Quỷ Kiếm Vương - Chương 6: Máu nhuộm phân dàn Cái Bang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Quỷ Kiếm Vương


Chương 6: Máu nhuộm phân dàn Cái Bang


Chỉ trong vòng một tháng mà đã biết bao nhiêu tay cao thủ võ lâm phải mất mạng bởi tay kiếm quán tuyệt từ miền hải đảo xa xôi bước chân vào Trung Nguyên.Khách giang hồ võ lâm, không ai không biết cảnh thảm sát đẫm máu của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.

Là một gã trung niên, lúc nào cũng trang phục bạch y, tóc xõa dài xuống hai bờ vai để che khuất một phần nào diện mạo khắt khe với cái thẹo dài một bên má.

Gã chỉ với một thanh trường kiếm mà đã khuấy động võ lâm Trung Nguyên.Những cuộc thảm sát đẫm máu không ai có thể quên được, mà những vụ điển hình nhất như:

– Bêu đầu Song Hùng Đại Hiệp Hàm Chưởng và Hàm Lập tại thị trấn mà gã đi qua đầu tiên.

– Tàn sát Mã gia trang của Mã Thanh Sơn trang chủ.

– Giết chết Không Động Tứ Lão dưới chân núi Phú Hữu.Và còn nhiều vụ khác cũng như những nạn nhân đầu tiên của gã trên bãi biển….

Hễ nghe Thiên Thủ Kiếm là khách giang hồ phải e dè, lo sợ, bởi vì hắn ta giết theo tùy hứng không ai rõ chủ đích như thế nào.

Với một kiếm pháp lạ lùng, hễ địa phương nào có nhân vật hữu danh là hắn tìm tới gây sự và giết chết.Người ta chỉ ghi nhận có một điều là hễ gặp đối phương tài cao thì hắn có vẻ thích thú và sau mỗi trận chiến thắng, hắn chỉ nói một mình:

– Ta sẽ làm bá chủ võ lâm.

Mộng ta sẽ thành….Rồi hắn cất tiếng cười sang sảng và đi đến địa phương khác….Thời gian lại âm thầm trôi qua….Một tháng….Hai tháng….Và mùa thu cũng qua nhanh, lá vàng thôi rụng, mây thu thôi lơ lững, nắng thu thôi ươm nhẹ, gió thu thôi hiu hắt mà tất cả nhường lại cho mùa hạ ngự trị mang gió gào nắng cháy, cây lá khô cằn và người người mệt mỏi.

Nhưng dầu mùa thu hay mùa hạ, sự khủng khiếp của tay kiếm miền hải đảo vẫn mang đến cho võ lâm thêm hãi hùng.Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.Chính hắn! Hắn đã làm rung động giới võ lâm mà ngay cả trước đây, họ run sợ khi nghe bốn chữ ‘Lãng Tử Trầm Khá, nhưng giờ đây họ quên đi.

Họ lo cho cái nguy gần kề vì sự xuất hiện của gã áo trắng Thiên Thủ Kiếm thật bất chợt khôn lường.Hắn giết, hắn say máu, cứ thế hắn hành động.

Hắn thích giết kẻ tiếng tăm, mà những ai cản ngăn hắn thì hắn cũng chẳng bao giờ tha chết.

Lưỡi kiếm thoát ra khỏi vỏ là có máu đổ, có người chết không cần đến lý do.Ba tháng rồi, kể từ ngày hắn đặt chân vào đất liền, người chết càng nhiều.

Chỉ có ba tháng mà tên tuổi hắn chẳng một ai mà không biết.

Nhiều tay hành hiệp đã ngăn cản hắn, nhưng không khuất phục được lưỡi kiếm của hắn, nên lại phải lãnh cái chết não nề.Rồi đến chiều hôm nay….Ngoài thị trấn Thiểm Tây, mộ gã áo trắng tóc xõa, một ngựa một kiếm phi nhanh về hướng tây là nơi cơ sở của phân đàn Cái Bang tại địa phương này, do Khất cái Lỗ Phi Tử coi sóc.Lỗ Phi Tử trước đây là người đứng đầu trong hàng trưởng lão Cái Bang và võ công của ông ta được liệt vào hàng nhất, nhì của Cái Bang.

Có thể nói còn hơn cả bang chủ đương thời là Cửu Chỉ Thần Cái Mặc Vũ.Ngoài tài xử dụng ‘đả cầu bổng pháp’, Lỗ Phi Tử còn nổi danh trên giang hồ bởi những tuyệt chiêu của chiếc câu liêm là món binh khí lão xử dụng khi gặp đại địch.

Cả vùng Thiểm Tây rộng lớn nhưng ai cũng nghe danh Khất Cái Câu Hồn Liêm Lỗ Phi Tử.Bóng chiều nghiêng nghiêng, in hình người kỵ mã và con tuấn mã, thả nước kiệu đi đến trước phân đàn Cái Bang ở Thiểm Tây.Con ngựa bạch đã dừng lại.Gã áo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Gã móc dây cương vào một cành cây rồi thong thả tiến vào dãy nhà cũ kỹ trước mặt.Một vòng tường cao rêu phong phủ dày đặc bao bọc dãy nhà.Gã đứng nhìn rồi nhếnh mép cười:

– Ta cứ vào! Tức thì gã tung người nhảy bay qua thành tường cao rơi vào bên trong.

Khi thân người vừa đứng yên liền có tiếng quát:

– Đạo tặc! Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi định đột nhập cướp cạn sao?

Gã áo trắng quắc mắt nhìn đối phương, cất tiếng cười rồi nói:

– Hừ! Ai là đạo tặc?

– Ngươi!

– Chết! Tiếng ‘chết’ vừa thoát ra khỏi miệng gã, tức thì bóng kiếm loáng lên cùng với những tiếng hét hãi hùng:

– Á! Á! Á!….Nhìn lại chỉ còn bốn cái xác của bốn đệ tử Cái Bang đang nằm quằn quại, lịm chết dần trên vũng máu.

Gã áo trắng lại tiến vào.

Nhưng trước mặt gã đã có hơn mươi đệ tử Cái Bang với cấp đẳng khá cao trong Cái Bang.Gã áo trắng chỉ quát lên:

– Hãy động thủ! Tức thì tay gã chộp vào chuôi kiếm thì hai mươi tên đệ tử Cái Bang cũng lập tức xoay quanh hắn thành hai vòng tròn, mỗi vòng tròn gồm mười người.

Tức nhiên thành hai lớp người vây gã áo trắng vào giữa.Gã áo trắng lại buông chuôi kiếm, đứng khoanh tay tự đắc cất giọng ngạo mạn:

– Một trận pháp của Cái Bang?

Một đệ tử Cái Bang thuộc hàng bảy túi quát lại:

– Đúng!

– Cho ta biết danh trận được không?

– Ta không hẹp hòi, đây là ‘Nhị Thập Tử tru diệt trận.

– Danh trận thật cao ngạo, không biết thực chất của nó có làm khó dễ cho ai không?

– Hãy phá trận đi rồi sẽ biết.

– Tốt lắm.

– Cứ việc.

– Xem đây! Tức thì gã rút kiếm đâm một mũi kiếm vào đệ tử bảy túi chủ trận rồi lập tức rút lại đứng yên.

Trong khi đó vị đệ tử bảy túi vẫn không đánh trả mà chỉ bước xéo nửa bước, tức thì một ngọn bổng từ phía sau đập vút tới, từ hạ bộ của gã áo trắng vút lên, và thế công của trận pháp bắt đầu chuyển động.Ngọn kiếm trong tay gã áo trắng lại sử dụng nhắm vào hai vị trí khác nhau của trận pháp.

Nhưng lần này không phải một chiếc gậy tấn công gã, mà một lượt mười cây gậy thi thố chiêu thức sát thủ.Trước thế công dũng mãnh ấy, gã áo trắng liền vung kiếm chống đỡ một cách tài tình, không một chút mảy may sơ hở nào.Bóng gậy chợt dứt hẳn, nhưng bóng người của vòng ngoài và vòng trong xoay ngược chiều nhau.

Gã áo trắng thủ bộ đứng nhìn chăm chăm vào từng bước chân của mỗi người, đôi mày nhíu lại, thân hình vẫn bất động.

Rồi hai tay gã chập lại nắm chặt chuôi kiếm trong khi miệng gã hét lên:

– Chết! Một vị trưởng lão cười gằn, giọng gay gắt:

– Lãnh giáo tuyệt chiêu mà các hạ ra vào phân đàn và sát hại đệ tử Cái Bang như chốn không người.

Các hạ coi phân đàn này là chỗ để các hạ tung hoành chắc?

Cùng với tiếng hét, thân hình gã ngã ra, một chân hỏng khỏi mặt đất còn một chân chịu chặt dưới đất như cột trụ, rồi thân hình gã quay tròn một vòng với tay kiếm lập lòe.

Tức thì một vòng người ngã bật ra ngoài với tiếng la hãi hùng và máu đổ, thân rơi.’Nhị Thập Tử Tru Diệt trận’ giờ đây chỉ còn có mười người.

Họ bàng hoàng sửng sốt trước thần chiêu quái kiếm của gã áo trắng.Họ đang còn sửng sờ thì giọng nói chết chóc của gã áo trắng cất lên:

– Tất cả phải chết! Chưa đợi cho gã dứt câu, tất cả mười đệ tử Cái Bang còn lại đồng hét lên một tiếng:

– Giết! Giết! Giết! Mười chiếc bóng vun vút ra chiêu, nhưng chiêu thức chưa được trọn vẹn thì miệng họ đã hét lên:

– Á….! Á….! Á….! Mười thân người lại gục ngã chồng lên mười thân người lúc trước.

Máu lại ngập thêm.

Thật khủng khiếp hãi hùng.Gã áo trắng không buồn nhìn lại, liền lắc người đứng sừng sững ở giữa cửa đại sảnh của phân đàn Cái Bang.Liền khi đó bốn vị trưởng lão Cái Bang phân đàn cũng xuất hiện giữa đại sảnh.

Một vị cất giọng trầm trầm hỏi:

– Các hạ là ai?

Đến đây làm gì mà gây chết chóc thảm khốc cho đệ tử của phân đàn như thế này?

Gã áo trắng từ từ bước vào trong rồi gằn giọng nói:

– Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải đến tìm Khất Cái Câu Hồn Lỗ Phi Tử.

– Phân đàn chủ của chúng tôi?

– Đúng!

– Xin các hạ cho biết lý do?

– Để lãnh giáo tuyệt chiêu của cái câu liêm thành danh của Lỗ Phi Tử.

– Ta vẫn hành động như thế!

– Biết rằng ba chữ Thiên Thủ Kiếm hơn ba tháng nay đã làm cho giang hồ võ lâm khiếp đảm.

Nhưng phân đàn Cái Bang sẵn sàng đón tiếp các hạ trên mọi hình thức.Thiên Thủ kiếm bỗng cười lớn rồi nói:

– Khí khái! Khí khái lắm! Đây có lẽ là phân đàn Cái Bang Thiểm Tây.

– Chính chúng tôi!

– Hảo võ công! Hảo võ công! Cho ta thỉnh giáo?

– Chúng tôi không có tài, nhưng cũng xin tiếp các hạ với tận lực để các hạ khỏi thấy thời gian quá dài, khi phải chờ đợi Phân đàn chủ của chúng tôi.

– Lỗ Phi Tử đi vắng sao?

– Hiện giờ chưa có mặt, nhưng sẽ gặp các hạ trong chốc lát.

– Được! Hãy động thủ! Nói xong lập tức Thiên Thủ Kiếm hoành bộ thủ thế, đôi mắt bỗng sáng lên.

Trong khi đó, tứ trưởng lão vội chiếu theo tứ hướng bao vây Thiên Thủ Kiếm.

Những người này không xử dụng đả cẩu bổng mà mỗi người xử dụng mỗi vũ khí thành danh của họ.Đại trưởng lão Uông Đức Ngọc xử dụng lưỡi đao lớn.

Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần chuyên về thiết chùy.

Tam trưởng lão Hồ Đức Hà với chiếc roi thành danh mười năm qua, và Tứ trưởng lão Khâm Hoàng, thuộc vào hàng cao thủ võ lâm, đã nên danh vì ông xử dụng cây đoản côn như cây gậy của Cái Bang.Bốn vị trưởng lão không còn khách sáo mà cùng vào trận một lượt, vì họ biết địch thủ của họ là kẻ đã gây ra biết bao nhiêu hãi hung từ ba tháng nay.

Hơn nữa chính đối phương vừa ra tay đã giết hơn mấy chục mạng đệ tử Cái Bang, nên thù hận họ đã sôi sục tuy ngoài mặt họ vẫn lấy lễ tiếp đãi.Tứ trưởng lão cũng vội ngưng thần chiến đấu.Khâm Hoàng là vị trưởng lão nóng nảy nhất, nên lập tức xử dụng đoản côn với các chiêu thế đặc biệt được phối hợp đả cẩu bổng pháp của Cái Bang, tung ngay một sát chiêu đánh bạt vào tay kiếm của Thiên Thủ Kiếm.Gã này liền rút nửa vòng kiếm chém vút vào đầu đoản côn thì cùng lúc đó ba vị trưởng lão kia cũng không chần chờ gì nữa.

Họ liền xử dụng những tài nghệ suốt một đời kinh nghiệm đem ra chiến đấu khốc liệt với địch nhân.Trước bốn vị trưởng lão với bốn binh khí khác nhau, với lưỡi đao loang loáng nhằm các đại huyệt của địch nhân tấn công tới tấp, rồi ngọn thiết chùy xé gió vi vu vụt tới những đòn thật khủng khiếp hợp cùng ngọn roi từ phía ngoài tấn công bằng những đòn xa thật lợi hại.Với khí thế hung hãn của bốn vị trưởng lão, nhưng Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải vẫn ung dung tránh né bằng một thân pháp ma quỉ làm cho những đòn đánh hụt của bốn vị trưởng lão đôi lúc lại tự gây khó khăn cho nhau.Qua một lúc như nhằm quan sát thực lực đối phương, Thiên Thủ Kiếm chợt nhích mép rồi hét lớn:

– Hãy coi chừng! Vừa cảnh cáo đối phương, Thiên Thủ Kiếm bỗng cất người lên thì thiết chùy của Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần và chiếc roi của Tam trưởng lão Hồ Đức Hà rít gió phủ chụp vào người Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.Hắn vẫn giữ thế vọt lên, nhưng đột nhiên nghiêng người, tay trái với một thức cầm nã trảo tuyệt diệu chụp trúng ngay đầu roi của Hồ Đức Hà, và thân hình hắn đột nhiên trầm xuống nặng ngàn cân, kéo vụt xuống thình lình khiến thân hình Hồ Đức Hà bay tới.Trong khi đó thiết chùy của Lâm Thúc Cần xé gió đập tới một cách nhanh chóng.

Với sự tính toán thật chính xác nên khi thân hình của Thiên Thủ Kiếm chìm xuống, thì thân hình của Tam trưởng lão Hồ Đức Hà bị sức kéo bay tới thật hãi hùng.

Và bất ngờ là đúng lúc thiết chùy của Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần vụt tới.Một tiếng ‘bộp’ vang lên khô khan, máu và óc trắng cùng tóc văng ra tung tóe.

Toàn thân của Tam trưởng lão Hồ Đức Hà như chiếc chong chóng quay đi, vọt ra phía ngoài nằm dài chết lịm.Lợi dụng vũ khí địch để giết địch bằng một thế ‘chộp’ và ‘kéó thật khéo léo và chính xác đã làm cho ba vị trưởng lão hết sức kinh hoàng.

Người bàng hoàng bối rối nhất chính là Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần.

Ông ta khựng lại vài giây ngỡ ngàng.

Nhưng chính trong giây phút sơ hở, sững sờ, vì không ngờ chính thiết chùy của mình lại đập chết Tam trưởng lão Hồ Đức Hà, nên Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần quên khuấy mất địch nhân của mình.

Thế nên khi nghe Thiên Thủ Kiếm hét:

– Chết! Tức thì ánh kiếm nhoáng lên, giăng chớp tứ phía phủ đếnNhị trưởng lão Lâm Thúc Cần.

Nhị trưởng lão giật mình quay mạnh thiết chùy vụt vào đối phương, nhưng thiết chùy chưa chạm tới địch thì ông ta đã la hoảng:

– Ối chao! Tức thì lưỡi kiếm đã xuyên qua tim Nhị trưởng lão Lâm Thúc Cần, máu tuôn ra như xối và thân hình ông ta từ từ ngã qụy xuống chết dần.Chỉ trong một chiêu hai thức, đã có hai trưởng lão phải bỏ mạng nên Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão, sau giây phút thất thần này, cả hai đều tức giận, phóng mình tới hét:

– Thiên Thủ Kiếm hãy nạp mạng đây! Tiếng hét vừa dứt, Đại trưởng lão Uông Đức Ngọc múa thanh đao to lớn chém vù vù tấn công Bảo Vương Hải, hợp cùng cây đoản côn của Tứ trưởng lão Khâm Hoàng đập tả, đánh hữu tấn công địch không ngừng.

Tứ trưởng lão Khâm Hoàng hợp lực cùng Đại trưởng lão tấn công Bảo vương Hải liên hồi, nhưng với một thân pháp ảo diệu, hắn đều tránh thoát những sát chiêu của nhị vị trưởng lão thật tài tình.Trong khi hai vị trưởng lão gần như phát điên, tức vì nóng lòng báo thù cho hai vị trưởng lão đã chết, nên đao pháp và đoản côn chiêu thức cũng vì thế mà ào ạt tấn công địch quên phần dự thủ.

Những chiêu công sát bí hiểm nhất của hai vị trưởng lão đều được mang ra xử dụng tận lực để phản công.Chính trong sự xử dụng toàn những chiêu công mà quên phần thủ, nên một khi công mà không hại được đối phương là điều tối nguy cho chính bản thân.Khai thác trong phương diện này, lưỡi đao của Đại trưởng lão Uông Đức Ngọc với chiêu thức ‘Thiên Long bát hảí chém vút từ trái sang phải và từ dưới lên trên, nhằm tấn công từ trung bộ và thượng bộ đối phương với tất cả sức lực, nên lưỡi đao như điện chớp lấp lánh vút qua thật kinh khủng.Nhưng đối thủ lại là Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, một nhân vật chỉ trong ba tháng làm cho giang hồ nổi sóng, với một kiếm pháp quái dị, kinh hồn nên cho dầu đao pháp của Đại trưởng lão Uông Đức Ngọc có hiểm hóc bao nhiêu cũng không phải là đối thủ của hắn.Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải khi thấy lưỡi đao vút tới, hắn dùng chân làm trụ, người ngả ra phía sau, tay kiếm cầm chéo án ngữ trước ngực, tức thì lưỡi đao chém ngang qua trước mặt gã như ánh sao chớp lóe lên.Chính trong giây phút này, thân hình hắn như chiếc lò xo vụt bật lên, lưỡi trường kiếm lại như chớp giăng tạt ngang vào người Đại trưởng lão thật ác liệt.

– Phựt! Một đường máu vọt ra từ giữa thân mình của Đại trưởng lão Uông Đức Ngọc.

Đôi mắt ông ta mở trừng trừng, miệng há ra và một vòi máu cũng vọt tuôn ra.

Thân hình lảo đảo rồi ngã qụy nằm chắn lên lưỡi đao to bản chết lịm.Chỉ còn lại một mình Tứ trưởng lão Khâm Hoàng, quá tức giận nên đôi mắt đỏ ngầu.

Lão gầm lên:

– Chết! Cùng với tiếng hét, lão phóng người vào, quật đoản côn vào phía sườn trái của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải, nhưng lưỡi kiếm của Bảo Vương Hải nhanh hơn chớp, đâm trúng vào cườm tay của Khâm Hoàng với tiếng quát:

– Rơi! Tức thì chiếc đoản côn của Tứ trưởng lão rơi ngay trên mặt đất.

Tuy nhiên, lão không ngừng bộ, lập tức theo đà phóng tới, dùng chiếc đầu theo chiêu thức ‘Hắc ngư nhập thạch’ nhằm đánh vào ngực Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải thật bất ngờ và nguy hiểm.

Nhưng Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải phản ứng quá nhanh, hắn bước xéo nửa bước, dùng khửu chủy nhằm ‘Hạ cam huyệt’ của đối phương đánh thốc ngang để đẩy chiếc đầu của Tứ trưởng lão Khâm Hoàng chệch sang một bên.

Và lưỡi kiếm như con thần long uốn vòng đánh thốc ngay cổ của vị Tứ trưởng lão này.

– Phập! Thật kinh khủng, trọn chiếc đầu liền rời khỏi cổ lăn lông lốc trên mặt đất, trong khi thân hình của Tứ trưởng lão Khâm Hoàng ngã nhào với vòi máu từ nơi cổ phun ra lai láng.Thật hãi hùng thay.Toàn khách sảnh im lìm bất động.Những đệ tử còn lại của phân đàn Cái Bang đứng sửng sốt chưa biết phải hành động ra sao, thì bỗng có tiếng hú lanh lảnh từ đàng xa vọng lại.Đệ tử phân đàn Cái Bang nhôn nhao lên:

– Phân đàn chủ đã về tới! Vừa lúc đó, một bóng người từ ngoài bay vào giữa khách sảnh thì những đệ tử Cái Bang đều hô lớn:

– Kính mừng Phân đàn chủ! Người này chưa nói gì thì Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải đã nhích lên ba bước cất giọng nói sang sảng:

– Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải hân hạnh được gặp Phân đàn chủ Câu Hồn Liêm Lỗ Phi Tử! Người mới tới chính là Phân đàn chủ Câu Hồn Liêm Lỗ Phi Tử.

Phân đàn chủ Lỗ Phi Tử đưa mắt nhìn một vòng với tia nhìn sáng rực rồi đáp lời:

– Các hạ từ miền hải đảo, có gì thù oán mà đến đây sinh sự, sát hại môn đồ Cái Bang?

Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải cất tiếng cười ngạo mạn đáp:

– Ta tới đây để lãnh giáo tuyệt chiêu của chiếc Câu liêm của Phân đàn chủ!

– Nhưng tại sao ngươi lại tàn sát những người này?

– Kém tài ắt là chết! Đó là luật giao đấu của ta!

– Luật của kẻ mạnh?

– Đúng!

– Ngươi còn gì phải nói?

– Muốn động thủ với ngươi ngay bây giờ!

– Được! Tức thì Phân đàn chủ Lỗ Phi Tử lấy chiếc câu liêm ra cầm nơi tay quay từng vòng, gió cuốn vù vù.

Đột nhiên Lỗ Phi Tử hét lớn một tiếng:

– Coi đây! Tức thì chiếc câu liêm như muôn ngàn chiếc tỏa ra chộp lấy Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải.Trong khi đó, Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải cũng lập tức vung trường kiếm.

Chỉ nghe tiếng ‘véo véó là muôn ngàn cánh tay cầm kiếm tủa ra.Nhiều tiếng ‘Keng! Keng! Xẹt! Xẹt!’ vang lên khi hai người quần nhau mỗi lúc một nhanh.

Rồi đột nhiên hai bóng người vọt ra hai nơi đứng im lìm.Lúc quay lại ghìm nhau, thì vạt áo của Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải bị chiếc câu liêm móc rách một đường nhỏ.

Còn Lỗ Phi Tử đã thấy một đường máu nhỏ rịn đỏ phía sau lưng.Sau mấy giây nhìn nhau, hai người lại nhập vào quay tít như hai cái bóng với tiếng xé gió, kiếm phong ào ạt tràn ra tứ phía.

Những tuyệt chiêu sát thủ được tung ra, nhằm triệt hạ đối phương.

– Phựt!….

Hự!….Sau hai tiếng khô khan, hai bóng người từ trên cao đáp xuống cách xa nhau hai trượng.Họ đều đứng sừng sững im lặng quay lưng về nhau.Thiên Thủ Kiếm Bảo Vương Hải quay người lại trước rồi từ từ cho kiếm vào vỏ, cất tiếng âm lạnh:

– Ta đi đây! Trong khi đó, Phân đàn chủ Câu Hồn Liêm Lỗ Phi Tử từ từ quay lại nhìn theo với cặp mắt kinh ngạc buông rơi chiếc câu liêm, chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp:

– Sẽ….

có….

kẻ….

giết….

ngươi….Tức thì thân lão ngã nhào với đường máu tuôn trào giữa sọ nhuộm tràn mặt lão.Đệ tử Cái Bang tuy còn, nhưng đều là những người kém tài nên đành nhìn theo kẻ thù uất hận, chờ ngày trả thù mối hận này.

Họ đều nhào tới ôm lấy Lỗ Phi Tử gào thét thảm thê trong nỗi uất ức, trong không khí tang tóc bao trùm cả phân đàn Cái Bang bởi ngông ý của kẻ bạo tàn….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN