Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 163: Tôn trọng cái rắm!
Tạ Khuynh ngờ Cao Tấn cứ thế bỏ gánh bước đi, trong Đông Thái điện chỉ còn Tạ Khuynh và Cao Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ.
Cao Nguyệt áy náy cúi đầu, cảm thấy mình đã làm hoàng thúc tức giận bỏ đi, nhất thời không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên một hạt dưa đánh lên chân hắn, Cao Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tạ Khuynh. Tạ Khuynh vẫy tay gọi hắn.
Cao Nguyệt không biết Tạ Khuynh gọi mình làm gì, vội vàng đi tới, cầm kiếm hành lễ:
“Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
Tạ Khuynh nhìn Cao Nguyệt sau khi về Lễ triều phảng phất như biến thành người khác, có chút thông cảm cho Cao Tấn, nhưng nàng suy nghĩ một chút liền hiểu được vì sao Cao Tấn lại thế.
Bởi vì bất an.
Nói trắng ra là, hắn cũng không tin tưởng Cao Tấn, mặc dù Cao Tấn đã mang hắn về từ Bắc Liêu.
Nhưng hắn không biết là Cao Tấn chỉ đơn thuần muốn đem hắn về thôi, không có mục đích chính trị nào khác, dù thân phận của hắn có xấu hổ – con trai Tiền Thái tử – đi nữa.
Bây giờ phủ Tiền Thái tử đã sớm bị hủy diệt, Tiền Thái tử cũng đã đền tội, con cái đều bị biếm thành thứ dân, lưu lạc tứ phương, chỉ duy nhất một mình Cao Nguyệt được đưa về từ Bắc Liêu là con trai Tiền Thái tử mà vẫn được sắc phong, kế tục tước vị.
Cao Nguyệt không quan tâm phụ thân mình bị Cao Tấn gián tiếp ban chết. Bởi vì người phụ thân đó đã đẩy hắn vào vực sâu. Hắn biết mình bị phụ thân vứt bỏ từ lâu rồi. Lúc bị đưa đến Bắc Liêu làm chất tử không thể lộ ra ánh sáng, trong lòng hắn đã đoạn tuyệt mối quan hệ phụ tử này.
Nhưng mối thù giữa Cao Tấn và Tiền Thái tử hắn không thể không quan tâm.
Sở dĩ ngoại tổ Vũ Định hầu của Cao Tấn bị xét nhà là do Tiền Thái tử vu cáo. Cao Nguyệt có thể mặc kệ chuyện Cao Tấn gϊếŧ phụ thân mình, nhưng không thể khẳng định lúc Cao Tấn nhìn thấy hắn, liệu có nghĩ tới Tiên Thái tử và mối thù của Vũ Định hầu phủ hay không.
Tuy hắn và Cao Tấn là thúc cháu, nhưng mối quan hệ này rất phức tạp. Bây giờ Cao Tấn đối xử với Cao Nguyệt rất tốt, nhưng đồng thời cũng tạo ra một áp lực vô hình, khiến hắn không thể không cẩn thận dè dặt trước mặt Cao Tấn.
Tạ Khuynh biết những việc hài tử này làm ở Bắc Liêu, biết tâm tư hắn thâm trầm. Đương nhiên ở hoàn cảnh như Bắc Liêu, tâm tư hắn không thầm trầm thì làm gì còn sống tới lúc Cao Tấn đến tìm hắn.
Người tâm tư thâm trầm khó mà thật lòng tin tưởng một ai.
Cũng giống như Cao Tấn trước kia, cả hai đều là những kẻ khốn khổ trốn thoát khỏi lòng lang dạ sói, muốn họ tin tưởng một người rất khó. Nếu không phải Cao Tấn ngẫu nhiên có được kỹ năng nghe thấu tiếng lòng Tạ Khuynh, chỉ sợ đến bây giờ hắn cũng không thể tin tưởng nàng và lão Tạ.
Nhưng kỹ năng đó chỉ Cao Tấn có thôi, Cao Nguyệt không có. Tạ Khuynh lại không cách nào giúp hắn nghe được. Vì lẽ đó, muốn Cao Nguyệt mở lòng có lẽ hơi khó.
Khó quá bỏ qua.
Tạ Khuynh chưa bao giờ là kẻ thích đoán mò người khác và miễn cưỡng bản thân, chuyện làm không được thì gạt sang bên, cứ thuận theo tự nhiên.
Nàng chỉ vào bàn nước trà đối diện, nói:
“Tới uống nước, ăn chút gì đó đi.”
Cao Nguyệt không ngờ Tạ Khuynh lại gọi mình tới ăn bánh, lúng túng không biết phải làm sao. Tạ Khuynh thấy thế, đứng dậy đẩy hắn xuống thảm mềm phía đối diện, ấn bả vai ép hắn ngồi, đem một chén nước trà và một miếng bánh ngọt nhét vào tay hắn.
An bài tốt hết thảy, Tạ Khuynh quay về chỗ mình, hỏi:
“Dạo này ngươi cao lên hả?”
Cao Nguyệt giật mình:
“A?”
Tạ Khuynh tiếp tục gặm hạt dưa, nói:
“Ta cảm thấy so với lúc mới về cao hơn không ít. Hồi đó ngươi lùn hơn ta một chút, giờ hình như cao hơn ta luôn rồi.”
Cao Nguyệt gãi đầu:
“Thật sao? Ta không chú ý lắm.”
Tạ Khuynh nói:
“Lần trước ta định tới Sóc vương phủ thăm ngươi, đã mua cho ngươi cái đỉnh thanh ngọc rồi, ôm quà vào ngực xuất phát lại gặp phải tên ngốc của Quận vương phủ. Đỉnh thanh ngọc rớt bể mất, nhất thời ta lại không có tiền mua thêm một cái, thế là trì hoãn, mấy tháng trôi qua.”
Chuyện năm ngoái Tạ Khuynh bị Hàn Thiên Bảo tập kích Cao Nguyệt cũng biết, nhưng không ngờ là Tạ Khuynh bị tập kích trên đường tới Sóc vương phủ tìm hắn.
Nghe nàng nói làm bể đỉnh thanh ngọc nhưng không còn tiền mua cái thứ hai, cảm thấy thú vị, Cao Nguyệt không nhịn được cười. Hai người cứ thế bắt đầu trò chuyện về chủ đề Hàn gia, nói tới nói lui, một canh giờ trôi qua.
Sau khi Cao Tấn trở lại Minh Trạch cung xử lý chính sự xong, gọi Vạn công công tới hỏi thăm:
“Bên Đông Thái điện thế nào rồi? Hoàng hậu nương nương còn đang dạy võ công cho Sóc vương hả?”
Ngoài Đông Thái điện có thủ vệ, mỗi một khắc đồng hồ sẽ chạy tới báo tin tức một lần, vừa rồi Vạn công công nhận được tin tức mới nhất, chỉ là Cao Tấn đang xử lý chính sự không có tuyên triệu nên Vạn công công không vào hồi bẩm. Hiện tại Bệ hạ hỏi, Vạn công công vội trả lời:
“Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không dạy công phu cho Sóc vương.”
Cao Tấn ngồi sau long án ngẩng đầu, không hiểu hỏi:
“Nàng trở về?”
Vạn công công nói:
“Hoàng hậu nương nương và Sóc vương điện hạ còn đang ở Đông Thái điện. Bất quá không dạy công phu, mà hai người đang… Ăn đồ ăn. Vừa rồi nương nương còn sai Ngự Thiện phòng bưng hai bát mì thịt băm qua.”
Cao Tấn trầm mặc nhìn chằm chằm Vạn công công hồi lâu, đến mức Vạn công công cảm thấy khí tiết tuổi già của mình khó giữ, Cao Tấn mới gật đầu nói:
“Trẫm đã biết, tiếp tục nhìn chằm chằm đi.”
Vạn công công thở phào nhẹ nhõm, bước ra từ chính điện, gọi mấy tiểu thái giám tới bảo bọn họ qua Đông Thái điện nhìn chằm chằm.
Tạ Khuynh và Cao Nguyệt vẫn đang nói chuyện phiếm, phần lớn đều là Tạ Khuynh nói Cao Nguyệt nghe. Tạ Khuynh kể chuyện lúc nhỏ ở biên quan, nói đến hăng say Cao Nguyệt mới phụ họa mấy câu.
Mặt trời bên ngoài đã ngã về Tây, Tạ Khuynh mới duỗi lưng bước khỏi bàn trà.
Cao Nguyệt nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời đã xuống núi, thầm nghĩ buổi học chiều nay tới đây là kết thúc. Đang nghĩ ngợi không biết nên nói cáo lui với Hoàng hậu thế nào, Tạ Khuynh đã ba chân bốn cẳng chạy tới chộp lấy cây kiếm gỗ bị Cao Tấn quăng lúc nãy, múa vài cái làm nóng người.
Sau đó chỉ kiếm vào Cao Nguyệt, nói:
“Hàn huyên suốt nửa ngày, đã đến lúc thư giãn gân cốt.”
Thật ra trong lòng Tạ Khuynh nghĩ: Ít nhiều gì cũng phải đánh mấy cái cho có. Bằng không tối về biết ăn nói với ai kia kiểu gì. Đến lúc đó hắn lại đòi phạt này phạt kia, người chịu khổ vẫn là nàng.
Cao Nguyệt không ngờ giờ này rồi mà Hoàng hậu nương nương vẫn muốn động thủ. Hắn nghĩ mặt trời cũng sắp lặn rồi, cũng chẳng luyện được bao lâu, liền quay lưng lại lấy kiếm gỗ lúc nãy gác trên bàn trà, đứng giữa thảm mềm đối diện với Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh cầm kiếm ôm quyền, làm một cái lễ chào hỏi trước khi giao đấu. Cao Nguyệt vội vàng đáp lễ, thầm nghĩ Hoàng hậu còn ôn nhu hơn hoàng thúc, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tạ Khuynh hỏi.
Cao Nguyệt giơ kiếm, vào tư thế sẵn sàng, đáp: “Đã chuẩn bị xong.”
Nhận được câu trả lời, Tạ Khuynh lập tức động thủ, hai người luyện tập. Cái Cao Tấn dạy là kiếm pháp nhập môn, Tạ Khuynh cũng biết. Phối hợp với tốc độ của Cao Nguyệt, nàng chậm chạp đấu với hắn hai chiêu rồi bỗng nhiên tăng tốc, một kiếm đâm vào cánh tay Cao Nguyệt khiến cả người hắn nghiêng sang một bên. Tạ Khuynh thuận thế đập một kiếm lên lưng hắn.
Đau đớn nóng rát khiến Cao Nguyệt đứng không vững ngã nhào xuống đất, đến kiếm cũng quăng luôn.
Lúc hắn nằm rạp trên đất không biết chuyện gì xảy ra, thanh kiếm hắn vừa quăng đột nhiên trở nên sắc bén đến cực điểm đâm qua thảm mềm sát bên tay hắn. Nếu lệch một tấc, cánh tay hắn sẽ bị ghim theo.
“Cầm kiếm lên, tiếp tục!”
Tạ Khuynh thay đổi thái độ ôn hòa lúc trước, lạnh giọng trách mắng.
Lòng Cao Nguyệt căng thẳng, chịu đựng cơn đau sau lưng, cật lực rút kiếm gỗ ra khỏi thảm, rồi ngước nhìn Tạ Khuynh bằng ánh mắt ủy khuất không dám tin.
Tạ Khuynh không để ý, trực tiếp tấn công, không quá hai chiêu Cao Nguyệt lại bị đâm lần nữa, đồng thời sau bả vai bên trái của hắn cũng bị Tạ Khuynh đánh thêm một kiếm.
“Tiếp tục!”
Hoàn toàn không cho Cao Nguyệt bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào, Tạ Khuynh như một sư phụ lãnh khốc vô tình, liên tiếp đánh bại Cao Nguyệt, lại bắt hắn đứng lên ngay lập tức.
Đấu pháp này khiến Cao Nguyệt bị đánh đến hồ đồ.
Bởi vì trong nửa tháng Cao Tấn tự tay dạy hắn kiếm pháp, dù cũng thường xuyên bị đánh bại nhưng Cao Nguyệt không thật sự bị Cao Tấn đả thương. Cao Tấn căn bản chỉ tá lực đả lực, khiến Cao Nguyệt tự ngã do chính chiêu thức của bản thân.
Cao Nguyệt không thể nào ngờ được, cách dạy dỗ của Hoàng hậu nương nương và hoàng thúc hoàn toàn khác biệt. Hoàng thúc mắng chửi hung ác lại không nỡ đánh hắn. Còn Hoàng hậu chỉ với một khắc đồng hồ đã đánh hắn bảy tám lần, hơn nữa không phải là tùy tiện đánh mà là đánh thật! Là loại khiến da thịt đau đớn cháy bỏng!
“Sức lực chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Đứng lên!”
Tạ Khuynh từ trên cao nhìn xuống, dùng kiếm chọt chọt vào cánh tay Cao Nguyệt đang nằm cuộn tròn cả người, thúc giục hắn đứng dậy.
Bề ngoài Cao Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn, kỳ thật tính tình hắn cứng cỏi vô cùng, giữa ngực thiếu niên có một cỗ ngạo khí không chịu thua. Hắn cắn răng chịu đựng đau đớn, lần Nữa nhặt kiếm gỗ lên tấn công Tạ Khuynh.
“A—“
Sau khi hét lớn một tiếng, Cao Nguyệt xuất chiêu mạnh mẽ hơn hẳn. Nhưng tốc độ và sức lực của hắn hiện giờ vẫn không là gì so với Tạ Khuynh. Nhiều lắm là lần trước chống đỡ hai chiêu, lần này chống đỡ ba chiêu bốn chiêu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị đánh bẹp.
Cao Tấn trong Công Chính điện nhìn sắc trời bên ngoài, cung nhân đã chuẩn bị nến và đèn lồng, lát nữa thôi mặt trời sẽ lặn mất, hắn có thể tới Khôn Nguyên cung ăn cơm với Tạ Khuynh.
Bất quá nàng và Cao Nguyệt chè chén ở Đông Thái điện nửa ngày, có lẽ ban đêm sẽ không muốn ăn nữa. Nghĩ như vậy, Cao Tấn không khỏi lắc đầu cười, nâng chung trà lên định uống một ngụm.
Lúc này Vạn công công bước vào:
“Bệ hạ, ngài mau tới Đông Thái điện một chuyến đi, Hoàng hậu nương nương sắp đánh chết Sóc vương rồi.”
Cao Tấn: Phụt—
Không phải vừa nãy còn nói hai người họ vui vẻ hòa thuận, ăn bánh uống trà hàn huyên cả buổi chiều sao?
Cao Tấn vốn nghĩ Tạ Khuynh sẽ dùng cách trái ngược với hắn, trước tiên giao lưu với Cao Nguyệt, dùng cách nói chuyện phiếm để bồi dưỡng chút tín nhiệm rồi mới động thủ.
Cái phương thức trò chuyện để thấu hiểu nhau thế này, không áp dụng mười ngày nửa tháng là không thấy kết quả. Cao Tấn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn hai người nói chuyện phiếm suốt mười ngày nửa tháng.
Sao chưa hết một ngày đã lao vào đánh nhau?
Chẳng lẽ hắn đoán sai?
Mang theo sự khó hiểu, Cao Tấn rất nhanh đã đi tới Đông Thái điện. Ai ngờ lúc hắn tới trùng hợp gặp Tạ Khuynh bước ra từ Đông Thái điện. Chỉ thấy nàng kéo ống tay áo lên quá khuỷu tay, vừa đi vừa dùng tay quạt, như rất nóng nực.
Thấy Cao Tấn, Tạ Khuynh đi tới chào hỏi:
“A, sao ngươi quay lại?”
Cao Tấn nhìn ra phía sau Tạ Khuynh, đợi một hồi cũng không thấy Cao Nguyệt đi ra, không nhịn được hỏi:
“Nguyệt Nhi đâu?”
Tạ Khuynh chỉ chỉ:
“Ở bên trong.”
Cao Tấn thấy ngữ khí nàng nhẹ nhàng, thầm nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn, tự đi tới cửa điện xem xét, liền nhìn thấy Cao Nguyệt nằm bẹp trên thảm không nhúc nhích, quần áo rách mấy lỗ, đến mặt cũng có vết thương, hoàn toàn là thảm trạng sau khi bị hành hung.
Cao Tấn chỉ vào Cao Nguyệt, nhìn Tạ Khuynh, muốn nói rồi lại thôi suốt nửa ngày, mới nhỏ giọng hỏi được một câu:
“Chuyện gì xảy ra? Đánh chết?”
Tạ Khuynh chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy đúng vậy, ta đánh chết.”
Cao Tấn biết nàng nói đùa, đang muốn hỏi tiếp đã nghe thấy trong Đông Thái điện có động tĩnh. Miệng Cao Nguyệt bị đánh tê rần ú ớ nói câu:
“Tiếp, tiếp tục.”
Nhìn dáng vẻ kia chắc chưa biết Tạ Khuynh đã đánh xong bỏ đi rồi, còn chưa khuất phục. Tạ Khuynh thấy thế cũng hơi bất ngờ:
“Chà, còn đánh được nữa hả? Để ta đánh thêm một trận.”
Nói xong bước chân vào điện, Cao Tấn vội ôm chặt lấy nàng:
“Tổ tông của ta, nàng thật sự muốn đánh chết hắn?”
Tạ Khuynh bị Cao Tấn ôm ngang eo, chân cách mặt đất một khoảng, không thoải mái lắm, nàng phản kháng:
“Thả ta xuống! Hắn còn đánh được. Ta phải tôn trọng hắn.”
Cao Tấn xốc eo Tạ Khuynh lên cao một chút để chân nàng cách mặt đất xa hơn nữa. Sau đó tay còn lại của hắn bám vào cửa điện, lặng lẽ nhìn lén vào trong. Thấy Cao Nguyệt dù đã giãy dụa đứng lên nhưng vẫn lung la lung lay, phỏng chừng một cơn gió thổi tới cũng có thể xô ngã…
Thật sự bị đánh quá thảm, Cao Tấn nhịn không được xấu hổ.
Tạ Khuynh còn đang giãy giụa:
“Thả ta xuống, ta phải tôn trọng đối thủ!”
Cao Tấn khẽ quát:
“Tôn trọng cái rắm! Đánh nữa sẽ chết thật.”
Nói xong mặc kệ sự phản đối của Tạ Khuynh, Cao Tấn trực tiếp vác nàng lên vai bước nhanh ra khỏi Đông Thái điện.
Vừa ra ngoài Cao Tấn liền cuống quít gọi Vạn công công đến phân phó:
“Đưa Sóc vương về Sóc Vương phủ, cho Thái Y viện phái hai Thái y tới chuẩn trị.”
Cao Tấn phân phó xong, Tạ Khuynh đang bị hắn vác trên vai liền nói:
“Chèn ơi, không cần mời Thái y đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi, ta không tổn thương tới phế phủ hắn.”
Vạn công công ngửa đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu nương nương trên vai Bệ hạ, nhất thời không biết phải nghe ai.
Cao Tấn tức giận bóp bóp lên người Tạ Khuynh:
“Ngậm miệng!”
Cảnh cáo Tạ Khuynh xong, hắn phân phó Vạn công công:
“Nhanh, Sóc vương sắp chết rồi còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Vạn công công cuống quít đáp:
“A a a, đúng đúng đúng. Nô tài đi ngay.”
Giao cho Vạn công công rồi Cao Tấn không quản nữa, dưới ráng chiều rực đỏ khiêng Tạ Khuynh về Khôn Nguyên cung, còn yêu cầu muốn xuống đất tự đi của nàng thì hắn bỏ ngoài tai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!