Quay Ngược Thời Gian - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Quay Ngược Thời Gian


Chương 25


Thấy vẻ mặt của Uyển Lạc, anh hiểu có lẽ cô chưa thực sự sẵn sàng cho việc nói cho ai đó biết cũng như chữa trị, anh cũng thực sự muốn ôm chặt lấy cô và nói là anh hiểu, anh sẽ chăm sóc cô…
Có đôi khi anh không biết có phải anh đã yêu cô rồi hay không? Nhưng anh chưa từng yêu người con gái nào thì làm sao có thể hiểu được yêu là gì?
Con người chúng ta là thế, vốn dĩ người ngay trước mắt nhưng cũng đâu dám khẳng định là yêu hay không, đơn giản chỉ là cảm xúc ấy, sự rung động ấy làm con người ta muốn được gần gũi… nhưng có phải là gần gũi đến mãi mãi hay không thì chính họ cũng chẳng dám nói trước. Chỉ là một cảm xúc giữa những con người bình lặng, không nồng nhiệt, không mạnh mẽ với việc biểu đạt cảm xúc.
Lí do tồn tại của mỗi người đều do cách con người ta lựa chọn, dẫu đó là cách tốt hay xấu thì con người vẫn xứng đáng để được tồn tại.
Uyển Lạc sau một khoảng thời gian rơi vào trầm mặc và nhiều suy ngẫm, nhiều nuối tiếc cũng như tự thương hại chính mình, cô quyết định sẽ sống hết mình, sống và làm hết những điều mình muốn làm.
Sáng hôm sau Uyển Lạc đi đến bên laptop của mình, tự lập ra kế hoạch cho bản thân.
Điều đầu tiên cô muốn làm chính là đi học nấu ăn và làm bánh kem, từ trước nay cô vẫn biết nấu ăn tuy nhiên, cô không được đào tạo cẩn thận cũng như bài bản vậy nên cô muốn được đi học nấu ăn lại từ đầu. Ngay hôm sau, sau khi đến kiểm tra quán café xong, cô đến trường. Nơi đây là nơi ấm ủ hạnh phúc cùng bao ước mơ của cô, khung cảnh quen thuộc ấy, ghi sâu trong cô biết bao kỉ niệm, là nơi biết bao học trò quây quần cùng cô trong những ngày lễ cũng như sinh nhật của cô… nhưng hôm nay cô lại phải nói lời tạm biệt nó, quả đúng là không nỡ chút nào. Nhưng cuộc sống luôn là thế, luôn để người ta phải bất ngờ cho đến những giây phút cuối cùng.
Cô đến gặp chủ nhiệm khoa, nộp đơn từ chức, nhận vài lời hỏi thăm từ họ rồi nhanh chóng rời đi, vì cô sợ chính mình sẽ rơi nước mắt….
Sau khi đăng kí học nấu ăn xong, cô đi đến thư viện, cầm những quyển tiểu thuyết ngôn tình đọc thật chăm chú….
Cô muốn mình chìm đắm trong không gian ấy, chìm vào thế giới đầy điều hạnh phúc ấy, để lãng quên đi những điều đau lòng lúc này….
Không dám đối diện, không dám nhìn nhận, không dám chấp nhận,…. quay ngược thời gian để được sống thêm một chút, một chút, một chút thôi….
Có đôi lúc con người ta lựa chọn tạm quên đi những điều khiến ta phiền lòng để tự mở lòng đi xa thêm chút để dẫu lòng đầy phiền muộn thì thế giới kia vẫn tươi đẹp đến thế nếu cứ nhắm mắt đưa mình vào vỏ ốc thì rồi liệu chính mình có thể trở nên hạnh phúc hay không?
Nếu như ngày mai cứ tươi sáng thì thế giới sẽ thành sa mạc mất. Phải có mây, có tuyết thì thế giới mới tồn tại được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN