Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 104: Tạ Viễn Thần đã nhận ra!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 104: Tạ Viễn Thần đã nhận ra!


Hiệu lực của bộ dược cuối cùng tựa hồ hung mãnh hơn nhiều, đã hai khắc trôi qua mà Cao Tấn vẫn sốt cao không lùi. Tạ Khuynh thấy rõ môi của hắn nứt nẻ vì nhiệt độ cao.

[ không thể tiếp tục như vậy được, phải bổ sung nước. ]

Trong lòng Tạ Khuynh nghĩ thế, may mắn nơi nàng chọn là Ngự Thiện phòng, lấy nước lấy thức ăn đều tương đối dễ dàng.

Canh đúng thời cơ, Tạ Khuynh vừa định dời đi lớp củi đắp để ra ngoài lấy nước, thì mắt cá chân liền bị người chế trụ, là tay Cao Tấn, nhiệt độ kinh người.

Tạ Khuynh quay đầu lại nhìn. Thấy hắn hé mắt, môi khô khốc giật giật, dùng thanh âm cực kỳ mỏng manh nói:

“Đừng đi.”

Tạ Khuynh muốn gỡ tay hắn ra nhưng Cao Tấn nắm quá chặt. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể lại gần thấp giọng đáp:

“Ta không đi, ta lấy nước.”

Cao Tấn bị giải dược giày vò đến mức toàn thân đau nhức không chịu nổi, dồn hết sức níu lấy Tạ Khuynh, cho đến khi nghe nàng nói ‘Không đi’ mới thoáng buông ra. Hắn yếu ớt gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là hôn mê bất tỉnh.

Tạ Khuynh kiểm tra nhiệt độ kinh người trên cơ thể hắn, biết không thể chậm trễ nữa, không bổ sung nước sẽ mất sức.

Đem hắn an trí tốt, Tạ Khuynh hỏa tốc đi lấy hai bình nước về. Một bình đút Cao Tấn uống, một bình để lau chùi thân thể hắn hạ nhiệt.

Suốt toàn bộ quá trình Cao Tấn đều mơ mơ màng màng, tỉnh mà như không. Dù trên người phi thường thống khổ, nhưng chỉ cần mở mắt trông thấy Tạ Khuynh ở ngay bên cạnh, những thống khổ đó dường như giảm đi phân nửa.

Trong cung đã cháy không biết bao nhiêu chỗ. Thẩm Thiên Phong không tìm thấy Cao Tấn, thế là bắt đầu châm lửa bốn phía. Trong cung liên tục truyền ra thanh âm la hét hỏa hoạn, cung nữ thái giám kêu cứu, ác ngữ của nhóm người hành hung, và cả thanh âm của binh khí va vào nhau…

Nhưng những thứ đó, đều không có quan hệ gì với thế giới nhỏ sau đống củi của Ngự Thiện phòng.

Sau khi Tạ Khuynh đút Cao Tấn cả một bình nước, lăn lộn gần một canh giờ, nhiệt độ trên người Cao Tấn mới từ từ giảm xuống, cơ bắp cũng không còn căng thẳng như trước.

“Cuối cùng…”

Nhìn dáng vẻ Cao Tấn thiếp đi, Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở phào. Nàng mệt mỏi, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Cao Tấn. Ánh mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên củi trong chốc lát, Tạ Khuynh xoay người, cong cánh tay làm gối đầu, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng đường nét trên gương mặt Cao Tấn.

Nam nhân này có lẽ sẽ tồn tại trong trí nhớ nàng cả đời.

Tuy rằng hắn đối với Tạ Khuynh cũng không tốt, từ đầu tới đuôi xem nàng như người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Tạ Khuynh đơn phương nhớ kỹ hắn.

Cũng chỉ là nhớ kỹ.

Dù sao đêm nay Tạ Khuynh sẽ đi, lần này thật sự không bao giờ gặp lại.

Hai người mơ hồ bắt đầu, cũng mơ hồ kết thúc, rất tốt.

Tạ Khuynh kề sát vào mặt Cao Tấn, từng cái hôn chậm rãi rơi lên trán, mũi, hai má của hắn.

“Làm Hoàng đế cho thật tốt. Ta sẽ nhớ ngươi.”

Nói xong, Tạ Khuynh cúi đầu hôn lên môi Cao Tấn. Thành kính cáo biệt nam nhân hai năm qua đã mang cho nàng vô số tức giận cùng suиɠ sướиɠ. 

Từ nay về sau, ai đi đường nấy, người nào cũng mạnh khỏe.

Lông mi Cao Tấn rung rung như sắp tỉnh, lúc này bên ngoài Ngự Thiện phòng truyền tới các loại thanh âm huyên náo, tựa hồ Thẩm Thiên Phong lại phái thêm binh lực tìm kiếm.

Tạ Khuynh dứt khoát phủ áo ngoài lên cho Cao Tấn, nhảy qua đầu tường ra ngoài.

Tôn công công dẫn đám người của Ngự Thiện phòng quỳ trong viện, khổ không thể tả chịu đựng nhìn đám người này xới tung địa bàn của hắn, nhưng hắn lại không làm gì được.

Quan binh điều tra rất gấp, tiện tay nhấc một lão ma ma lên rồi gác đao lên cổ bà, lạnh giọng hỏi:

“Nói, có nhìn thấy người nào khả nghi không?”

Lão ma ma kia đã bao giờ trải qua tình huống này, sợ hãi khóc la gọi bậy. Quan binh điều tra bị bà làm cho đau đầu, giơ tay muốn chém xuống. Tôn công công lấy hết dũng khí nhào tới ngăn cản:

“Đừng đừng đừng. Chúng ta thật sự không thấy ai khả nghi a, đại nhân hạ thủ lưu tình a.”

Quan binh điều tra bị hắn giữ chặt cánh tay, phẫn nộ vung ra, đang muốn gộp lại gϊếŧ hết thì nghe bên ngoài truyền tới một tiếng:

“Ở đằng kia! Mau đuổi theo!”

Quan bình điều tra vội vã muốn lập công, nghe xong liền từ bỏ việc gϊếŧ người, dẫn những quan binh khác đuổi theo.

Tạ Khuynh mặc áo ngoài của Cao Tấn du tẩu trong cung, cố ý lộ chút hành tung, thu hút mấy đội ngũ đang điều tra trong cung, dẫn bọn họ đi xa khỏi Ngự Thiện phòng.

Người đuổi theo càng lúc càng nhiều, các con đường đều bị chặn, Tạ Khuynh bị dồn vào một tòa cung điện nhỏ không người. Truy binh lập tức đem cái cung điện nhỏ này vây từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cung tiễn thủ đứng trên mái hiên, trong đình viện, thậm chí cửa sổ tứ phía đều có người cầm đao trấn thủ.

Tạ Khuynh tìm một vòng trong điện cũng không thấy phương hướng nào để thần không biết quỷ không hay thoát thân.

Xem ra vẫn phải giao thủ, Tạ Khuynh nghĩ thầm.

Chẳng qua có thể kéo dài được chừng nào hay chừng đó. Vì chỉ cần nàng lộ diện động thủ một cái, người vây bên ngoài sẽ biết nàng không phải Cao Tấn, đến lúc đó lại phân binh lực tìm kiếm bốn phía.

Cao Tấn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng lúc nào tỉnh lại còn chưa biết được. Nàng chỉ có thể tận lực tranh thủ cho hắn thêm chút thời gian.

May mắn là xưa nay Cao Tấn xây dựng ảnh hưởng sâu nặng, khiến bọn họ chỉ dám vây khốn mà không dám tùy tiện động thủ.

Bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân xôn xao, Tạ Khuynh nhìn qua khe cửa, trông thấy Thẩm Thiên Phong cùng Tín quốc công Phan Nhẫn Mỗi đi tới được một đám người vây quanh.

Thẩm Thiên Phong vẫn cầm Nhiếp Hồn linh trong tay, vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng dùng Nhiếp hồn cổ khống chế Cao Tấn.

“Thái sư, người ở bên trong.”

Đầu lĩnh thị vệ truy kích Tạ Khuynh tiến lên bẩm báo thỉnh công với Thẩm Thiên Phong. Ông ta không thèm để ý hắn, trực tiếp đi vào viện, cho người phía sau lui về hai bước.

Tạ Khuynh đứng sau khe cửa, cứ thế nhìn ông ta ở bên ngoài rung lắc cái lục lạc căn bản không có lưỡi kia.

Không gian im ắng có chút khôi hài, Thẩm Thiên Phong giống như đang nhảy điệu nhảy đường phố mà không nhạc nền. Đã không chuyện nghiệp lại không mỹ quan, mặc kệ thế giới xung quanh mà say mê trong đó. Căn bản không quan tâm những người đang có mặt tại đây bị bóng ma tâm lý.

Đừng nói Tạ Khuynh nhìn lén nhịn cười đến đau bụng, ngay cả những thị vệ đi theo Thẩm Thiên Phong cũng nhịn không được nhìn nhau, lục tục hít sâu cắn chặt răng cố nén cười.

Thẩm Thiên Phong nghiêm túc rung xong một bộ Nhiếp Hồn linh, tự thấy không có chỗ nào sai, nhưng mà… Cao Tấn bị nhốt bên trong, cũng không tự mình đi ra như ông ta mong muốn.

Thấy vậy, Thẩm Thiên Phong không khỏi quay sang chất vấn người bên cạnh:

“Bệ hạ thật sự ở bên trong? Ngươi không lầm sao?”

Bọn thị vệ liên tục cam đoan:

“Thiên chân vạn xác, bọn thuộc hạ biết bao nhiêu người đều tận mắt nhìn thấy, không thể sai được!”

“Vậy sao?”

Thẩm Thiên Phong mạnh mẽ chất vấn.

Ông ta lại còn chất vấn người khác, không hề cân nhắc tới lục lạc ông ta mất linh sao?

Tạ Khuynh trong điện nén cười tới mức đau bụng, chẳng qua hành vi của Thẩm Thiên Phong lại giúp nàng xác nhận một việc. Chính là Nhiếp hồn cổ của Cao Tấn đã giải. Vì trước đó mỗi lần Thẩm Thiên Phong rung lục lạc, đều có tiếng truyền ra từ sâu trong đầu Tạ Khuynh. Nhưng vừa rồi Thẩm Thiên Phong lắc như mãnh hổ Tạ Khuynh cũng không nghe thấy.

Cái này không phải chứng minh Nhiếp hồn cổ trong người Cao Tấn đã giải rồi sao?

Chỉ cần cổ độc trong thân thể Cao Tấn không còn, Tạ Khuynh liền không lo lắng nữa, có thể yên tâm rời đi.

Tính toán thời gian thì nàng đã kéo đủ dài, nếu còn kéo nữa, đến khi Cao Tấn hoàn toàn tỉnh lại nắm giữ toàn cục, thì phỏng chừng nàng muốn rời khỏi sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Làm nóng người xong, Tạ Khuynh chuẩn bị tìm  lỗ hổng phá vòng vây, chợt nghe bên ngoài truyền tới thanh âm lão Tạ.

“Loạn thần tặc tử, chớ có càn rỡ.”

Lão Tạ mang binh mà đến, vây quanh Thẩm Thiên Phong.

Vừa nhìn thấy Tạ Viễn Thần, Tín quốc công liền sợ hãi, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Thẩm Thiên Phong lườm ông ta một cái, rồi nhìn Tạ Viễn Thần mà không lo sợ mảy may:

“Tạ Tướng quân, kẻ càn rỡ chín là ngươi mới phải. Ta phụng mệnh tối nay vào cung cứu giá. Ngươi thân là ngoại thần, tự ý mang bị vào cung, loạn thần tặc tử chính là nói ngươi!”

Bộ dáng không chút e sợ của Thẩm Thiên Phong làm Tạ Viễn Thần cười lạnh. Ông không muốn nhiều lời vô nghĩa với ông ta, nói thẳng:

“Chẳng lẽ Thẩm Thái sư đang đợi binh mã của Hằng vương vào cung? Ngại quá, có khi ngay cả phố Trường An bọn họ còn không qua được.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Phong kịch liệt biến đổi:

“Ngươi nói cái gì?”

Ông ta ngửa đầu nhìn ra hướng ngoài cung, âm thầm suy nghĩ xem Tạ Viễn Thần nói thật hay giả.

“Hằng vương gì ta không biết. Ta chỉ biết, Bệ hạ mệnh ta chưởng quản tám ngàn cấm quân, ai chống cự là loạn thần tặc tử.”

Dù trong lòng Thẩm Thiên Phong không chắc chắn, cũng không trở ngại lời lẽ chính đáng thốt ra từ miệng ông ta.

Tạ Viễn Thần hừ lạnh:

“Mệnh ngươi chưởng quản tám ngàn cấm quân? Ngươi sao?”

Sau khi lạnh giọng chất vấn, Tạ Viễn Thần móc hai tấm Hổ phù từ vạt áo, cấm quân chung quanh hai mặt nhìn nhau. Có ít người trong số bọn họ cũng không rõ đêm nay làm gì, chỉ nghe Thẩm Thiên Phong truyền một đạo khẩu dụ… Bây giờ nhìn thấy Hổ phù trong tay Tạ Viễn Thần, bọn họ mới ý thức được có thể đêm nay đã bị lừa.

Thẩm Thiên Phong nhìn chằm chằm Hổ phù trong tay Tạ Viễn Thần, muốn rách mí mắt:

“Hắn lại đưa Hổ phù cho ngươi!”

Bỗng nhiên ông ta đổi chủ đề, chỉ vào Tạ Viễn Thần chửi ầm lên:

“Tạ Viễn Thần, ngươi là kẻ không có cốt khí. Cao Tấn trước mặt mọi người đâm chết nữ nhi của ngươi. Ngươi không thay nữ nhi báo thù rửa hận, còn ở đây trợ Trụ vi ngược. Hỏi ngươi có xứng đáng với nữ nhi đã chết kia không?”

Tạ Viễn Thần đã sớm đoán được Thẩm Thiên Phong sẽ nói mấy lời nhảm nhí này, đang muốn đáp trả, chợt trông thấy cửa điện bị mở ra từ bên trong, cắt ngang đối thoại giữa ông cùng Thẩm Thiên Phong.

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn về phía cửa, nghi ngờ chờ mong người từ bên trong bước ra. Nhưng bọn họ đợi một hồi lâu cũng không thấy, cho đến khi có người hô lên:

“Ngươi không phải Bệ hạ, ngươi là ai?”

Nguyên lai Tạ Khuynh mở cửa điện là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn nàng thì thừa dịp loạn mà nhảy ra cửa sổ đào tẩu.

Dù sao so với trong viện đầy thị vệ, bên cửa sổ chỉ có ba bốn người, phá vòng vây tương đối dễ.

Sau khi Tạ Khuynh nhảy qua cửa sổ, người canh giữ bên cửa liền phát hiện nàng không phải Cao Tấn, lớn giọng kinh hô. Tạ Khuynh xuất thủ như điện cũng không thể ngăn cản hắn báo tin. Ngăn không được, vậy chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Với thân thủ của nàng đối phó với ba bốn thị vệ thì không thành vấn đề. Sau khi Tạ Khuynh đánh lui những người này, cũng không ham chiến, phi thân lên mái hiên, cận chiến với đám cung tiễn thủ trên đó một hồi. Rất nhanh đã thành công phá vòng vây, giẫm vài bước lên nóc nhà rồi rơi xuống, ẩn vào bóng tối, không còn tung tích.

Thị vệ trong viện nhiều như vậy đều trợn tròn mắt, không ngờ tới bọn họ nhiều người như vậy nhìn chằm chằm mà người kia vẫn có thể trốn thoát, đủ thấy thân thủ tốt bao nhiêu.

Nhưng ngay lập tức họ lại nổi lên nghi ngờ, ngươi kia không phải Bệ hạ, thì là ai đây?

Không ai thấy rõ tướng mạo người kia, không ai biết người kia là ai, trừ… Tạ Viễn Thần.

Công phu của Tạ Khuynh là Tạ Viễn Thần dạy, nàng có trang điểm dịch dung bao nhiêu, đặc điểm trên công phu quyền cước vẫn không thể nào thay đổi.

Ánh mắt đầu tiên khi thấy Tạ Khuynh giao thủ với thị vệ, Tạ Viễn Thần đã nhận ra!

Tạ Khuynh!

Vương bát đản chết tiệt!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN