Qủy Oán Truyện
Chương Quỷ Oán Truyện: Đôi Mắt
– Sao thế?
– Nhà…nhà hoang? – Cậu lắp bắp, tay chân bủn rủn chỉ muốn chạy một mạch ra khỏi nơi này
– Phải! – Khổng Ngạn đưa tay xoa trán mình – Nếu cậu muốn, cậu có thể rời khỏi đây! Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu đã bỏ đi thì tôi không chắc sẽ bảo vệ được cho cậu đâu. Đến lúc đó, cậu có muốn cũng không gặp lại được tôi đâu – Khổng Ngạn ngẩn mặt lên trời
– Bảo vệ? Khỏi cái gì chứ? Anh bị điên à?
– Chắc cậu đã gặp Cổng Quy? – Anh nheo mày
– Có. Tôi đã gặp bà ấy ở đầu hẻm…bà ấy chỉ đường cho tôi vào đây – Tay Nhược Cố siết chặt ly nước nahnh chóng trả lời, cậu muốn biết rốt cuộc những lời chàng trai này nói là như thế nào
– Cổng Quy có nghĩa là quỷ Canh Cổng, bà ta đã cho cậu vào…chứng tỏ cậu chính là “Đôi Mắt”
– Anh nói rõ hơn được không! Thực sự thì nảy giờ tôi chẳng hiểu anh nói gì cả – Cậu hậm hực
– Nói một cách chính xác! Cậu chính là “Đôi Mắt” người đã đọc được Quỷ Oán Truyện trước khi nó bị đem đi tiêu hủy. Đây thực sự là một căn nhà hoang hay nói cách khác đây là một con hẻm hoang. Cậu đến được đây là do số mệnh, Quỷ Canh Cổng cho cậu vào thì không còn nghi ngờ gì nữa. Vì cậu là người nắm giữ những thứ trong Quỷ Oán Truyện nên cậu sẽ luôn gặp nguy hiểm. Vì thế, làm ơn đừng bước ra khỏi căn hẻm này một mình. Ngoài kia, có rất nhiều những hồn ma sẵn sàng giết cậu để cướp đoạt thứ trong đầu cậu.
– “Đôi Mắt”? Chuyện anh nói thực sự nghe vô lý quá, tôi chưa từng đọc cuốn sách mà anh nói. Sao anh có thể nói một bà lão thành con Quỷ Canh Cổng như thế? – Nhược Cố tức giận quát vào mặt Khổng Ngạn. Lời anh nói không phải là cậu không hiểu chỉ là cậu không muốn tin. Không muốn mình bị dính vào rắc rối này.
– Thôi vậy! Tùy cậu – Khổng Ngạn bình thảng nhún vai, hành động đó tỏ rõ vẻ chán chường, bất cần nhưng ánh mắt màu lam đó thì chứa đầy sự thất vọng, mệt mỏi
Phút chốc cậu cảm thấy mình hơi quá đáng, Nhược Cố cảm thấy như mình đã làm một chuyện tồi tệ:
– Vậy nếu thực sự những chuyện anh nói là thật thì anh lấy gì làm bằng chứng chứng minh cho tôi thấy đi – Nhược Cố hí một hơi thật sâu, sau đó đến gần cài ghế sofa ở giữa phòng mà ngồi xuống.
Khổng Ngạn mỉm cười nhẹ, đứng trước mặt Nhược Cố:
– Nếu tôi nói tôi không phải người cậu tin chứ?
– Nếu anh không phải người thì làm sao tôi có thể thấy anh được chứ? – Nhược Cố cải lại
– Bởi vì tôi được giao nhiệm vụ là bảo vệ cậu đến khi cậu thực sự trở thành “Đôi Mắt” nên cậu có thể nhìn thấy tôi – Khổng Ngạn lại cười
– Không lẽ chỉ tôi nhìn thấy anh thôi sao? – Nhược Cố ngạc nhiên
– Ai cũng có thể nhìn thấy tôi
Nhược Cố đơ mặt nhìn anh: Anh nghĩ gì mà chứng như vậy với tôi? Chứng minh như vậy cũng như không có. Đùa bố à!?
– Anh đang đùa tôi à? – Nhược Cố đơ mặt – Anh chứng minh kiểu này thì nghĩ tôi tin sao?
– À… – Khổng Ngạn lại cười – Mặc dù mọi người có thể nhìn thấy tôi…nhưng tôi có thể làm như vầy…
Nói rồi bàn tay anh chóng xuyên qua người cậu. Nhược Cố trợn tròn mắt, giật mình mà bật người dậy, bàn tay anh thực sự là xuyên qua người cậu nhưng cậu lại không hề cảm thấy đau. Điều này thật khó tin, cho chính cậu và cho chính đôi mắt cậu, Nhược Cố hết nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn sang tay anh, tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn, vừa lo sợ vừa hoang mang. Mèo hoang vươn người vài cái, leo nhanh ra khỏi túi cậu dùng đôi mắt lục nhìn chằm chằm vào anh. Khổng Ngạn nhận ra sự có mặt của một con mèo lại cười một cái, hạ tay xuống chỉ sang con mèo:
– Thì ra nó đi theo cậu à?
– Anh biết nó sao? – Nhược Cố nhìn con mèo khó hiểu
– Tất nhiên nó là Huyền Miêu, cậu toàn mạng đến giờ cũng nhờ nó hết đấy, nên cảm ơn nó đi – Khổng Ngạn lấy từ trong túi một tờ giấy, ghi chữ gì thì cậu không rõ chỉ biết mèo nhỏ vừa nhìn thấy là nhanh chóng ngoạm nhai mất, vẻ mặt nó khi nhai rất hưởng thụ.
– Vậy…đây là hẻm hoang? – Cậu hỏi và nhìn anh, anh khoanh tay gật đầu -…Và đây là hẻm hoang? – Anh lại gật đầu – Anh là ma…không phải người? – Anh tiếp tục gật đầu – Tôi muốn an toàn thì phải sống với anh? – Lại gật – Anh sẽ chắc chắn là cho tôi được an toàn – Nói đến đây bỗng nhiên Khổng Ngạn khựng lại
Nhược Cố nghi ngờ, tiện tay rót thêm một cốc nước nước và nói tiếp:
– Sao thế? Anh không dám chắc sao?
Khổng Ngạn suy nghĩ điều gì đó, sau đó không biết là do thuận miệng hay chuyện anh ta sắp nói sẽ vui mà anh ta lại cứ cười. Nhược Cố nghĩ dây thần kinh cười của tên này có vẻ bị chập rồi hoặc anh ta rất thích cười:
– Tôi không chắc
– À…vui ghê vậy mà cũng cười – Nhược Cố chán nản
– Nhưng tôi đảm bảo tôi sẽ bảo vệ cậu đến cùng! Đến chết! Khi tôi chưa chết đi thì tôi sẽ không cho phép cậu chết! Tôi không đảm bảo là đảm bảo cho cậu an toàn suốt đời! Nhưng cái tôi dám chắc ở đây là…tôi sẽ không để cậu chết trước tôi! – Khổng Ngạn nói một cách chắc chắn, trông mặt anh bây giờ rất nghiêm túc, khiến Nhược Cố có phần bất ngờ.
Nhược Cố thở dài, cầm túi cùng với mèo đen lên vào ung dung đi vào trong, không quên nói lại một câu:
– Được rồi! Tôi tin…mau dẫn tôi vào trong phòng đi nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!