Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 105: Thì nên sớm biết sẽ có kết cục này!
Tạ Khuynh rời đi trước mắt bao người, định hỏa tốc xuất cung. Nhưng đi được nửa đường, nàng quyết định về Ngưng Huy cung một chuyến.
Khương ma ma đã sớm dự kiến trước, lúc Thẩm Thiên Phong hạ lệnh lục soát cung, bà liền mở cửa Ngưng Huy cung cho mấy người đó vào tra. Vì bà hết sức phối hợp, nên tổn thất của Ngưng Huy cung đêm nay có thể nói là nhỏ nhất trong các cung. Thậm chí linh đường của Tạ Nhiễm cũng không bị phá hư, ánh nến vẫn như cũ.
Tạ Khuynh nhảy vào từ cửa sổ phía sau phòng ngủ, mở két ngầm bên cạnh giường. Đây là chỗ trước kia nàng giấu kẹo mạch nha, thoại bản và đồ ăn vặt. Là chỗ mà Khương ma ma cũng không biết.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, kẹo mạch nha bên trong đã sớm tan thành nước, đồ ăn vặt cũng hỏng. Tạ Khuynh từ chỗ sâu nhất trong két ngầm lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Bên trong chiếc hộp đó là một đôi khuyên tai Satan thạch. Đây là đồ chơi nhỏ mà Cao Tấn tiện tay kêu thợ thủ công làm cho nàng. Lúc đầu Tạ Khuynh ghét bỏ nó không đủ tươi tắn. Sau đó có một lần xuất cung trông thấy tiểu cô nương nhà phú quý nào đó đeo một đôi khuyên tai chất liệu không khác lắm. Tuy không lớn như đôi mà Cao Tấn tặng, nhưng ở dưới ánh mặt trời đặc biệt lóe sáng.
Trong nháy mắt Tạ Khuynh nhận ra chỗ tốt của nó, sau khi hồi cung liền lặng lẽ giấu đi.
Dù sao nàng cũng sắp đi, không bao giờ quay lại nữa. Thứ này lưu lại đây thật lãng phí, thế là nàng đặc biệt quay lại lấy.
Sau khi cầm được khuyên tai, Tạ Khuynh lặng lẽ đi sau lưng Khương ma ma. Đợi lúc bà đi tới chỗ hẻo lánh thì dùng hòn đá nhỏ đánh một chút vào bả vai Khương ma ma.
Khương ma ma mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng cho Tạ Khuynh, không biết nàng đã trốn tới chỗ nào. Mỗi ngày bà đều âm thầm nghe ngóng tin tức xem có ai khả nghi xảy ra chuyện, đột nhiên bị hòn đá nhỏ đánh một cái, bà lập tức nghĩ tới Tạ Khuynh, cố ý bất động thanh sắc đi về chỗ càng thêm vắng vẻ.
Nơi vắng vẻ nhất Ngưng Huy cung chính là bức tường phía sau Thiên điện, Khương ma ma đứng đó đợi một lát, Tạ Khuynh liền hiện thân.
“Nương nương.” Khương ma ma tiến lên đón.
Tạ Khuynh giang cánh tay, ôm bà vào lòng. Cái ôm bất ngờ làm Khương ma ma có chút kinh ngạc:
“Nương nương, ngài đây là…”
“Ma ma, ta phải đi thật rồi.”
Tạ Khuynh ôm Khương ma ma, ngửi hương hoa quen thuộc trên người bà, nhớ lại hai năm ở trong cung bị Khương ma ma ép ngâm cánh hoa tắm. Mới đầu nàng ghét bỏ hương hoa nồng đậm, sau đó cũng quen dần.
Những khi đó, nàng thầm mắng Khương ma ma không ít. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong cung hai năm này, trừ Cao Tấn, Khương ma ma là người nàng tiếp xúc nhiều nhất. Bà khắp nơi suy nghĩ cho nàng. Ngược lại nàng thường xuyên làm chút việc khiến Khương ma ma không vui, làm bà sốt ruột phát hỏa.
Từ nhỏ đến lớn, không có mấy người đối xử tốt với Tạ Khuynh. Mỗi một người đều được nàng khắc cốt ghi tâm.
Tạ Khuynh gối đầu lên vai Khương ma ma:
“Sau khi ma ma xuất cung, hãy nhờ cha ta phái người đưa ngài đi biên quan tìm ta. Ngài tuổi cao không nhi không nữ, tương lai ta sẽ giúp ngài dưỡng lão.”
Lời hay mộc mạc cỡ nào a, Khương ma ma nghĩ thầm, chỉ là nghe vào có chút gợi đòn.
Hung hăng bấm một cái lên lưng Tạ Khuynh, Khương ma ma nói:
“Lão nương cả đời tích cóp bạc, phung phí mấy trăm năm cũng không hết. Còn cần tiểu lưu manh ngươi giúp ta dưỡng lão?”
Tạ Khuynh bị bấm vội vã buông tay, ủy khuất sờ sờ lưng mình. Khương ma ma tức giận chất vấn:
“Còn nữa, ngươi nói ai tuổi đã cao? Lão nương mới bốn mấy, chính là tuổi hoa nở như lang như hổ. Làm sao ngươi biết sau này ta không nhi không nữ? Rủa ta hả?”
Tạ Khuynh sững sờ nhìn Khương ma ma, thật là không ngờ a…
Nàng không nhịn được dựng ngón tay cái với bà, khen tự đáy lòng:
“Ma ma hùng tâm bất tử, chí khí chưa thù, bội phục bội phục.”
Khương ma ma tức giận lườm nàng một cái. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười, lần này tới phiên Khương ma ma ôm Tạ Khuynh không buông tay.
Con khỉ nhỏ này, vừa tham ăn vừa lười biếng, có khi làm bà giận sôi lên. Nhưng đến cùng vẫn là tiểu nương tử bà tỉ mỉ dưỡng hai năm, nói không có tình cảm là giả.
“Được rồi được rồi. Muốn đi thì đi mau.”
Hốc mắt Khương ma ma hơi ướt, buông Tạ Khuynh ra, đẩy đẩy nàng.
Tạ Khuynh lưu luyến vẫy tay với bà. Khương ma ma nhìn nàng thân thủ mạnh mẽ nhảy qua tường tiêu sái rời đi, lại có chút sầu não, nhưng rất nhanh đã bình phục lại.
Cũng may hôm nay từ biệt, sau này còn gặp lại.
Là chính miệng con khỉ nhỏ này nói vậy, kêu bà đến biên quan tìm nàng. Sau này bà đến thật, sẽ để nàng thể nghiệm cảm giác bị người làm phiền.
Xoa xoa nước mắt không hiểu sao lại chảy, Khương ma ma đi ra Thiên viện, vừa tới gần chủ điện liền nghe thấy một trận ồn ào. Bà vội vàng thu thập tâm tình, tăng tốc bước chân tới tới xem chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy trong Ngưng Huy cung ngập tràn cấm quân, tựa hồ chia làm hai phe, thuộc hạ của Thẩm Thái sư và thuộc hạ của Tạ Tướng quân.
Nhìn điệu bộ này, là cấm quân của Thẩm Thái sư muốn vào Ngưng Huy cung lục soát linh đường, nhưng bị người của Tạ Tướng quân ngăn cản.
“Tạ Viễn Thần, ngươi dung túng thích khách, đáng tội gì?”
Thẩm Thiên Phong ngang ngược chỉ trích Tạ Viễn Thần.
Tạ Viễn Thần mặc kệ ông ta, chỉ nhìn quanh bốn phía, hi vọng nhãi ranh kia đừng xuất hiện.
“Người kia rõ ràng chạy về hướng này, trốn ở Ngưng Huy cung có khả năng lớn nhất. Kêu người tránh ra, nếu thích khách chạy, ngươi, ngươi, ngươi, tất cả các ngươi đều là đồng lõa.”
Thẩm Thiên Phong kêu gào đi tới, bị Tạ Viễn Thần cho một chưởng vào ngực, kém chút thổ huyết.
Lúc này ông ta đã tâm hoảng ý loạn. Dù sao tình hình ngoài cung cũng có biến, Hằng vương theo kế hoạch nên vào cung gϊếŧ hôn quân giờ không biết đi đâu. Khiến Thẩm Thiên Phong không có tự tin. Dù giờ phút này ông ta lấy lý do ‘Hộ giá’ để ngạnh kháng với Tạ Viễn Thần, thì lúc tìm được Cao Tấn chưa chắc thành lập.
Bởi vì Thẩm Thiên Phong đang nghi ngờ, chỉ dựa vào Nhiếp Hồn linh trong tay có đủ để khống chế Cao Tấn hay không.
Nếu không khống chế được…
Thẩm Thiên Phong bắt đầu tìm kiếm đường lui, ‘Thích khách’ vừa chạy mất chính là cái cớ tốt nhất. Ông ta nhất định phải bắt hắn lại, hoặc là gϊếŧ hắn trước Tạ Viễn Thần.
Con người tới bước đường cùng thường mất lý trí.
Thẩm Thiên Phong liều mạng, rút trường kiếm từ bên hông một thị vệ, kích động hạ lệnh:
“Tạ Viễn Thần che giấu thích khách, ý đồ đáng chết. Bây giờ Bệ hạ không rõ tung tích, lại có thích khách trốn trong Ngưng Huy cung. Muốn cần vương hộ giá thì đi cùng ta!”
Tín quốc công dù không hiểu lắm tại sao tiết mục đêm nay từ bức vua thoái vị biến thành cần vương hộ giá, nhưng ông ta cùng Thẩm Thiên Phong đã sớm là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, trừ phối hợp với Thẩm Thiên Phong, ông ta đã không còn đường lui nào khác.
Một bên động thủ, bên còn lại đương nhiên sẽ không đứng chịu đánh. Rất nhanh hai bên cấm quân giao thủ trong Ngưng Huy cung. Thẩm Thiên Phong đẩy Tín quốc công về phía Tạ Viễn Thần, để ông ta cản chân Tạ Viễn Thần. Còn Thẩm Thiên Phong thì xông tới linh đường, muốn vào hậu viện tìm tên thích khách có thể dùng làm bia đỡ đạn.
Tạ Viễn Thần đẩy Tín quốc công ra, đuổi theo Thẩm Thiên Phong.
Ông có Hổ phù trong tay, có thể điều binh khiển tướng, nhưng không có quyền gϊếŧ Thẩm Thiên Phong. Trước khi tìm thấy Bệ hạ, Tạ Viễn Thần chỉ có thể bắt Thẩm Thiên Phong lại.
Ai ngờ ông còn chưa đuổi kịp, Thẩm Thiên Phong đã tự chạy khỏi linh đường, da thịt trên mặt ông ta nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ đang nhảy lên như run rẩy, mắt đầy hoảng sợ.
Tạ Viễn Thần nhìn theo ánh mắt Thẩm Thiên Phong, chỉ thấy một người bước ra từ đằng sau quan tài, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh, quanh thân bao phủ lệ khí.
“Bệ, Bệ hạ!” Trong đám người có ai đó hô to: “Là Bệ hạ!”
Theo tiếng la này, tất cả cấm quân đang giao thủ đồng loạt dừng tay. Tạ Viễn Thần dẫn một đám người quỳ xuống đất yết kiến. Mà Thẩm Thiên Phong lại ngơ ngác đứng đằng kia. Có vài ba người của ông ta vứt binh khí quỳ xuống, những người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống theo.
Việc đầu tiên Thẩm Thiên Phong làm sau khi phản ứng lại là rung Nhiếp Hồn linh. Nhưng sau khi bị ánh mắt lạnh lẽo của Cao Tấn liếc một cái, ông ta liền từ bỏ.
Nhẹ buông tay, lục lạc lăn trên đất, đầu gối ông ta cũng nhũn ra, quỳ xuống. Phảng phất như trong chớp mắt đó ông ta già đi mấy tuổi, ủ rũ không nói một lời.
Thấy ông ta quỳ xuống, Tín quốc công luống cuống, vội vàng vứt trường kiếm trong tay, quỳ bò đến trước mặt Cao Tấn, dập đầu cầu xin:
“Bệ hạ, thần là bị Thẩm Thái sư mê hoặc. Thần, thần đuổi theo thích khách cứu giá, kính xin Bệ hạ, xin Bệ hạ —“
Lời của Tín quốc công bị Cao Tấn cắt ngang, hắn hỏi:
“Thích khách kia đâu? Người ở đâu?”
Tín quốc công không ngờ hứng thú của Cao Tấn đối với thích khách còn lớn hơn ông ta. Đầy lời xin tha cũng không bằng một câu chống chế không đâu.
Lắc đầu trả lời:
“Không, không biết. Thích khách kia chạy quá nhanh, xuất quỷ nhập thần, chúng thần…”
Cao Tấn hít sâu một hơi, tự nhủ:
“Cũng phải. Bị đám giá áo túi cơm các ngươi đuổi kịp thì cũng không cần lăn lộn gì nữa.”
Tín quốc công: …
Giáng tội thì giáng tội, sao còn phải gián tiếp công kích?
Nói thế nào bọn họ cũng là loạn thần tặc tử, sao lại gọi là giá áo túi cơm.
Tín quốc công thầm nghĩ như thế nhưng chẳng dám nói ra, đành phải đem tất cả oán khí đổ sang một người đang quỳ bên cạnh, là Thẩm Thiên Phong phảng phất như đã mất linh hồn.
Chính là ông ta!
Cơ nghiệp Tín quốc công phủ hủy trên tay kẻ họ Thẩm này!
Ông ta lợi dụng Tín quốc công phủ không được quân ân sủng hạnh mà chế nhạo, dẫn dụ, vẽ cái bánh nướng lớn cho ông. Nói là ông trợ lực Hằng vương điện hạ đăng cơ thì ngày mà Bệ hạ đăng cơ chính là ngày nữ nhi Phan gia lần nữa làm chủ Trung cung.
Lúc đó Tín quốc công động tâm, bởi vì Phan gia bọn họ mười năm gần đây đã có xu thế rách nát. Nếu không thể có được Thánh tâm lần nữa, thế hệ sau chắc chắn suy tàn tiêu vong.
Lúc ấy Tín quốc công nghĩ thầm, loại chuyện như giang sơn đổi chủ này, ba năm trước Phan gia cũng đã làm. Lúc đó bọn họ có thể nâng Cao Tấn lên hoàng vị, sao hôm nay lại không thể nâng Cao Dũng?
Cao Dũng không có năng lực, vậy sau này đăng cơ nhất định cậy vào Tín quốc công phủ. Đến lúc đó người nhà họ Phan lại có thể xuất nhập triều đình, phong quang vô hạn.
Ông ta gảy bàn tính rất tốt, nhưng lại bỏ qua Cao Dũng, biết hắn không có năng lực, nhưng lại không biết hắn không có năng lực tới mức này.
Tạ Viễn Thần thấy Cao Tấn chỉ mặc trung y, sai người lấy cho Cao Tấn kiện áo choàng.
Sau khi Cao Tấn phủ thêm áo choàng, đi tới trước mặt Thẩm Thiên Phong:
“Thái sư, trẫm tự thấy mình đối với ngươi không tệ. Sao ngươi lại muốn đưa trẫm vào chỗ chết?” Cao Tấn hỏi:
“Sau lưng ngươi là ai sai sử?”
Thẩm Thiên Phong không nói một lời, bộ dáng như chó rơi xuống nước, định cắn chết không nói đây mà.
Cao Tấn cũng không ép, chỉ nói:
“Vậy mà lại là một con chó trung thành tuyệt đối. Ngươi không nói chẳng lẽ trẫm không biết sao? Ngươi yên tâm đi. Chủ tử của ngươi giờ phút này hẳn là đã bị chặn lại rồi, không bao lâu nữa, hắn sẽ ta đây làm bạn với ngươi.”
Thẩm Thiên Phong nghe đến đó, rốt cục không nhịn nổi nữa. Khóe mắt ông ta như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi:
“Cao Tấn, ngươi không sợ lại nhấc lên chiến hỏa, tổn hại quan hệ ngoại giao hai nước sao?”
Cao Tấn cười lạnh:
“Bọn họ dám ở triều ta làm mưa làm gió, thì nên sớm biết sẽ có kết cục này!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!