Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 99: Con mẹ nó mắt ông cay quá!
Cao Tấn đột nhiên sốt cao rồi ngất đi khiến Tạ Khuynh vô cùng sợ hãi. Nàng ép buộc mình phải tỉnh táo lại.
Nàng dìu Cao Tấn lên giường, cởi vạt áo hắn ra kiểm tra nhiệt độ, tìm kiếm mạch đập. Dù Tạ Khuynh không hiểu y lý nhưng người tập võ tự có phương pháp điều tra nội tức. Nàng có thể cảm nhận được chân khí trong người Cao Tấn lưu chuyển thông suốt, không bị thứ gì cản trở, đồng thời có vẻ đang không ngừng sinh sôi.
Nói cách khác, Cao Tấn đột nhiên ngất đi không phải vì trúng độc hoặc nguyên nhân gì không tốt, mà ngược lại cơ thể hắn đang có chiều hướng tốt lên.
Giống như người cảm cúm phát sốt vậy, là lúc hệ thống miễn dịch đang sát trùng.
Giống như đang chứng thực suy nghĩ của Tạ Khuynh, nhiệt độ cơ thể của Cao Tấn giảm đi một chút. Nàng cúi người xuống, áp trán mình lên trán Cao Tấn, lại không yên lòng sờ hắn từ đầu đến chân, xác thực không nóng như lúc nãy nữa.
Tạ Khuynh kề vào tai Cao Tấn thử gọi:
“Bệ hạ, Bệ hạ…”
Dưới tình thế cấp bách nàng quên dùng giọng nam. Cao Tấn khẽ nhíu mày, Tạ Khuynh thấy hắn có tri giác, tiếp tục gọi:
“Nghe thấy ta nói chuyện sao?”
Lông mi Cao Tấn run rẩy, thế mà thật sự hé mắt, miệng đóng mở như muốn gì đó. Tạ Khuynh kề sát tai vào miệng hắn, nghe thấy thanh âm yếu ớt của hắn nói:
“Nàng quay về rồi!”
Ngắn gọn bốn chữ, không hiểu sao làm mũi Tạ Khuynh cay xè.
Tạ Khuynh biết chữ ‘nàng’ này là gọi Tạ Nhiễm. Nhưng cũng có khác gì gọi mình đâu. Tạ Khuynh ở trước mặt hắn giả làm Tạ Nhiễm hai năm, lần đầu tiên có xúc động muốn nói cho hắn biết tên thật của mình, muốn nghe hắn gọi hai chữ ‘Tạ Khuynh’.
Câu nói của Cao Tấn không được Tạ Khuynh đáp lại, hắn nâng cánh tay suy yếu, sờ nhẹ lên mặt Tạ Khuynh. Tạ Khuynh hoàn hồn, nắm chặt cánh tay như sắp chống đỡ không nổi của hắn, dán lên mặt mình, đáp:
“Phải, thiếp đã trở về.”
Cao Tấn chớp chớp mắt, khóe miệng hơi cong, bộ dáng vẫn hồ đồ như cũ. Hắn mơ mơ màng màng nói:
“Trở về thì không cho đi nữa.”
Tạ Khuynh xúc động, nàng không muốn lừa gạt Cao Tấn. Nàng biết mình không thể không đi, nhưng giờ khắc này dưới ánh mắt chăm chú của hắn, lời thật nàng không nói nổi.
Nàng không muốn khiến Cao Tấn đang trong tình huống thần trí không rõ phải thất vọng, thế là gật đầu, đáp lời:
“Được, thiếp không đi.”
Đạt được câu trả lời như ý, Cao Tấn phảng phất thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ hắn đã dùng hết sức, giờ không chống đỡ nổi nữa, hai mắt khép lại. Chẳng qua đây là nhắm mắt nghỉ ngơi cho đỡ mệt, không giống lúc nãy sốt cao hôn mê.
Tạ Khuynh rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể hắn dần trở về bình thường, hô hấp cũng vững vàng.
Chỉ là đôi tay Cao Tấn vẫn nắm chặt tay Tạ Khuynh, ngủ thiếp đi cũng không buông. Tạ Khuynh nửa quỳ bên mép giường, nương ánh trăng nhìn ngắm khuôn mặt Cao Tấn, từ mắt đến mũi, rồi tới đôi môi mỏng.
Đều nói người có môi mỏng tâm cũng mỏng, Tạ Khuynh đóng vai Tạ Nhiễm bầu bạn với Cao Tấn hai năm. Trong quãng đời còn lại dài dằng dặc của hắn, liệu có hoài niệm nữ nhân đã ở bên cạnh hai năm là nàng không?
Tạ Khuynh biết thật ra mình thích hắn, bằng không cũng chẳng vì hắn mà ngàn dặm xa xôi quay về.
Nhưng thích thì thế nào?
Cuộc đời này có quá nhiều người, vật, chuyện để thích. Tình cảm đối với một người nào đó, một thứ nào đó chỉ chiếm một góc nhỏ, không thể trở thành tất cả được. Chỉ vì chút yêu thích liền vây bản thân vào một đoạn tình, một chỗ, một sự kiện, thật là không đáng.
Thích đồ vật tươi đẹp đến mấy, nếu vượt qua phạm trù mà năng lực mình có thể đạt được thì vẫn dứt khoát từ bỏ. Thích người mình không với tới, không hoàn toàn thuộc về mình, trung với mình, vậy cũng chỉ có thể là khách qua đường trong nhân sinh.
Quả thật Tạ Khuynh thích Cao Tấn. Nếu muốn, Tạ Khuynh hoàn toàn có thể sống cả đời dưới cái tên Tạ Nhiễm mà ở lại bên cạnh Cao Tấn. Nhưng Tạ Khuynh không muốn.
Thích thì thích thôi, sao nhất định phải ở lại bên cạnh hắn? Là rượu bên ngoài không đủ ngon hay bầu trời bên ngoài không đủ xanh? Cá quay về nước sẽ quên đi chuyện trên bờ, cần làm cái gì thì làm cái đó, không can thiệp vào cuộc đời của nhau cũng có thể sống rất thoải mái mà.
Trong đầu suy nghĩ miên man một trận, Tạ Khuynh cũng hơi buồn ngủ. Nhưng Cao Tấn quyết không buông tay làm nàng không còn cách nào, đành phải ghé vào bên mép giường mà ngủ.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hôm sau, Tạ Khuynh thức dậy trên long sàng của Cao Tấn, lúc nàng mở mắt nhìn thấy nóc màn màu vàng sáng còn có chút ngốc, phản ứng đầu tiên là ngồi dậy xem mình có bại lộ chưa.
Bớt trên mặt còn, quần áo còn, buộc ngực còn, ngay cả băng vải vết thương tối qua quên thay cũng không lỏng chút nào, thậm chí còn hơi chặt so với ban ngày…
Trên giường chỉ có mình Tạ Khuynh, Cao Tấn không thấy tăm hơi.
Tạ Khuynh xuống giường mang giày, rửa mặt rồi đi tìm Cao Tấn. Nhưng nàng tìm khắp Minh Trạch cung cũng không thấy, cuối cùng thấy hắn trên nóc nhà chủ điện Minh Trạch cung.
[ cmn! Hắn đang tập làm cột thu lôi sao? ]
[ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cũng không ai xài cách đó. ]
[ ngu ngốc. ]
Không thấy người đã nghe tiếng.
Cao Tấn không cần ngoái đầu cũng biết Tạ Khuynh tới.
Xoay người nhảy xuống đất, vô cùng chuẩn xác tiếp đất trước mặt Tạ Khuynh. Lưu lại một ánh mắt trên khuôn mặt xin lỗi người nhìn của nàng rồi dứt khoát tránh đi, hắn quay đầu đi vào điện. Tạ Khuynh không biết sao hắn lại đột nhiên trở mặt, tưởng là do mình dậy trễ, thế là chân chó đi theo sau:
“Bệ hạ, vừa rồi lúc ngài ở trên nóc nhà, cái tư thế kia giống như trích tiên vậy, phải nói là tiên phong đạo cốt.”
Đỉnh lông mày Cao Tấn nhảy một cái, nghiêng đầu liếc nhẹ về phía sau, nếu không nghe thấy thanh âm trong lòng nàng, chắc hắn đã tin rồi.
“Trẫm ở trên đó hứng gió lạnh, ngươi không cảm thấy rất ngu ngốc sao?”
Tạ Khuynh sững sờ:
[ ai nha, cũng tự biết mình ngu ngốc nha. ]
[ đúng là hiểu rõ bản thân. ]
“Sao lại thế được!” Tạ Khuynh chạy chậm đến bên người Cao Tấn, hết lời tán dương:
“Bệ hạ anh minh thần võ, nhận thức chính xác, nhìn xa trông rộng, hành động đều có thâm ý, một phàm nhân như nô tài há có thể lý giải?”
Đột nhiên Cao Tấn dừng bước, kém chút làm Tạ Khuynh đụng vào bả vai hắn. Cao Tấn quay người hỏi:
“Đêm qua trẫm ngất xỉu?”
Tạ Khuynh sửng sốt, ấp ủng gật đầu:
“Vâng. Sau khi dùng giải dược toàn thân Bệ hạ phát nhiệt rồi hôn mê. Nô tài còn chưa kịp hỏi Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào rồi? Nếu có chỗ nào không thoải mái nô tài sẽ xuất cung bắt cái lão quái nhân kia lại.”
Cao Tấn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, thanh âm nghe không rõ hỉ nộ:
“Chuyện xuất cung trong miệng Bình An công công nghe như xuất nhập chỗ không người, bản lĩnh của công công thật là lớn.”
Tạ Khuynh bối rối cười:
“Còn không phải… Khương ma ma có cửa ngầm sao.”
Cao Tấn gật đầu:
“Vậy phải rồi. Nương nương nhà ngươi trước kia cũng vậy, xem thủ vệ trong cung là mây bay. Không ngờ tới người trong cung nàng bước ra, ai ai cũng có tuyệt kỹ.”
Tạ Khuynh cúi đầu xoa xoa cái mũi, nỗ lực bình tĩnh chống đỡ:
“Haha. Bệ hạ còn chưa nói long thể có khó chịu không?”
Cao Tấn vận chuyển nội tức một vòng, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, nội tức sinh sôi không ngừng, không có chút cảm giác cản trở nào.
“Cũng ổn rồi. Xem ra giải dược kia là thật.”
Mấy lần trước Cao Tấn dùng giải dược, không hề có phản ứng như đêm qua.
Suy đoán của Tạ Khuynh đêm qua được chứng thực, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười với Cao Tấn.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên Cao Tấn khom người nhanh chóng hôn lên môi Tạ Khuynh một cái. Làm nụ cười của Tạ Khuynh hóa đá.
[ hắn… Hôn ta? ]
[ hắn, hắn, hắn hôn ta! ]
[ ta là cái thái giám đó, eo ơi! ]
Tạ Khuynh khó tin dùng tay nhẹ nhàng cọ lên môi vừa bị Cao Tấn hôn, còn thuận tiện ngắt bản thân một cái, xác định đây không phải là mơ.
[ sao hắn lại hôn ta? ]
[ chẳng lẽ hắn đã nhận ra rồi? ]
[ nhưng nếu hắn nhận ra, sao có thể bình tĩnh vậy được? ]
Tạ Khuynh khép đôi môi vừa nhếch lên vì bị chấn kinh, hướng về phía Cao Tấn đang cười mà như không nhìn mình, ấp úng nửa ngày, thật vất vả hỏi một câu:
“Bệ hạ, ngài đây là…”
[ đừng đùa mà! ]
Cao Tấn không đáp mà tới gần, bước một bước về phía Tạ Khuynh. Nàng đã có phòng bị, Cao Tấn vừa nhúc nhích nàng liền lùi về sau. Hai người cứ ngươi tiến ta lùi như thế, đến khi lưng Tạ Khuynh chạm vào cây cột không thể lùi được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Tấn chống một tay bên người nàng, giam cầm nàng trong thân thể của hắn và cây cột.
[ loạn rồi loạn rồi loạn rồi. ]
[ là Cao Tấn bị điên hay là ta bị điên? ]
[ ta có nên đạp hắn một cước rồi bỏ chạy? ]
“Ái phi, đêm qua trẫm mơ thấy nàng, mơ thấy chúng ta ân ái như xưa.” Cao Tấn thâm tình chân thành nói với Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh nghe câu này, trái tim bất ổn cuối cùng cũng dịu lại:
[ a, không phải nhận ra ta. ]
[ lại hồ đồ thôi. ]
“Bệ hạ, nô tài là Bình An, không phải nương nương, ngài… Ưm!”
Câu nói phía sau bị Cao Tấn nuốt mất, Tạ Khuynh trừng mắt, đến khi hàm răng bị Cao Tấn cạy mở cũng chưa phản ứng được con mẹ nó là chuyện gì xảy ra.
[ Cao Tấn, cong? ]
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, làm tay chân cứng ngắc vì bị chấn kinh của Tạ Khuynh hồi phục chút ít. Nàng dùng sức đẩy Cao Tấn ra, gọi lớn:
“Bệ hạ, ngài tỉnh táo lại đi! Nô tài… Ưm!”
Hai tay đang vung vẩy của Tạ Khuynh bị Cao Tấn chế trụ rồi thuần thục nhanh chóng bắt chéo ra sau lưng nàng. Mà Tạ Khuynh dưới thế công của hắn vậy mà lại không có năng lực chống đỡ.
Kỳ thật nếu đơn đả độc tấu, dù Tạ Khuynh không đánh lại Cao Tấn cũng không thua trong vòng trăm chiêu, tuyệt đối không có khả năng một chiêu chế phục.
Nhưng mà hiện tại, Cao Tấn không những một chiêu chế phục nàng còn chế phục đến chặt chẽ. Hắn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, dưới thời điểm Tạ Khuynh choáng váng đầu óc không đủ dùng mà xuất thủ, tiến quân thần tốc, Tạ Khuynh bị thế công vũ bão của hắn làm loạn kết cấu.
Cao thủ quyết đấu, chỉ một giây cũng quyết định được chiến thắng.
Tạ Khuynh mất tiên cơ, lại mất đường lui, bị Cao Tấn vừa hóa giải vừa công kích. Nàng không thể tin được, chỉ trong ba phút ngắn ngủi nàng bị Cao Tấn cưỡng hôn ba lần.
Ba lần a!
Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
Ngay lúc Tạ Khuynh tập trung ý chí chuẩn bị dùng toàn lực phản kích, bên tai lại vang lên thanh âm binh khí rơi xuống đất, loảng xoảng thanh thúy.
Tạ Khuynh giãy dụa không thể ngăn cản Cao Tấn tiến công, nhưng thanh âm binh khí rơi xuống lại làm Cao Tấn đang hôn hứng khởi phản ứng lại.
Hai người vừa rồi hôn đến khó xa khó rời, không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Ba đôi mắt hợp lại một chỗ, trong đôi mắt nào cũng đong đầy cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Nhất là Tạ Viễn Thần, ông đã chấn kinh đến mức thanh kiếm xưa nay không rời tay cũng phải rơi xuống đất.
Ông không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với những gì mình vừa thấy.
Hoàng đế Bệ hạ ấn một người lên cây cột, không xem ai ra gì mà hôn…
Người kia còn là một tiểu thái giám…
Quan trọng là, tiểu thái giám này có một khuôn mặt xấu xí đến mức làm người ta giận sôi!
Tạ Viễn Thần sống lâu như vậy, cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, được chứng kiến bao cảnh tượng hoành tráng muôn màu của nhân gian. Nhưng chưa bao giờ ông có xúc động muốn tự chọc mù hai mắt mình như giây phút này!
Con mẹ nó mắt ông cay quá!
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Rồi xong (⊃。•́‿•̀。)⊃
Đang giả vờ chơi bê đê thì bị cha vợ bắt gặp phải làm sao? Rất gấp, online chờ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!