Quay Ngược Thời Gian
Chương 24
Vì Đàm Quốc Hy rất bận rộn nên đến cuối cùng chẳng thể ở lại bao lâu thì Uyển Lạc cũng phải nói lời tạm biệt với bố mẹ để trở về thủ đô.
Lúc chia tay, Uyển Lạc thực sự suýt chút nữa là bật khóc nghẹn ngào, cô thấy dáng vẻ bố mẹ lúc đó, thựuc sự cảm thấy có lỗi với họ. Chúng ta quen thuộc với những hình ảnh, những đôi bàn tay đầy vết nhăn nheo, gân guốc, chính những hình ảnh già nua ấy làm chúng ta rung cảm, sợ mất mát…
Hai người trở về để chuẩn bị một đám cưới nho nhỏ. Tối hôm đó, khi nằm trên cùng một chiếc giường, Uyển Lạc đã đưa tay ra ôm lấy eo Đàm Quốc Hy, rúc vào lòng anh như thể đang tìm kiếm hơi ấm áp, vì cô thực sự cảm thấy rất cô đơn….
Khoảng thời gian này cô suy nghĩ rất nhiều, cô không hiểu tại sao bản thân phải đối diện với cái chết sớm đến thế? Cũng không biết chết sẽ như thế nào? Cô cũng chẳng thể chia sẻ việc này cho ai nên chính mình cũng cảm thấy áp lực và căng thẳng dồn nén? Cô thực sự mong ước Hoa Á còn sống, có lẽ lúc này, cô ấy sẽ chia sẻ và ở cạnh cô rất nhiều….
Nếu chúng ta nhận thức được như vậy, và biết rằng cái chết không tránh khỏi; chúng ta hãy coi nó như một sự bình thường chứ không phải là một biến cố đáng sợ để khi nó đến, chúng ta sẽ đương đầu với nó một cách bình tĩnh, can đảm và tự tin.Nhưng có thực sự dễ dàng như thế không?
Đàm Quốc Hy nói:
Em sao vậy? Có chuyện gì hay có chỗ nào không thoải mái à?
Uyển Lạc chỉ đáp:
Không có gì, em chỉ thấy hơi lạnh thôi.
Sau đó, Uyển Lạc cũng tự dưng thiếp đi.
Đàm Quốc Hy nhẹ nâng tay cô ra khỏi người, đi đến bên bàn lấy điện thoại rồi bước ra khỏi phòng.
“Alo, bác sĩ Trương, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh về tình hình bệnh của Uyển Lạc.”
“Được rồi.” – bác sĩ Trương đáp.
Quay ngược lại hôm Uyển Lạc xuất viện tại Luân Đôn.
“Alo, anh Đàm phải không? Nếu anh có thời gian thì tôi muốn trao đổi với anh một chút về tình trạng bệnh của cô Uyển Lạc, bởi tới thời điểm hiện tại tôi chỉ thấy trong thông tin liên lạc của bệnh nhân có ghi số của anh thôi.”
Đàm Quốc Hy đáp ngay:
“Được rồi, anh đợi một lát.”
Đàm Quốc Hy ngẩng đầu lên nói:
Cuộc họp tạm thười kết thúc, mọi người ra ngoài đi.
Sau đó, Đàm Quốc Hy nói chuyện với bác sĩ Trương và biết được bệnh tình của cô.
Anh nhìn ra từ cửa sổ văn phòng tầng 30, khung cảnh nhộn nhịp, tấp nập nơi đô thị chẳng thể khiến lòng người vơi bớt cảm giác khó chịu trong lòng, tự hỏi tại sao đời bất công, một cô gái trẻ như vậy, sống thêm cũng chả chiếm nhiều diện tích trên thế giới nhưng….
SỐ PHẬN LUÔN LÀ NHƯ THẾ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!