Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 164: Sao đột nhiên lại muốn ói?
Cao Tấn gánh Tạ Khuynh đi thẳng về Khôn Nguyên cung, ném lên giường trong tẩm điện.
Tạ Khuynh bị ném đến choáng váng, dứt khoát nằm bẹp ở đó không nhúc nhích.
“Đừng giả chết, đứng dậy.”
Cao Tấn vỗ một cái vào cặp đào mọng đang vểnh lên của Tạ Khuynh.
Nhưng Tạ Khuynh không muốn động, nếu hắn đã nói vậy thì nàng giả chết luôn, dù sao cũng đang mệt mỏi sẵn.
“Không dậy đúng không?”
Bỗng nhiên Cao Tấn ngồi lên mép giường bắt đầu cởi giày.
Hệ thần kinh nhạy cảm của Tạ Khuynh báo hiệu nguy hiển, nàng xoay người bật dậy:
“Dậy dậy dậy, vị huynh đài này có gì từ từ nói, đừng cởi giày.”
Cao Tấn ngưng lại, hỏi:
“Nàng hạ thủ quá nặng rồi. Hắn chỉ một là hài tử.”
Hai tay Tạ Khuynh chống ra sau lưng, mười phần tự nhiên gác chân lên đùi Cao Tấn. Cao Tấn cũng mười phần tự nhiên xoa bóp cho nàng.
“Đã mười sáu rồi, hài tử gì nữa?” Tạ Khuynh nói:
“Hoặc là ngươi đừng cho hắn học võ, hoặc là dạy tới nơi tới chốn, tính chơi nhà chòi hả?”
Cao Tấn vừa bóp chân cho Tạ Khuynh vừa nói:
“Chậc, ta dạy như vậy còn không tới nơi tới chốn sao? Gần như là ‘cầm tay chỉ việc’ luôn. Hắn cũng học hết chiêu thức rồi mà.”
“Học hết thì đã sao? Tới lúc đánh thật chả ra cái đách chó gì.”
Tạ Khuynh quăng một câu lưu manh vô lại, bị Cao Tấn bóp mạnh vào đùi cảnh cáo:
“Hai ngày trước chúng ta đã ước định thế nào? Nếu nàng nói thêm một câu thô tục thì… Phải phạt cái gì?”
Còi báo động trong lòng Tạ Khuynh réo inh ỏi, lập tức lật lọng:
“Thô tục gì? Ta, ta chỉ nói chó mèo động vật bình thường thôi mà.”
Giảo biện xong Tạ Khuynh nhanh chóng đổi chủ đề:
“Ngươi yên tâm đi. Ta không có tổn thương tới phế phủ hắn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Người trẻ tuổi bị chút thương tích có làm sao? Khi còn bé hai chúng ta học võ có ai nuông chiều đâu?”
Cao Tấn nghẹn lời, nửa ngày mới đáp:
“Từ nhỏ hắn đã bị đưa tới Bắc Liêu, chịu nhiều đau khổ, vất vả lắm mới có thể quay về…”
“Ngươi đau lòng như vậy còn bắt hắn học võ làm gì?” Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn giải thích:
“Hai việc này không giống nhau! Thương hắn và bồi dưỡng hắn thành tài đâu có mâu thuẫn gì.”
Tạ Khuynh cười hỏi:
“Trong họ hàng Cao gia cũng có nhiều hài tử xuất sắc lắm, sao ngươi không chọn lấy mà bồi dưỡng?”
Cao Tấn sửng sốt một lát, lắc đầu:
“Họ hàng hả? Hừ!”
Dù Tạ Khuynh không nghe được tiếng lòng Cao Tấn, nhưng nhìn biểu cảm khuôn mặt cũng có thể đoán được chút ít.
Cao Tấn không thể nào tín nhiệm họ hàng hoàng thất Cao thị nổi. Trước kia lúc Tiền Thái tử vu cáo Võ Định hầu, mẫu phi Cao Tấn cầu xin không sót một người nào trong họ hàng Cao gia, xin họ bước ra nói một câu công bằng, nhưng có mấy ai chìa tay ra giúp đỡ?
Tất cả đều hận không thể phủi sạch quan hệ với Võ Định hầu và Cao Quý phi, thậm chí đến Cao Tấn – vị Hoàng tử từng rất được sủng ái – bị tiên đế sung quân đến Tịnh Châu hoang vu, cũng không ai mở miệng cầu tình.
Tuy rằng bo bo giữ mình và giẫm thấp nâng cao là thiên tính con người, nhưng Cao Tấn là đương sự thì khó lòng quên được. Sau khi Cao Tấn đăng cơ, những họ hàng kia lại quay về nịnh bợ như chưa hề có cuộc chia ly. Nhưng những hành động nịnh bợ đó có đáng gì đâu?
So với con cháu của những vị họ hàng hai mặt đó, Cao Nguyệt đã trải qua sóng to gió lớn được Cao Tấn coi trọng hơn một chút.
“Phương diện võ công của Cao Nguyệt ngươi đừng quản nữa, cứ giao cho ta là được.”
Tạ Khuynh cảm thấy phương pháp dạy võ công thúc cháu thay nhau khách khí này của Cao Tấn, ba năm nữa không biết Cao Nguyệt tiến bộ chưa.
Cao Tấn bật cười:
“Giao cho nàng, hắn còn mạng không?”
Tạ Khuynh tung cước, Cao Tấn chụp lấy mắt cá chân nàng. Tạ Khuynh liếc hắn một cái:
“Nếu hắn chết ta trả mạng cho ngươi.”
Bỗng nhiên mặt Cao Tấn biến sắc, ngữ khí nặng nề:
“Nói bậy gì đó?”
Tạ Khuynh kỳ quái nhìn hắn, ngẫm lại xem mình nói gì bậy…
“Hắn chết thì chết, ta không cần nàng trả mạng!” Cao Tấn trừng mắt:
“Lần sau không được nói bậy!”
Đầu Tạ Khuynh đầy dấu chấm hỏi:
[ đại ca, lời này mà để Cao Nguyệt nghe thấy chắc hắn thương tâm chết luôn đó. ]
[ cái gì mà ‘hắn chết thì chết’? ]
[ ngươi có còn chút tình cảm thúc cháu nào không? ]
Cao Tấn nghe vậy, nhịn không được bật cười, lúc hắn nói không suy xét nhiều như vậy.
“Nàng đừng nói với hắn.”
Tạ Khuynh đắc ý:
“Cái này… Không chắc đâu nha.”
Cao Tấn biết nàng cố ý, xoay người nhào tới. Tạ Khuynh sợ nhột, nhất là eo, nhưng cố tình Cao Tấn cứ thích cái eo của nàng, cào nhẹ một cái nàng liền xin tha.
“Còn nói không?” Cao Tấn vừa chế trụ Tạ Khuynh vừa hỏi.
Tạ Khuynh không còn cách nào khác, niệm một câu ‘Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt’ rồi dứt khoát cầu xin tha thứ:
“Không nói không nói, khẳng định không nói.”
Cao Tấn lại không tin, tiếp tục nhào lên, xém chút lau súng cướp cò. Tạ Khuynh rất mệt mỏi, không muốn dây dưa với hắn, tìm kẽ hở trong màn lăn xuống nhanh như chớp, hốt đôi giày trên đất rồi vắt chân lên cổ chạy, hoàn toàn mặc kệ Cao Tấn phía sau xốc màn lên gọi.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hôm sau Tạ Khuynh gọi Thái y hôm qua tới Sóc vương phủ chẩn trị tới, hỏi tình huống của Cao Nguyệt. Không khác mấy với phán đoán của nàng, mặc dù nhìn Cao Nguyệt rất thảm nhưng thực tế chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là được.
Tạ Khuynh cho Cao Nguyệt nghỉ ba ngày, đến ngày thứ tư liền sai người tuyên triệu vào cung.
Nàng đã cho người chuẩn bị thức ăn ngon vô cùng vô cùng phong phú, bày đầy hai bàn, Cao Nguyệt vừa đến đã bị gọi qua.
Nhìn hai bàn thức ăn, Cao Nguyệt nhớ lại mấy ngày trước hắn ăn xong một đống đồ ăn rồi bị Hoàng hậu đánh tơi bời, hôm nay lặp lại chiêu cũ, ít nhiều gì cũng có bóng ma tâm lý.
“Chèn ơi, ăn cũng bị đánh mà không ăn cũng bị đánh thôi. Dù sao ăn no rồi bị đánh cũng thoải mái hơn chút.” Tạ Khuynh cắn một cái bánh gạo nếp, nói.
Cao Nguyệt: …
Dù rất cạn lời nhưng Cao Nguyệt không thể phủ nhận rằng Hoàng hậu nói đúng.
Hắn biết Hoàng hậu đang rèn luyện hắn.
Ngày đó hắn bị đánh thảm hại, lúc đưa về Sóc vương phủ quản gia nghĩ rằng hắn sẽ sống không được bao lâu. Không ngờ Thái y chuẩn trị một phen, nói không sao cả, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là được.
Quản gia còn lo lắng Thái y chuẩn trị không chính xác. Chờ sau khi Thái y về, lén mời đại phu của Trung Bảo đường tới chuẩn trị lần nữa. Đại phu cũng kết luận không khác mấy, chỉ là vết thương ngoài da, cần nghỉ ngơi hai ngày mà thôi.
Mà thực tế cảm nhận của Cao Nguyệt vào ngày đầu tiên quả thật là khó chịu, sau một đêm sang ngày thứ hai đã tốt hơn nhiều, trừ cảm giác da thịt hơi đau ra, gân cốt được thư giãn ngược lại còn thoải mái.
Tới hôm nay thì không còn chút đau đớn gì nữa.
Nhìn nữ nhân đối diện ăn uống vui sướng, Cao Nguyệt quyết định không khách khí, cầm một miếng thịt khô lên bắt đầu ăn.
Ăn nhiều một chút, có sức lực, bớt bị đánh.
Mang hy vọng tốt đẹp, ý chí chiến đấu của Cao Nguyệt hoàn toàn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Thái độ quyết không chịu thua tuy rằng không thể giúp hắn bớt bị đánh, nhưng rõ ràng thân thể đã rắn chắc hơn nhiều, động tác linh hoạt, phối hợp với cát y, cát quần được Tạ Khuynh đặc biệt thiết kế cho cung nhân làm – ý trên mặt chữ, là bản nâng cấp của bao cát – đắp dày lên ngực bụng và sau lưng, xung quanh cánh tay và bắp chân.
Mấy ngày đầu Cao Nguyệt chưa thích ứng, không nhấc chân cũng không cầm kiếm nổi. Bất quá cũng có chỗ tốt, chính là khi mặc hai thứ này vào bị đánh sẽ không đau. Vì lẽ đó dù mặc vào rất mệt mỏi Cao Nguyệt lại không hề có ý định cởi ra.
Dần dần hắn cũng thích ứng.
Có sức lực hơn, đứng vững hơn, ra chiêu mạnh mẽ hơn… Càng thêm kháng đánh.
Mà trong mấy tháng ngắn ngủi này, Cao Nguyệt tựa như được mở chốt, vóc người dần thay đổi. Đầu năm cao hơn Tạ Khuynh không bao nhiêu, giữa năm đã cao hơn nửa cái đầu.
Tốc độ phát triển này khiến tất cả những người quen biết Cao Nguyệt đều phải giật mình, cảm thấy vị Sóc vương điện hạ này bị Hoàng hậu đánh tới mức cao lên. Lần đó trong cung có không ít người cười nói cũng muốn bị Hoàng hậu nương nương đánh một lần, thử xem có cơ hội cao lên chút nào không.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Chiều ngày hè luôn khô nóng, trong Minh Trạch cung và Khôn Nguyên cung không trồng kiểu đại thụ cao chót vót, không biết mấy con ve ồn ào kia bám vào chỗ nào, có thể kêu đến độ làm người ta ngủ không yên.
Tạ Khuynh đang nằm trên đệm ghế trở mình một cái, bực bội gọi Phúc Như.
“Lại đi lấy chút nước ô mai ướp lạnh tới. Nóng nực quá.”
Phúc Như nhỏ giọng nhắc nhở:
“Nương nương đã uống bốn bát rồi, Khương ma ma nói một ngày chỉ được uống hai bát.”
Tạ Khuynh nhắm mắt thở dài:
“Khương ma ma cũng nói ngươi phải hầu hạ ta thật tốt.”
Phúc Như không dám cãi, vội vàng ra đồ đựng đá ở gian ngoài rót một chén mang tới.
Lúc Tạ Khuynh đứng lên định uống thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân của Khương ma ma. Sau khi tổng kết kinh nghiệm ăn vụng nhiều lần, hiện tại Tạ Khuynh đã có thể phân biệt chính xác mười mấy tiếng bước chân của người hầu thân cận trong Khôn Nguyên cung. Nhất là Khương ma ma, chỉ cần nghe thấy thì lập tức khẩn trương.
Hôm nay cũng thế, Tạ Khuynh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, sợ Khương ma ma phát hiện nàng đang uống trộm nước ô mai ướp lạnh, thế là lập tức tăng tốc, ngồi bật dậy cầm lấy cái bát trên tay Phúc Như, không kịp lo lạnh hay không lạnh, tu ừng ực hết cả bát.
Trước khi Khương ma ma vào điện, Tạ Khuynh kịp thời đặt lại bát vào khay trà nước, để Phúc Như tranh thủ thời gian mang ra ngoài ‘hủy thi diệt tích’.
Quả nhiên, nhờ Tạ Khuynh và Phúc Như phối hợp ăn ý, Khương ma ma chỉ kịp nhìn thấy Phúc Như bưng khay nước trà từ tẩm điện ra, thuận miệng hỏi một câu:
“Nương nương khát hả?”
Phúc Như không dám nói thật, chỉ gật đầu khẽ thay câu trả lời.
Khương ma ma không để ý, biết Tạ Khuynh không ngủ liền vào tẩm điện xem. Lúc này Tạ Khuynh vừa nằm xuống, Khương ma ma thấy thế đi tới đắp một tầng chăn mỏng lên bụng nàng, từ ái nói:
“Nương nương chớ tham lạnh, cho dù là giữa hè thì ngủ cũng phải chú ý đắp chăn vào.”
Ngoài mặt Tạ Khuynh cười đáp lại Khương ma ma, nội tâm thì mười phần hài hòa ‘thăm hỏi’. Cái thời tiết đầu hạ này mà đi đắp chăn cho nàng, trừ Cao Tấn cũng chỉ có Khương ma ma thôi.
Khương ma ma đến là để thương nghị việc Nội vụ phủ cấp bánh trung thu xuống dưới có vấn đề về kiểu dáng. Tạ Khuynh đang nghe đến buồn ngủ, bỗng dưng bụng và ngực quặn lên, cảm giác buồn nôn đột nhiên ập tới. Tạ Khuynh lập tức úp sấp lên giường, há miệng ngậm miệng mấy lần, cứ thế áp chế cảm giác muốn ói xuống. Nhưng dù là thế, trạng thái buồn nôn đó lại không lừa được ai.
“Nương nương sao vậy? Muốn ói sao?”
Khương ma ma khẩn trương vịn Tạ Khuynh, vừa vỗ vỗ sau lưng cho nàng thuận khí vừa hỏi.
Tạ Khuynh liên tục xua tay, muốn nói là không phải. Nhưng vừa mở miệng, cảm giác muốn ói kia lại ập tới lần nữa, khiến nàng phải vội vàng ngậm miệng, không dám nói lời nào.
Khương ma ma thấy vậy, nghĩ thân thể Hoàng hậu nương nương xưa nay cường tráng như trâu, quanh năm suốt tháng không hề mắc bệnh phong hàn một lần nào, sao đột nhiên lại muốn ói?
Trong đầu hiện lên một ý niệm, Khương ma ma ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng hô lên với bên ngoài:
“Người đâu, người đâu mau tới đây! Mời Thái y!”
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Ulatr dạo này quay lại cuộc sống đời thực bộn bề nên không để ý, giờ mới ngỡ ngàng phát hiện truyện đã hơn 87k lượt đọc. Đù mé, truyện toi hot rồi phải khum mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!