Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 100: Cái con rùa già.
Kinh ngạc qua đi, Tạ Khuynh sực nhớ lại thân phận của mình. Tam quan của lão Tạ phỏng chừng đã bị cảnh tượng này phá nát rồi, căn bản không còn tâm trí đâu mà nhận ra tiểu thái giám xấu xí này chính là khuê nữ đáng lý phải cách xa kinh thành ngàn dặm của mình.
[ u là trời, có phải sắp rơi áo choàng* rồi không? ]
(Rơi áo choàng: áo choàng rơi ra thì lộ áo trong = bại lộ, lòi đuôi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
[ lão Tạ không nhận ra ta. ]
[ tranh thủ thời gian chuồn thôi. ]
Thừa dịp Cao Tấn chưa kịp phản ứng, Tạ Khuynh dùng hết khí lực, giẫm một cước lên chân hắn. Cao Tấn bị đau buông tay, Tạ Khuynh giống như cá chạch luồn xuống dưới cánh tay hắn đào tẩu. Nàng bụm mặt dồn sức chạy thật nhanh. Nhưng tứ chi vô lực khiến tư thế đào tẩu của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo cay mắt như con bạch tuột.
Nàng đã bỏ chạy không thèm ngoái đầu rồi Cao Tấn mới hồi phục tinh thần, run run bàn chân bị giẫm. Dù hắn kiệt lực tỏ vẻ trấn định, nhưng hành động sờ sờ sau gáy và cúi đầu chỉnh lý y phục vẫn âm thầm truyền đạt sự xấu hổ chột dạ của hắn.
Quân thần bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút đó phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ, lại nhìn nhau không nói…
Một khắc đồng hồ sau.
Cao Tấn thỉnh Tạ Viễn Thần bị dọa không nhẹ vào điện. Quân thần ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt giao tiếp. Bỗng nhiên Cao Tấn đứng dậy, đi về hướng bếp lò vẫn luôn đun ấm nước.
“Tướng quân đột nhiên đến thăm. Trẫm, trẫm vì Tướng quân… Pha chút trà.”
Cao Tấn nói xong liền cầm ấm nước lên, Tạ Viễn Thần thấy thế, vội vàng chạy tới ngăn cản:
“Không dám không dám. Bệ hạ chiết sát* lão thần.”
(Chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận thứ mà mình không đáng được nhận. ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Cao Tấn xua tay tỏ vẻ không sao:
“Tướng quân ngồi đi, ngồi đi.”
Tạ Viễn Thần tuy có chút co quắp, nhưng dưới sự kiên trì của Cao Tấn, ông vẫn uống trà mà Cao Tấn tự mình pha.
Uống một ngụm xuống, có chút hụt hẫng:
“Mấy ngày nay lão thần không vào cung, không ngờ Bệ hạ lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức này, thần… Hổ thẹn.”
Cao Tấn bưng chén trà, không xác định được Tạ Viễn Thần nói ‘Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức này’ là chỉ chuyện hắn hôn Tạ Khuynh lúc nãy, hay là chuyện hắn chủ động pha trà.
Mà hắn không dám hỏi, sợ hỏi nhiều Tạ Khuynh bại lộ. Tạ Viễn Thần đứng giữa cản trở mang Tạ Khuynh đi. Kế của Cao Tấn chưa thành, hắn không có thời gian đuổi theo, chỉ có thể cất giấu.
“Quý phi đã qua đời không tìm về được nữa. Bệ hạ phải chú ý long thể. Nương nương trong cung đông đảo, ngày đêm chờ đợi Bệ hạ. Ngài tội gì phải tự ép mình đến bước đường này? Không cần phải vậy.”
Cao Tấn cười khổ, có lý mà không thể nói.
Đôi cha con này đúng là giống nhau. Người này ghim đao vào tim hắn, người kia xát muối lên. Mà hắn lại ăn cái bộ dáng này, lớn nhỏ cùng nhau lừa hắn lâu như vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Cao Tấn đặt chén trà xuống, nhìn Tạ Viễn Thần đang cố thuyết phục mình, hỏi:
“Trẫm cho là Tạ Tướng quân vào cung tìm trẫm tính sổ, sao lại còn quan tâm tới hậu cung của trẫm?”
“Ách… Cái này.”
Tạ Viễn Thần bị hỏi hơi sững sờ một chút, trong chốc lát mới nhớ ra ‘Tính sổ’ mà Cao Tấn nói có ý gì.
Nữ nhi Tạ Nhiễm của hắn mấy ngày trước vừa bị vị Hoàng đế trước mắt này… ‘Gϊếŧ’ đó.
Về tình về lý, nữ nhi bị ‘gϊếŧ’ vô cớ như vậy, Tạ Viễn Thần làm phụ thân dù thế nào cũng phải thay nữ nhi đòi công đạo.
Nhưng chân tướng việc này Cao Tấn không biết, Tạ Viễn Thần còn có thể không rõ sao?
Vốn dĩ là Tạ gia lừa gạt Hoàng đế, thay mận đổi đào. Bây giờ ông lại thừa dịp Hoàng đế bày binh bố trận mà đứng giữa đục nước béo cò, dùng thủ đoạn cực đoan ích kỷ mang nữ nhi của mình khỏi cung. Khiến vị Hoàng đế từ đầu tới cuối không biết nội tình vốn đang mang hư danh gϊếŧ vua gϊếŧ huynh này lại mang thêm hư danh gϊếŧ vợ…
Toàn bộ sự việc nhìn thế nào cũng thấy vô tội nhất là vị Hoàng đế này.
Tạ Viễn Thần thật tâm hy vọng Cao Tấn có thể quên Tạ Nhiễm. Sau khi tru sát gian thần, bình định trong ngoài, Cao Tấn lại tiếp tục làm Hoàng đế Bệ hạ cao cao tại thượng, mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi.
Mang theo áy náy sâu sắc, Tạ Viễn Thần sao có thể làm chuyện vào cung đòi công đạo. Nhưng bị hỏi ngay mặt như thế, nếu ông không làm chút gì đó thì không hợp tình hợp lý.
Ông căng da đầu nói:
“Ngày đó thần vào cung đòi thi thể Quý phi là do quá kích động, nên chưa xác thực nguyên do đã tự ý mang Quý phi rời cung an táng. Bây giờ thần đã biết do Quý phi va chạm Bệ hạ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha. Bệ hạ cũng chỉ là tiểu trừng đại giới. Không ngờ nương nương bạc mệnh không qua khỏi, từ đó mới hương tiêu ngọc vẫn, vô cùng đáng tiếc.”
Hai tay Cao Tấn ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nghe Tạ Viễn Thần nói dối, không nhịn được hỏi:
“Nói như vậy, Tướng quân không có ý trách tội trẫm?”
Tạ Viễn Thần đứng phắt dậy tỏ rõ thái độ:
“Bệ hạ vốn không sai, sao thần có thể trách? Xin Bệ hạ đừng để chuyện này trong lòng.”
Cao Tấn: …
Không thể không nói, đôi cha con này thừa hưởng cái máu nói dối phải gọi là xuất sắc, đều tươi mát thoát tục, đều… Không biết xấu hổ.
“Tạ Tướng quân vào cung không phải để đòi công đạo, vậy tới làm gì?”
Cao Tấn vào chủ đề chính. Thời điểm mấu chốt này Tạ Viễn Thần sẽ không vô duyên vô cớ vào cung, khẳng định là có sự tình đặc biệt cần hồi bẩm.
Quả nhiên, nhắc tới chính sự, Tạ Viễn Thần không còn xấu hổ nữa.
“Vâng. Hôm nay thần vào cung là vì trước đó việc trước đó Bệ hạ phân phó lão thần đi làm đã có tiến triển. Hai ngày trước, Thẩm Thái sư bỗng nhiên tìm thần…”
Quân thần tại nội điện nhỏ giọng trao đổi.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Tạ Khuynh trốn ở thiên điện không dám xuất hiện bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh đánh nhau kịch liệt. Trừ âm thanh đánh nhau, còn có tiếng Tạ Viễn Thần rống to:
“Bệ hạ, ngài tỉnh táo chút đi!”
“Bệ hạ, thần không muốn đả thương ngài!”
“Người đâu! Người đâu mau tới đây!”
Tạ Khuynh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng buồn bực hai người vừa rồi còn nho nhã lễ độ, khiêm nhượng lẫn nhau vào điện nói chuyện sao bỗng nhiên động thủ.
Mà tạo hình của Cao Tấn cũng thay đổi, tóc tai bù xù như điên, cầm trường kiếm trong tay chém lung tung vào Tạ Viễn Thần… Nhưng không kiếm nào trúng.
Lại ngó sang lão Tạ nhẹ nhàng né tránh rồi gào thét kêu cứu. Nhìn thế nào cũng thấy giả trân.
Diễn kỹ này dưới đánh giá của nàng, kẻ tám lạng người nửa cân, nát y như nhau. Nhìn bọn họ đuổi gϊếŧ từ nội điện đến ngoại điện, Tạ Khuynh không còn chút hứng thú nào nữa, tiếp tục nấp vào Thiên điện, chờ vở hài kịch ngoài kia tự hạ màn.
Cao Tấn điên khùng đã không còn là bí mật gì trong cung nữa. Toàn bộ thị vệ Minh Trạch cung cơ bản đều bị ‘tên điên’ này dọa lui. Tạ Viễn Thần cứ gân cổ lên gào như thế hồi lâu, mới triệu hoán được thị vệ tới.
Trương Khiêm nhìn dáng vẻ Cao Tấn điên cuồng chém người, sợ tới mức lại gần Tạ Viễn Thần cũng không dám, nói gì tới cứu người.
Tạ Viễn Thần thầm mắng một câu tôn tử, sau đó chân như có gió chạy vèo về hướng Trương Khiêm.
Cao Tấn đã nói sớm Tạ Viễn Thần và Tạ Khuynh là cha con ruột mà. Mạch não hai người không khác gì nhau. Lúc diễn kịch luôn theo thói quen tìm một tấm ván gỗ cho mình. Mà Trương Khiêm hết sức may mắn, hai lần đều được chọn.
Bất quá, Tạ Khuynh tìm Trương Khiêm làm ván gỗ để Cao Tấn đâm nàng đúng góc độ, không trúng vào chỗ yếu hại. Còn Tạ Viễn Thần tìm Trương Khiêm làm bia đỡ đạn để Cao Tấn chém Trương Khiêm mấy cái cho kiếm dính máu thêm phần chân thật.
“Aaa! Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng a! Thần, là thần, đừng chém, ngài đừng chém!”
Trương Khiêm bị Tạ Viễn Thần lôi ra đỡ, căn bản không thể tránh. Cái lão rùa đen Tạ Viễn Thần này thật sự coi hắn như tấm khiên hàng thật giá thật. Bệ hạ điên cuồng sức lực mười phần bổ kiếm tới, ông ta đã tránh rồi còn đem Trương Khiêm ra đỡ. Chỉ trong giây lát Trương Khiêm đã bị chém bảy tám nhát, máu chảy ồ ạt.
Hắn cầu xin tha thứ cũng không khiến Cao Tấn lấy lại thần trí, Trương Khiêm đành phải hét lên với đám thị vệ:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngăn Bệ hạ lại, đừng để Bệ hạ đả thương… Đả thương chính ngài! Mau ngăn lại!”
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, cả đám đều do dự không dám lên, cuối cùng vẫn là Tạ Viễn Thần quyết định nhanh, một cước đem Trương Khiêm đang ngăn trước mặt đá ra ngoài, dùng toàn bộ thân thể của hắn ngăn lại con đường đuổi gϊếŧ của Cao Tấn.
Sau khi thoát hiểm, Tạ Viễn Thần vừa đi vừa kêu:
“Đa tạ ơn cứu mạng của Trương đại nhân, sau này lão phu nhất định báo đáp.”
Bị Tạ Viễn Thần đá ra, bụng Trương Khiêm vừa vặn hướng tới kiếm Cao Tấn. Mũi kiếm xuyên qua bụng hắn, đâm ra sau lưng. Trương Khiêm không thể tin nhìn về phía bụng mình, câu ‘Tạ Viễn Thần, ngươi cái con rùa già’ còn chưa kịp mắng ra miệng, hai gối đã quỳ xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Còn Cao Tấn bên kia kiếm đã thấy máu, không tiếp tục truy sát Tạ Viễn Thần nữa, đờ đẫn cầm thanh huyết kiếm quay về Minh Trạch cung.
Sau khi hắn vào điện, những thị vệ nãy giờ do dự không dám lên mới nhào tới, mồm năm miệng mười hỏi han thương thế Trương Khiêm.
Trương Khiêm nằm trên đất hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Hắn rất muốn rống một tiếng thật to cho cái đám người đang vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây này xéo đi, nhưng hắn không còn sức.
Chẳng lẽ chả ai nhận ra cái hắn cần lúc này không phải những câu hỏi han, mà là Thái y sao?
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chị nhà giả chết, giả làm thái giám lừa anh cún, lừa lão Tạ lén về kinh.
Lão Tạ lừa anh cún, giúp con gái giả chết bỏ trốn.
Anh cún lừa lão Tạ là mình không biết gì, mình chơi bê đê, lừa chị nhà là chị làm thế thân.
(´・ᴗ・ ‘ ) chỉ tính riêng ba người thôi đó, chưa tính tới team Thái sư và team Độc lão Nam Cương nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!