịnh Điềm giật giật. Mọi người đều đồn rằng Thiệu Nghiên là gay. Bây giờ thì cô đã tin rồi. Nhưng anh ta lại là bạn thân của Châu Vĩnh Lâm, cô không thể thất lễ.
“Anh có ý gì với Vĩnh Lâm ?”

Thiệu Nghiên quét mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ tặc lưỡi mấy cái.
“Dáng người tầm thường như vậy cô nghĩ mình sẽ thỏa mãn được Vĩnh Lâm sao ? Khẩu vị của cậu ta khá mặn đấy”

Vương Tịnh Điềm bên ngoài thì cười nhưng bên trong đang cố nén nhịn để không giơ tay đánh anh ta. Cô không nghĩ một người giữ chức vị phó tổng như anh ta lại mở miệng nói những câu bẩn thỉu như vậy.

Vương Tịnh Điềm từ nhỏ đã sống trong sự bảo bọc, gia giáo của gia đình. Cô ta đương nhiên không chấp nhận được mấy câu chòng ghẹo quá chớn của Thiệu Nghiên.

“Thiệu Nghiên”

Từ bên trong Châu Vĩnh Lâm lạnh giọng gọi.

Thiệu Nghiên bỉu môi không thèm nói nữa rồi đi thẳng qua người cô ta.

Vương Tịnh Điềm nghe thấy giọng hắn không buồn quan tâm đến kẻ kia nữa vội đi vào trong đóng cửa phòng lại.

“Vĩnh Lâm…”

Vương Tịnh Điềm lao vào lòng ôm hắn, giọng có phần ủy khúc.

“Anh xem bạn của anh ức hiếp em”

Cô tham lam hít lấy mùi hương thuần túy quyến rũ của người đàn ông pha lẫn hương thuốc lá nhàn nhạt. Hắn quá anh tuấn quá xuất sắc khiến cô si mê không dừng được.

“Cậu ta miệng mồm thích chọc ghẹo người khác, tuy có hơi quán chớn nhưng không có ý gì đâu”
Hắn cười thấp giọng nói.

••••••••••••••••

Mẹ Nhiếp đứng trong quán sủi cảo nhìn thấy cô đi siêu thị về liền vội chạy ra.
“Làm gì mà ngẩn người ra thế ? Sao đi siêu thị lâu vậy ?”

“Con tình cờ gặp lại người quen ở siêu thị nên về hơi trễ”
Nhiếp Tư Hinh thành thật đáp.

“Gặp ai ?”
Mẹ cô gặng hỏi.

Cô cắn môi chần chừ đáp.
“Cao Hạ Cơ”

Từ trước đến nay cô chưa từng giấu giếm mẹ cô bất cứ chuyện gì. Bởi vì mẹ cô nhạy cảm nhưng cũng rất tâm lý, mỗi lần tâm sự với mẹ cô đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chuyện cô bị Cao Hạ Cơ cướp mất bạn trai cũng kể cho mẹ. Lúc đó khóc một trận rất lớn nên mẹ đã hỏi cô cho bằng được.

Mẹ cũng tức giận thay cho cô nhưng sau đó lại nói : Con nên cảm thấy mừng vì con và những kẻ đó không còn mối quan hệ nào nữa. Loại người đó không đáng để con đau lòng

Mẹ Nhiếp nhíu mày.
“Rồi sao nữa ? Con cùng cô ta nói chuyện ? Con bé này con không biết suy nghĩ sao ? Biết rõ cô ta là loại người nào mà còn dành thời gian nói chuyện với cô ta”

Nhiếp Tư Hinh cụp mắt. Cô cũng biết mình dễ mềm lòng.

“Mẹ, con không sao mà…”

“Con như vậy mà nói mình không sao hả ?”
Mẹ Nhiếp không vui mắng cô.

Bất thình lình tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên.

“Mẹ chờ con một chút”
Nhiếp Tư Hinh nói rồi vội bắt điện thoại lên.

Đầu dây bên kia nói vài câu gì đó, cô vẻ mặt đã trở nên cao hứng.

Mẹ Nhiếp nhìn thấy sắc mặt con gái mình chuyển biến, tò mò hỏi.
“Có chuyện gì vậy ?”

Nhiếp Tư Hinh cúp máy liền chạy đến ôm cánh tay mẹ, vui vẻ lên tiếng.
“Con được một công ty nhận rồi. Ngày thứ hai sẽ bắt đầu đi làm. Tiền lương đặc biệt hậu hĩnh”

••••••••••••••••

“Có cái này tặng em”
Châu Vĩnh Lâm cầm đến một chiếc hộp nhỏ màu đen đưa tới.

Vương Tịnh Điềm vội cầm lấy mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng được làm bằng thủ công rất tinh xảo.
“Là tặng cho em sao ?”

Hắn gật đầu.
“Anh đi công tác ở Nhật Bản mấy ngày. Vô tình nhìn thấy chiếc vòng này rất hợp với em nên liền mua nó”

Vương Tịnh Điềm cảm động. Hắn đi công tác còn mà nhớ đến cô. Lại thích thú ngắm nhìn chiếc vòng, cô cầm lên làm nũng với hắn.
“Anh đeo cho em đi”

Người đàn ông cười cười, cầm lấy đeo lên tay cho cô.

Người phụ nữ dịu dàng nép vào lòng hắn.
“Mẹ em nói đã chọn ngày tốt cho chúng ta rồi. Hai tuần nữa sẽ tổ chức đính hôn vào ngày 22, anh thấy có nhanh quá không ?”

Vương Tịnh Điềm nghe thấy giọng cười rất trầm của hắn.

“Anh mong còn chẳng kịp. Vừa đúng thời điểm Kalman sẽ chính thức ký hợp đồng cùng Wanglen”

“Cha em chắc sẽ vui lắm”
Cô nghĩ đến cha mình. Chuyện này đối với gia đình cô giống như song hỷ vậy. Đặc biệt là với cha cô. Cô biết ông rất hài lòng về chàng rể tương lai này. Bởi vì những người cô gặp qua chưa có người đàn ông nào lại xuất sắc như hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Châu Vĩnh Lâm ở một bữa tiệc, cô đã hoàn toàn gục ngã trước vẻ ngoài của hắn. Ngũ quan anh tuấn cương nghị, phong thái điềm đạm hờ hững giữa đám đông. Hắn không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt thành với đám người đang cố nịnh bợ mình. Ở người đàn ông này có cái gì đó rất xa cách. Bao quanh hắn là vầng hào quang ma mị, uy quyền.

Tất cả phụ nữ có mặt ở đó gần như đều bị hắn hút lấy sinh khí, trong đó có Tịnh Điềm. Giống như một ma cà rồng. Tất cả đều bị mê hoặc bởi hắn.

Châu Vĩnh Lâm không nói gì. Bàn tay chậm rãi vuốt tóc cô. Từng ngón tay lạnh lẽo vuốt theo đường tóc mượt mà của người phụ nữ. Đột nhiên làm Vương Tịnh Điềm rùng mình. Cô vội ngẩng đầu lo lắng hỏi.

“Sao tay anh lạnh vậy ?”

Người đàn ông mỉm cười một cách ấm áp.
“Là do điều hòa thôi”

“Vậy sao ? Nên chỉnh cao nhiệt độ lên một chút. Anh đừng để mình bị cảm lạnh”
Vương Tịnh Điềm sốt ruột nói.

“Không cần lo lắng”
Hắn cười trấn an cô.

Vương Tịnh Điềm lại ôm hắn. Dường như muốn đem hơi ấm của mình sưởi ấm cho hắn.

Cô thực sự quá si mê người này mất rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN