Quay lưng lại em thấy ai? - Chương 1: An Tiểu Bối là đại ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Quay lưng lại em thấy ai?


Chương 1: An Tiểu Bối là đại ngốc


Đại học A.

Ngày thi cuối cùng đã qua những sinh viên mừng rỡ hò reo múa hát hẹn hò nhau mở tiệc ăn mừng, An Tiểu Bối thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Hôm nay cậu làm bài tốt chứ Tiểu Bối?” Tố Vỹ dọn dẹp lại giường của mình nhìn Tiểu Bối thư giản “Cậu không đi tiệc với Tiểu Đồng sao?”

“Làm bài tốt nhưng tiệc gì cơ?” Tiểu Bối mở mắt nhìn sang giường đối diện chớp chớp mắt, Tố Vỹ cũng không rõ lắm vì cô chỉ là đi ngang qua lớp Tiểu Đồng thì nghe bàn tán đi đâu đó.

“Tớ không rõ, hình như là ăn mừng vì thi xong thôi.”

“Haha, ăn mừng… Tớ đang sợ là trượt kia kìa. Sao có thể có tâm trạng ăn mừng?” An Tiểu Bối bật cười lăn lăn trên giường nhỏ.

“Nhưng nghe Tiểu Đồng bảo có Trịnh Phong tham gia đấy, cậu không đi thật sao?”

Nghe đến cái tên ấy nụ cười trên môi Tiểu Bối chợt tắt hành động lăn lăn cũng dừng tìm một cái cớ “Anh ta có thời gian sao?”

Trịnh Phong hoàn toàn không có thời gian để thư giản lấy đâu ra thời gian để tham gia cùng, anh tiếp quản Trịnh Thị hai năm nay bận rộn đến mức chợp mắt một lúc cũng không xong. Trịnh Dạ Thiếu hai năm trước qua đời vì tai nạn, lúc ấy Trịnh Phong vừa tốt nghiệp đại học đã phải trực tiếp thay thế ba mình tiếp quản công ty.

“Chị ơi!!!” Tiểu Đồng gõ cửa cũng không gõ xông vào phòng chạy nhanh đến giường Tiểu Bối “Tối nay chúng ta đi chơi đi!”

“Em đi đi, chị còn vì dư âm của thi cử mệt đến lười ra khỏi phòng.”

“Đi đi mà, anh Phong có đến nữa ấy.”

“…”

“Karaoke Hoàng Hưng tám giờ tối nay, hai tiếng nữa please!!!”

“Được rồi…”

“Em yêu chị quá, em phải đi rủ bạn tiếp đây.”

Tiểu Đồng chạy ra ngoài không quên đóng cửa lại, trước khi cánh cửa khép hẳn Tiểu Đồng lườm Tiểu Bối đe dọa “Nhớ đấy, cả Tố Vỹ nữa hai người nhất định phải tới!”

Tố Vỹ từ đầu đến cuối ngây người thật sự lắc đầu ngán ngẩm “Tiểu Bối này, khi mà cậu và Tiểu Đồng đứng cạnh nhau thật sự không thể nhận ra.”

“Ngoài ba mẹ tớ thì ít ai có thể nhận ra cả hai khi đứng cùng nhau cả.”

Tiểu Bối và Tiểu Đồng là song sinh cả hai giống nhau đút, hoàn toàn không có một nét khác dù là chiều cao hay cân nặng.

Mọi người có thể nhận ra được ai là Tiểu Bối và ai là Tiểu Đồng đều là do mái tóc, tiếp xúc lâu thì nhận cả hai qua tính cách.

Tiểu Đồng tăng động rất hay cười, nghịch ngợm có cách trang điểm đậm từ nhỏ đến lớn không bao giờ chịu để tóc dài. Mái tóc dài nhất trong suốt hai mươi hai năm qua của Tiểu Đồng đuôi tóc chỉ vừa chạm đúng vai, đó là điểm nhấn cho chiếc cổ nõn nà.

Tiểu Bối lại hoàn toàn ngược lại khá điềm đạm, cười không nhiều với cách trang điểm nhạt. Cô lại rất thích để tóc dài cô chỉ nghịch ngợm và tỏa ra đáng yêu với những ai thân thích với mình, còn đối với người ngoài chỉ là những nụ cười xã giao và tính cách lẳng lơ.

“Sao cậu không tỏ tình với Trịnh Phong đi, đã bốn năm rồi còn gì” Tố Vỹ nheo mày nhìn người trên giường đối diện, đã ngồi dậy ánh mắt trở nên buồn bã.

“Nếu cậu là tớ cậu sẽ hiểu.” Giọng nói An Tiểu Bối cũng trở nên buồn bã.

“Tớ không phải là cậu nhưng tớ đồng hành cùng cậu” Hai cô quen biết nhau từ còn trong nôi cô quá hiểu Tiểu Bối, Tố Vỹ mở tủ đồ ném cho cô một chiếc váy màu trắng tinh tế riêng cô cũng chọn cho mình một chiếc váy màu hồng nhạt.

“Cậu không thấy Tiểu Đồng cũng thích anh ấy sao?” Búi tóc lên đi đến cửa sổ nhìn xuống sân trường với vẻ u sầu, vì Tiểu Đồng cũng thích Trịnh Phong nên tình cảm này, cô nên giấu nó đi.

Tố Vỹ hét lớn ngón tay chỉ vào phòng tắm “Cậu còn không mau đi tắm, chúng ta chỉ có hơn một giờ để chuẩn bị và ba mươi phút để đến điểm hẹn đấy.”

An Tiểu Bối cầm chiếc váy chạy ngay vào phòng tắm với nụ vười nghịch ngợm trên môi.

Tố Vỹ thở dài nhịn lại nhịn, nhường lại nhường Tiểu Bối cậu nhường đến khi nào.

Chị em? Chỉ là Tiểu Bối cậu ra đời trước một phút, khi còn nhỏ đến bây giờ Tiểu Bối cậu nhường nhịn bây nhiêu là quá đủ. Đồ chơi cậu cũng nhường, đồ ăn cậu cũng nhường, đi chơi vị trí ba ẩm cậu cũng nhường. Đến bây giờ ngay cả người cậu thương cậu cũng nhường, trong khi cả hai cùng tuổi đều có suy nghĩ riêng. An Tiểu Bối cả đời cậu suy nghĩ cho Tiểu Đồng, có bao giờ cậu nghĩ Tiểu Đồng có nghĩ cho cậu không?

Trong phòng tắm, cúi đầu dưới vòi sen nước cứ xối vào người An Tiểu Bối bật cười.

Cô biết chứ, là cô… Ngu ngốc.

Từ lúc sinh ra đên bây giờ đều là cô nhường nhịn vì Tiểu Đồng quá ích kỉ, khi còn nhỏ cô đã bị giành mất đồ chơi dù là cả hai mỗi người đều có đồ chơi riêng nhưng đồ chơi của cô luôn bị Tiểu Đồng giành mất. Cô có bật khóc nức nở đòi lại thì mẹ bảo “Nhường cho em đi con” cô có buồn bã khi không được ba ẩm mẹ cũng bảo “Nhường cho em” khi cô đưa mắt nhìn phần bánh chưa kịp ăn của mình mẹ lại bảo “Nhường cho em.”

Mùa hè đang đến dần thời tiết nóng nhất trong năm thật tốt khi đứng dưới vòi sen mặc cho nước tạt vào người, tình cảm của cô thôi cứ để nó như vậy cứ như mùa hè nóng bức nhưng lại có những cơn mưa lạnh ngắt.

Rạo rực và lạnh lẽo.

Đến điểm hẹn Tố Vỹ chỉnh chu lại mái tóc một chiếc lá khô của cây bên ven đường rơi xuống mái tóc An Tiểu Bối, Tố Vỹ vươn tay gỡ xuống “Tớ thật sự ghen tỵ với mái tóc này đấy” Tiểu Bối mỉm cười “Nếu bảo tớ cắt đi nó tớ sẽ đau lòng chết mất.”

Cả hai cất bước vào trong đi đến căn phòng đã hẹn Tố Vỹ vừa mở cửa liền thu hút sự chú ý của mọi người, khi cả hai đi vào mọi người nhìn càng đâm chiêu hơn. Tuy sắc đẹp không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng đủ để người nhìn phải quyến luyến, đặt biệt là mái tóc xõa dài mượt làn da trắng nõn của An Tiểu Bối.

“Chị đến rồi!” An Tiểu Đồng cướp lấy micro đưa đến phía An Tiểu Bối “Chị đến trể mười phút, phạt chị hát một bài.”

“…” An Tiểu Bối ngây người một vài giây sau nhận thức được sự việc lập tức đẩy micro sang phía Tố Vỹ “Chị không hát, em bảo Tố Vỹ ấy.”

“Em là cố tình phạt chị mà” An Tiểu Đồng nâng ly rượu đỏ “Giữa hát và uống chị chọn cái nào?”

An Tiểu Bối nhìn mọi người xung quanh họ không phản đối ánh mắt lại có tia mong đợi, bối rối cúi đầu hoàn toàn không có biện pháp. Tửu lượng không được tốt một ly cũng có thể hạ thủ cô bất tỉnh nhân sự, hát lại không hay bảo cô hát khác nào làm trò hề.

Đắng đo một lúc An Tiểu Bối nhận lấy ly rượu mọi người “Ồ” lên một tiếng và bắt đầu vỗ tay, Tiểu Bối liếc nhìn một vòng không thấy Trịnh Phong tâm tư vì không được thấy người ấy buồn bã nâng ly rượu lên uống.

Ban đầu rượu mang vị ngọt lạ khi đến cổ họng lại có vị đắng chát, chất cồn nồng nặc mắt cô nhắm chặt cố nuốt hết số rượu trong miệng tiếp nhận hết rượu trong ly.   Khi trong ly đã cạn rượu mọi người đồng loạt vỗ tay chính tiếng vỗ tay ấy đã lấn át âm thanh mở cửa, vừa bước vào phòng hình ảnh An Tiểu Bối cố gắng uống hết số rượu đó liền đập vào mắt Trịnh Phong.

“Ah, Trịnh thiếu gia của chúng ta tới rồi nha” Tiểu Đồng chạy đến nghêng đón An Tiểu Bối đặt chiếc ly xuống đầu hơi đau nhìn về phía cửa, cuối cùng cũng thấy được anh bữa tiệc hôm nay đúng là không phí thời gian.

Cô chú ý ngay đên bộ comle trên người anh, phải chăng là anh vừa làm việc xong thì liền chạy đến?

An Tiểu Đồng kéo Trịnh Phong đến vị trí gần nhất ngồi xuống cùng Trịnh Phong vẫn là cách như lúc nãy bắt Trịnh Phong chọn hoặc là uống hoặc là hát, đơn nhiên Trịnh Phong chọn uống do tửu lượng của anh tốt nên chẳng hề ăn nhầm. Vị trí Trịnh Phong ngồi đối diện An Tiểu Bối nên cô rất dễ dàng quan sát anh, khi anh và Tiểu Đồng ngồi gần nhau trông thật đẹp đôi.

An Tiểu Bối nâng môi cười cầm lấy chai rượu rót vào ly một ngụm uống hết, vẫn cảm thấy không đủ cô rót thêm ly thứ hai thì ngà ngà say. Hành động đột nhiên uống rượu như uống nước của An Tiểu Bối thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người kể cả Trịnh Phong, Tố Vỹ đoán ra tâm tư An Tiểu Bối liền giành lấy ly rượu thứ ba An Tiểu Bối chuẩn bị uống “Tiểu Bối cậu lo lắng về bài thi thì cũng đừng uống nhiều như thế, cậu như vậy một chút nữa là tớ phải cõng cậu về đấy.”

“Ừm…Trả tớ” An Tiểu Bối cố chấp giành lấy ly rượu ngẩn đầu lên uống cạn, khuông mặt đỏ ửng đặt chiếc ly xuống bàn nhìn qua nhìn lại như tìm kiếm thứ gì lại nhìn về phía đối diện.

Bắt trúng gương mặt Trịnh Phong liền ngừng động tác tìm kiếm quay sang nhìn Tố Vỹ “Vỹ Vỹ…”

“Cậu lại muốn sao?” Tố Vỹ giấu chai rượu sau lưng, An Tiểu Bối nhe răng cười tay véo hai má Tố Vỹ “Cậu thiệt là dễ thương…Ực”

Mọi người bật cười tò mò hành động tiếp theo của An Tiểu Bối nhưng là Tiểu Bối ngã người tựa vào sofa ngủ, thế là cuộc vui lại tiếp tục khi không có sự góp mặt của Tiểu Bối.

Tố Vỹ thở phì một hơi đầy trách móc nhìn Tiểu Đồng và Trịnh Phong ngồi cạnh nhau cười cười nói nói, nhìn lại đại bảo bối ngốc nghếch ngủ như chết cạnh bên hận không thể đánh cho tỉnh cô gái này.

Buổi tiệc cứ thế diễn ra người nói kẻ cười người ca kẻ hát, Trịnh Phong như một sự góp mặt hoàn toàn không làm gì khác lâu lâu thì nở một nụ cười xã giao. Tố Vỹ thật sự không hiểu An Tiểu Bối thích cái con người này ở điểm nào?

Một lúc sau bởi vì tiếng nhạc quá lớn đã đánh thức An Tiểu Bối, ngồi dậy nhìn xung quanh hai tay lại vỗ vỗ đầu “Vỹ Vỹ…”

“Thần linh phù hộ cuối cùng cậu cũng dậy” Tố Vỹ tức giận bao nhiêu cũng đem vùi xuống vì đây đang là nơi đông người, An Tiểu Bối vì say bỏ hết cả hình tượng nữ thần lẳng lơ nghịch ngợm kéo tay Tố Vỹ “Người ta muốn đi vệ sinh…”

“Suỵt cậu khẽ thôi” Tố Vỹ chọt lên trán cô lại nhìn thấy Trịnh Phong đứng lên liền hỏi “Tiền bối, anh đi đâu vậy?”

Trịnh Phong không trả lời chỉ giơ màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, Tố Vỹ nắm ngay thời cơ kéo An Tiểu Bối đứng dậy “Vậy phiền tiền bối chỉ cậu ấy đường đi đến wc, tôi bận phải bàn tán với Tiểu Đồng một vài chuyện nha.”

Trịnh Phong chẳng ý kiến tay đỡ lấy bã vai An Tiểu Bối dìu cô đi ra ngoài, anh không hề bắt máy cuộc gọi đó ánh mắt luôn dán lên người say sỉn kia. Khi cô vào wc Trịnh Phong liền gọi lại cho người vừa nãy đứng trước wc nói chuyện, không lâu sau cô từ wc đi ra khuông mặt của một kẻ say rượu bước chân lảo đảo.

Trịnh Phong đi phía sau kịp thời đưa tay vịnh lấy An Tiểu Bối để cô không chao đảo, cô ngây ngốc nhìn anh lần đầu tiên cô à anh tiếp xúc thân mật như thế.

Trước đây cô chỉ toàn lén nhìn anh hoàn toàn không dám chạy đến câu lấy anh như Tiểu Đồng, thật sự ngại sự tiếp xúc với Trịnh Phong dần dần hình thành tính tình lẳng lơ với người lạ.

Trịnh Phong cũng không lãng tránh cả hai người đột nhiên bốn mắt nhìn nhau rất lâu, Trịnh Phong khẽ cúi người kề lên tai cô thì thầm sau đó dẫn cô về phòng.

Người ta nói nếu nam nữ nhìn vào mắt nhau quá bảy giây thì giữa hai người chắc chắn có tình cảm với nhau, mới nhìn nhau lâu như vậy. Cô có thể nói rằng anh có tình cảm với cô không?

Nhưng mà An Tiểu Bối phải chi lúc nãy cô không uống rượu nhiều như thế, chuyện này ngày mai liệu An Tiểu Bối có nhớ không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN