Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 74: Có người ở phía sau giở trò quỷ!
Sau khi Cao Tấn phát hiện người thiếp bên cạnh Đại hoàng tử mất tích, liền phái thị vệ đi tìm, Đại hoàng tử Bắc Liêu nói nữ tử kia ham chơi, phỏng chừng là bị hoàng cung Trung Nguyên phồn hoa làm mê mắt vân vân…
Không hiểu sao Cao Tấn cứ cảm thấy tâm trí không yên, luôn nghĩ tới Tạ Khuynh.
Chân trước vừa bước vào Minh Trạch cung, chân sau liền đẩy người sau lưng ra, vội vã chạy về hướng Ngưng Huy cung.
Quả nhiên, đi được nửa đường hắn nghe được sự tình Quý phi nương nương bị tập kích ở Ngự Hoa viên.
Cao Tấn đuổi tới, thấy Tạ Khuynh bình yên vô sự ngồi xổm một bên, ngã xuống đất không dậy nổi là Tô Biệt Hạc. Thái y đã tới, đang chuẩn trị cho Tô Biệt Hạc
Cao Tấn nhìn thoáng qua Tô Biệt Hạc, sau đó đi tới bên người Tạ Khuynh.
Thăm dò nhìn về phía trước, thấy Tạ Khuynh đang ngồi nhìn thi thể một con rết to dài bị giẫm bẹp trên đất.
“Tô Biệt Hạc bị thứ này cắn?” Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh cũng không thấy người đến là ai, có người hỏi thì nàng cứ tùy ý gật đầu nhẹ:
“Ừm. Bá đạo thật, lớn như vậy!”
Nói xong, Tạ Khuynh mới giựt mình phát hiện giọng nói vừa rồi của ai, quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm chửi một tiếng ‘con mẹ nó’ sau đó định đứng dậy.
Cao Tấn ấn đầu vai nàng, bản thân cũng ngồi xuống, cùng nàng nhìn con rết kia.
Tạ Khuynh xem một mình thì còn thú vị, chứ hiện tại hai người thì không được tự nhiên, nàng liếc mắt sang Tô Biệt Hạc đang được chữa trị, nói thầm trong lòng.
[ Tô phi bị trúng độc mà cẩu tử cũng không quan tâm ]
[ đến chỗ ta nhìn rết làm gì a? ]
“Con rết này ngoại trừ lớn, thì còn có gì đặc biệt nữa?” Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh ngẩn người, trả lời:
“Ách, nhiều thịt có tính không?”
Cao Tấn nghi hoặc: “Cái gì? Thịt…. Nhiều?”
Tạ Khuynh gật đầu:
“Con rết này ít nhất cũng nặng hai ba lạng, nếu lăn qua trứng gà, rồi lại cho chút bột mì vào, chiên ngập dầu, lại thêm chút thìa là và muối, xốp giòn cực kỳ.”
Cao Tấn: …
“Nói hưu nói vượn cái gì đó? Thứ này có thể ăn?” Cao Tấn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tạ Khuynh nói:
“Có thể! Trên trời dưới đất, trừ thịt người, có cái gì không thể ăn?”
Cao Tấn nhớ tới lúc còn bé cùng nàng ăn trứng chim bói cá.
“Nàng rốt cục đang nói cái gì?” Cao Tấn nhẫn nại tính tình mà hỏi.
Tạ Khuynh cười cười, lúc này nói rõ ý tứ của mình:
“Thiếp muốn nói, con rết này không có độc, là có người dưỡng chơi.”
Cao Tấn nhìn sang Tô Biệt Hạc khuôn mặt bắt đầu phát tím, nói:
“Thế kia mà là không có độc?”
Tạ Khuynh nhìn theo phương hướng Cao Tấn chỉ, liếc mắt một cái:
“Con rết không có độc, thứ có độc là roi của nữ nhân kia.”
Lúc nữ nhân kia nấp trong Ngự Hoa viên đánh lén Tạ Khuynh là dùng roi, bị Tô Biệt Hạc phát giác, khi đó hắn dùng tay nắm lấy đầu roi ngăn lại, hẳn là trúng độc lúc chạm vào roi.
Cao Tấn đã biết chuyện nàng bị tập kích, hiện giờ nghe Tạ Khuynh nói mấy lời này, rất nhau liền thông suốt.
“Lúc đầu cây roi kia muốn công kích ai?” Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh trầm giọng: “Thiếp.”
Roi của nữ nhân kia ban đầu là nhắm vào Tạ Khuynh, nếu Tô Biệt Hạc không phát hiện, vậy mặc kệ là Tạ Khuynh bị đánh trúng hay là bị chạm vào, bây giờ người nằm đó cho Thái y cứu chữa chính là nàng.
Thái y giải độc tại chỗ cho Tô Biệt Hạc, thấy Cao Tấn chờ bên cạnh, có chút tiến triển liền tới hồi bẩm:
“Bệ hạ, Tô thống lĩnh vừa trúng độc đã được Quý phi nương nương kịp thời ngăn chặn và rút bớt phần lớn độc tính, độc chảy vào huyết mạch không nhiều. Tô thống lĩnh không có việc gì.”
“Ừm. Vậy hiện tại có thể di chuyển hắn không?” Cao Tấn hỏi.
“Có thể.” Thái y đáp.
“Phái người đưa Tô thống lĩnh về, Thái y viện đêm nay luân phiên chăm sóc.” Cao Tấn phân phó.
“Vâng, Thái Y viện nhất định dốc hết sức.”
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cung yến Thái Hòa điện vẫn còn tiếp tục, nội cung lại phát sinh sự tình hành thích.
Tạ Khuynh muốn hồi Ngưng Huy cung nghỉ ngơi cũng không được. Cũng không phải là nàng không dám hay là nhất định phải làm rõ một hai, mà là Cao Tấn không yên tâm nàng về một mình, lôi kéo nàng đi Minh Trạch cung.
Bất quá Tạ Khuynh chỉ chịu chờ ở Nam thư phòng, Cao Tấn chỉ cần nàng ở dưới mí mắt mình, cũng không ép nàng làm cái gì, liền đồng ý.
Trong Minh Trạch cung, Đại hoàng tử Bắc Liêu Thác Bạt Xiển đầu đầy mồ hôi, phảng phất như lau không bao giờ hết.
Thác Bạt Diên vẻ mặt ngưng trọng đứng bên cạnh.
‘Rầm’ một tiếng, Cao Tấn vỗ lên long án, Thác Bạt Xiển sợ đến mức giựt bắn mình, nếu không phải có Thác Bạt Diên ở bên cạnh đỡ, phỏng chừng hắn đã quỳ xuống trước mặt Cao Tấn.
“Quý phi bị tập kích, Đại hoàng tử có gì để giải thích không?” Cao Tấn trầm giọng chất vấn.
Thác Bạt Xiển run rẩy, ngơ ngác trả lời:
“Bệ, Bệ hạ, này, việc này nhỏ, tiểu vương cũng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cái này, ai nha! Tại sao lại có thể như vậy!”
Tạ Viễn Thần hừ lạnh:
“Ngươi không hiểu được? Thích khách kia chính là Đại hoàng tử mang vào cung.”
Thác Bạt Xiển hoảng đến đầu đầy mồ hôi, liên tục khoát tay:
“Không, không, vâng, vâng, nàng cùng ta vào cung, nhưng, nhưng tiểu vương cũng không biết nàng sẽ hành thích Quý phi, nàng, nàng chỉ là một thiếp thị nho nhỏ bên người tiểu vương…”
Thác Bạt Diên nói:
“Bệ hạ, Tướng quân, việc này còn nhiều chỗ đáng ngờ. Nữ tử kia đúng là thiếp thất của huynh trưởng ta, nhưng chúng ta có lý do gì mà hành thích Quý phi nương nương, còn động thủ trước mắt bao người. Chẳng lẽ chúng ta không sợ Bệ hạ tức giận, bắt cả hai lại hay sao?”
Hắn nói như vậy cũng có đạo lý.
Bởi vì ai cũng biết nữ tử kia là thiếp của Đại hoàng tử, nếu nàng ta hành thích thành công, Thác Bạt Xiển và Thác Bạt Diên khó thoát can hệ.
Nếu chọn ‘được ăn cả ngã về không’ hành thích Cao Tấn, thì còn nghe được, dù sao miếng mồi này cũng quá thơm. Chứ dùng phương thức tự hủy này đi hành thích một phi tử thì có chút không nói nổi.
Lúc này, hai thị vệ được Cao Tấn phái đi thiên lao trở về, mang đến một tin tức:
“Bệ hạ, thích khách kia tự sát.”
Bầu không khí trong Minh Trạch cung lần nữa căng thẳng. Bộ dạng Thác Bạt Xiển kiểu ‘mạng ta xong rồi’, run rẩy ngã ngồi trên đất, hắn còn ngóng trông tiện nhân kia bị giải tới khai rõ nguyên do để hắn thoát khỏi hiềm nghi. Giờ tiện nhân kia chết rồi, chết vô đối chứng, hắn làm sao giải thích.
Đi sứ nước người ta, hành thích Quý phi người ta, cái tội danh này, Lễ triều Hoàng đế chém bọn hắn tại chỗ cũng có khả năng.
“Chết rồi? Chết thế nào? Không ai trông coi nàng ta sao?” Tạ Viễn Thần liên tiếp hỏi.
Thị vệ hồi bẩm:
“Thích khách kia chết có chút kì lạ. Chúng thuộc hạ giải người vào thiên lao, có người đứng ngoài canh gác. Nhưng thích khách kia lúc mới vào nhà lao còn rất bình thường, sau đó không có động tĩnh, thẳng đến khi chúng thuộc hạ phụng mệnh tiến vào áp giải thì mới phát hiện nàng ta đã chết, tử trạng kì dị.”
“Kì dị thế nào?” Tạ Viễn Thần tiếp tục hỏi.
“Nàng ta tự đâm ba lỗ thủng trên người. Hai cái trên mắt, một cái ở ngực. Xem trình tự, hẳn là tự chọc hai mắt trước, sau đó mới đâm vào tim tự vẫn.”
Lời của thị vệ làm cả Minh Trạch cung kinh ngạc.
Sợ tội tự sát thì hợp lý, nhưng dùng cách này…
“Kiểu chết thống khổ như vậy, chẳng lẽ nàng ta không phát ra chút thanh âm nào?” Cao Tấn hỏi.
Thị vệ đáp:
“Đây chính là điểm quỷ dị. Từ khi bước vào nhà lao nàng ta không phát ra bất kỳ thanh âm nào, vẫn luôn đưa lưng về phía cửa, thủ vệ ở thiên lao căn bản không biết nàng tự sát.”
[ ha, kiểu chết này đủ tà ]
Tạ Khuynh nằm trên giường êm trong Nam thư phòng đọc sách, sau khi nghe thị vệ nói thì nghĩ như thế.
Là người đều sợ đau, đến cả tự đâm mình ba nhát mà cũng không phát ra chút thanh âm, còn chưa kể là có hai nhát vào mắt, quá tà môn, nàng ta còn là người sao?
Tạ Khuynh bước ra khỏi Nam thư phòng, đi tới trước mặt mọi người, hỏi Thác Bạt Xiển:
“Đại hoàng tử, xin hỏi thiếp thất của ngươi xưa nay là dạng người gì? Nàng thích dưỡng ngũ độc sao?”
Thác Bạt Xiển có chút không hiểu:
“Ngũ, ngũ độc… Là cái gì?”
Thác Bạt Diên giải thích:
“Chính là rắn, rết, bọ cạp, thạch sùng và cóc.”
Nghe vậy, Thác Bạt Xiển liên tục khoát tay:
“Không có không có, nàng, nàng ấy ngày thường có chút điêu ngoa, sẽ dùng roi đánh người, nhưng lá gan rất nhỏ, côn trùng cũng sợ, làm sao có thể dưỡng những tà vật kia.”
Tạ Khuynh thở dài:
“Vậy kỳ quái, lúc bị khống chế cả hai tay, từ sau cổ nàng ta bay ra một con rết, lao thẳng tới mặt Tô thống lĩnh. Nếu con rết kia không phải nàng ta dưỡng, sao lại bay ra từ gáy nàng ta?”
Thác Bạt Xiển hoảng đến độ xoay vòng:
“Cái này, cái này tiểu vương cũng không biết a!”
[ tên mập chết tiệt này không giống nói dối ]
[ nếu bọn họ thật sự muốn hành thích, cũng nên chờ mình toàn thân mà lui rồi mới động thủ ]
[ vậy nữ tử kia xảy ra chuyện gì? ]
[ muốn đi xem thi thể nàng ta quá…. ]
Tạ Khuynh nghĩ tới đây, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang Cao Tấn.
[ nếu ta nói với cẩu tử ta muốn đi xem thi thể, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy ta điên rồi ]
[ ài, được rồi, không xem thì không xem thôi ]
Cao Tấn mặt lạnh đảo qua Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên, trầm giọng nói:
“Việc này khả nghi mọi chỗ, nhưng cũng không có nghĩa là hai vị hoàng tử không có chút hiềm nghi nào. Việc trai đổi người để sau bàn lại, đêm nay hai người về hành quán, vì lý do an toàn, trẫm sẽ phái binh trông coi.”
Thác Bạt Diên lập tức phản đối:
“Phái binh trông coi? Bệ hạ muốn giam lỏng chúng ta?”
Cao Tấn mặt lạnh băng, giọng cũng lạnh:
“Không phải giam lỏng, là trông coi.”
“Có gì khác nhau đâu.” Thác Bạt Diên bất mãn.
Thái độ Cao Tấn kiên quyết:
“Không có gì khác nhau.”
Thác Bạt Diên còn muốn nói tiếp, Cao Tấn hét lớn một tiếng:
“Người đâu! Đưa hai vị hoàng tử Bắc Liêu về hành quán, điều tám trăm tinh binh của Tây đại doanh trấn thủ hành quán, nếu có người tự ý xông ra, tiền trảm hậu tấu!”
Thị vệ lĩnh mệnh vây quanh Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên, dù không đánh nhưng cũng không cho hai người bất cứ cơ hội cự tuyệt hay phản kháng nào.
Rất nhanh cả hai được mang khỏi Minh Trạch cung
Trong cung chỉ còn lại Cao Tấn, Tạ Khuynh cùng Tạ Viễn Thần.
Tạ Viễn Thần nói:
“Bệ hạ, chuyện tối nay thần tin không có quan hệ gì với hai vị hoàng tử Bắc Liêu, nếu bọn hắn thật sự muốn hành thích, sẽ không dùng thủ pháp vụng về như vậy.”
Cao Tấn trầm ngâm một lát, hỏi Tạ Viễn Thần:
“Tướng quân kiến thức rộng rãi, có từng nghe nói biện pháp gì có thể khống chế tâm trí, ngăn chặn ngũ giác người khác không?”
“A?” Tạ Viễn Thần giật mình, trả lời:
“Khống chế tâm trí, ngăn chặn ngũ giác… Bệ hạ đang nhắc tới tà thuật sao?”
“Mặc kệ là gì, Tướng quân đã từng nghe qua chưa?” Cao Tấn hỏi.
Tạ Viễn Thần nhìn sang Tạ Khuynh, Tạ Khuynh nói:
“Tà thuật gì đó quá hư vô mờ mịt, ta càng tin tưởng là cổ, hoặc là độc.”
Tạ Viễn Thần gật đầu:
“Vâng. Thần cũng không tin cái gọi là tà thuật, những thứ kỳ quái đó, chỉ là phán đoán của người đi trước. Nếu nói khống chế lòng người, cổ độc Nam Cương lại làm được.”
“Chừng mười mấy năm trước, Nam Cương từng phát động chiến tranh một lần, nhưng Nam Cương núi non trùng điệp quá nhiều bình nguyên, nhân khẩu cũng không thịnh vượng. Lần phát động chiến tranh đó, bọn họ chỉ xuất ba ngàn binh lực, lại làm ba vạn tướng sĩ nước ta liên tục bại lui. Bệ hạ có biết bọn họ dùng phương pháp gì không?”
Tạ Viễn Thần hỏi Cao Tấn, Cao Tấn nhớ lại những hồ sơ đã xem mấy năm qua, xác thực đã thấy qua tràng chiến dịch này ở đâu đó.
“Thỉnh Tướng quân chỉ giáo.” Cao Tấn nói.
Tạ Viễn Thần nói:
“Dược nhân. Nam Cương có Đại vu sư giỏi cổ thuật, bọn họ cho cổ chui vào cơ thể người, rồi đem người ngâm vào một loại nước thuốc đặc thù, cường kiện thân thể. Đồng thời để cổ từng bước xâm nhập vào tim, đợi cho thân thể người ngâm thành mình đồng da sắt, tâm trí cũng đã bị cổ gặm nuốt gần hết. Sau đó dược nhân trở thành binh khí vô cảm chỉ biết gϊếŧ người. Nam Cương dùng ba ngàn dược nhân ra trận, chém không chết, không biết đau không biết sợ. Tướng sĩ chúng ta có máu có thịt, là người bình thường biết đau, sao có thể tránh khỏi liên tục bại lui?”
Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đều là lần đầu được nghe cặn kẽ, Tạ Khuynh bị phương pháp tàn nhẫn này dọa cho hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi:
“Dược nhân là người sống hay là người chết?”
Tạ Viễn Thần nói:
“Đương nhiên là sống. Nếu người chết, cổ không có cách nào tồn tại trong cơ thể.”
Tạ Khuynh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo:
“Người sống biến thành dược nhân, sau đó bất lực cảm thụ bản thân trở thành quái vật sao?”
Tạ Viễn Thần nói:
“Bọn họ dần mất đi ý thức. Không biết mình trở thành quái vật.”
“Quá tàn nhẫn.” Tạ Khuynh nói.
Tạ Viễn Thần thở dài:
“Xác thực tàn nhẫn, còn làm trái thiên đạo.”
“Sau đó thì sao? Trận đánh đó ai thắng?” Tạ Khuynh lại hỏi.
“Đương nhiên là chúng ta thắng, bằng không đâu có hôm nay.” Tạ Viễn Thần nói.
Tạ Khuynh ngẫm lại cũng đúng:
“Nhưng dược nhân không phải rất lợi hại sao?”
“Lợi hại hơn nữa cũng có nhược điểm, lúc ấy là Vũ Định hầu lãnh binh trấn áp, Hầu gia phát giác được nhược điểm của dược nhân, chính là sống không lâu. Thế là đánh du kích suốt ba tháng liền. Những dược nhân kia không thể đánh trực diện, không còn đất dụng võ, miễn cưỡng ba tháng rồi tự động tiêu vong.”
Cao Tấn nghe đến đó cũng không nhịn được cảm khái:
“Nam Cương lấy người sống luyện dược phạm vào thiên đạo, tiêu vong là tất nhiên.”
Tạ Viễn Thần rất tán thành quan điểm này:
“Bệ hạ nói không sai, biện pháp này quá âm độc, ngay cả người Nam Cương cũng không tiếp nhận được. Đại vu sư chế dược kia về sau bị bách tính treo lên tường thành, dầm mưa dãi nắng bảy ngày bảy đêm, cuối cùng thê thảm chết đi.”
Cao Tấn hỏi:
“Ý của Tướng quân là, thích khách tối nay tập kích Quý phi, rất có thể là trúng cổ?”
Tạ Viễn Thần nói nhíu mày:
“Thần không thể xác định, chỉ là Bệ hạ hỏi sự tình khống chế lòng người, thần mới nhớ tới chuyện này.”
Cao Tấn gật đầu:
“Trẫm biết. Đa tạ Tướng quân báo cho.”
Tạ Viễn Thần hỏi:
“Vậy việc tối nay, Bệ hạ muốn xử trí thế nào?”
“Tướng quân có đề nghị gì không?”
Tạ Viễn Thần nói:
“Thần đề nghị… Là Bắc Liêu hai vị hoàng tử xác thực không có lý do sai sử thích khách hạ thủ với Quý phi. Bệ hạ giằng co như vậy, hỏng mối quan hệ ngoại giao với Bắc Liêu, nói không chừng sẽ khiến kẻ sau màn toại nguyện.”
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh một chút, nói:
“Trẫm biết. Ngày mai sẽ rút binh về. Nhưng trong tay Thác Bạt thị cầm con bài chất tử, là thật hay giả còn cần xác nhận lại, khoảng thời gian này bọn hắn hoạt động ở kinh thành, Tướng quân âm thầm nhìn nhiều một chút.”
Tạ Viễn Thần lĩnh mệnh:
“Vâng. Thần biết phải làm gì, Bệ hạ yên tâm.”
Cao Tấn nói:
“Tốt. Vậy hôm nay dừng lại ở đây, cung yến hắn là cũng sắp kết thúc, Tướng quân về phủ trước đi thôi.”
“Vâng.” Tạ Viễn Thần chắp tay cáo lui, đi ngang trả lời, không yên lòng phân phó một câu:
“Thần cáo lui, Quý phi nương nương ở trong cung phải để ý.”
Tạ Viễn Thần cũng không lo lắng Tạ Khuynh bị thương, chỉ lo nàng hành động lung tung, tự làm lòi đuôi.
Tạ Khuynh minh bạch ý tứ của lão Tạ, trả lời:
“Đã biết thưa phụ thân, ngài cứ yên tâm đi.”
Cao Tấn và Tạ Khuynh cùng đưa Tạ Viễn Thần đến cửa Minh Trạch cung, nhìn Tạ Viễn Thần rời đi.
[ ài, lão Tạ đi rồi ]
[ có thể về cung nghỉ ngơi chưa? ]
[ tối hôm nay thật đúng là muôn màu muôn vẻ ]
“Bệ hạ…”
Tạ Khuynh vừa mới mở miệng, Cao Tấn đã hỏi trước:
“Nàng có muốn đi xem thi thể thích khách kia một chút không?”
[ a? ]
[ thật sao? Thật sao? Thật sao? ]
[ cẩu tử sao lại biết ta muốn xem? ]
[ có phải ra biểu hiện quá rõ ràng không? ]
[ giờ có cần do dự vài cái mới đáp ứng không? ]
“Nếu đi thì trở về thay quần áo, còn không thì trở về ngủ, đi hay không?” Cao Tấn đưa ra hai lựa chọn.
Tạ Khuynh sợ bỏ lỡ cơ hội này, vội vàng trả lời:
“Trở về thay quần áo.”
Nói xong, Tạ Khuynh tràn đầy phấn khởi chạy về hướng Ngưng Huy cung, Cao Tấn đương nhiên đi theo phía sau.
Hai người đổi một thân y phục dễ bề hành tẩu, Tạ Khuynh thay bộ nam trang lần trước xuất cung, Cao Tấn nhìn có chút nhức mắt, nhưng cũng không nói gì.
Tạ Khuynh mặc nam trang, quang minh chính đại đi bên cạnh Cao Tấn, có loại cảm giác vui sướng khó hiểu.
[ hì hì, cảm giác không cần phải lén lút thật tuyệt ]
[ cẩu tử hình như đổi tính thật rồi ]
[ không phát cáu với ta, mà cũng không xem thường ta ]
[ có chút không quen a ]
Tạ Khuynh vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, tay bỗng nhiên bị Cao Tấn nắm lấy. Cao Tấn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Tạ Khuynh ngẩng đầu theo, không rõ ràng lắm, trả lời:
“A, rất đẹp.”
Cao Tấn nói:
“Nàng nói xem, nếu như thích khách kia trúng cổ, bị người ta khống chế thần trí. Vậy có phải một ngày nào đó sẽ đến lượt ta?”
Tạ Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua, xác định không ai đi theo, thủ thế ‘im lặng’ với Cao Tấn, nhỏ giọng nói:
“Bệ hạ nói nhỏ chút.”
Cao Tấn ngậm miệng, chỉ dùng đôi mắt dù lạnh nhưng ôn nhu nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, nhìn đến mức Tạ Khuynh ngượng ngùng, nàng mới trả lời:
“Sẽ không, Bệ hạ đừng suy nghĩ lung tung.”
[ ủa ai biết? ]
[ đêm hôm đó ở phủ Thái sư, cẩu tử cũng kém chút bị người ta cho nhảy giếng ]
[ tuy nói là trước một khắc nhảy giếng tỉnh lại, nhưng nói không chừng là do trình độ của người khống chế chưa đủ, lần sau đổi kẻ khác lợi hại hơn liền thành công ]
[ mấy cái này chỉ nên nghĩ trong đầu, nói ra sẽ làm cẩu tử có áp lực tâm lý ]
Cao Tấn hít sâu một hơi, nắm tay Tạ Khuynh tiếp tục đi tới, vừa đi vừa nói:
“Chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không bị khống chế.”
[ ta cũng không có mặt mũi lớn vậy đâu ]
[ cổ còn có thể nghe lời ta hay sao? ]
Tạ Khuynh không biết trả lời thế nào, dứt khoát không đáp, ha ha vài tiếng cho qua. Ai ngờ Cao Tấn lại rất nghiêm túc, tiếp tục hỏi Tạ Khuynh:
“Nàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh trẫm sao?”
Tạ Khuynh bắt đầu chột dạ, ánh mắt né tránh, khi thì nhìn bóng cây, khi thì nhìn sao trên trời, chỉ là không dám nhìn vào mắt Cao Tấn.
Cao Tấn an tĩnh đợi chốc lát, thấy nàng vẫn không nói lời nào, không khỏi lấy cánh tay đụng đụng Tạ Khuynh, nhắc nhở nàng:
“Nói đi. Nàng có thể không rời khỏi trẫm không?”
Tạ Khuynh im lặng.
[ cẩu tử xảy ra chuyện gì? ]
[ sao tối nay cứ thích nói cái gì đâu không ]
“Đương nhiên, là không.” Tạ Khuynh nói.
[ ta đi hay không đi có quan hệ cái rắm gì ]
[ ở lại giải được cổ độc của ngươi chắc ]
Cao Tấn lại nói:
“Tốt, chỉ cần nàng lưu lại, là tốt rồi.”
Giọng điệu này không hiểu sao nghe có chút mất mát, Tạ Khuynh không biết sao hắn lại thế này, thời điểm muốn hỏi gì đó, bọn họ đã tới thiên lao.
Thiên lao vừa xảy ra nhân mạng, tăng thêm không ít thủ vệ.
Ngục trưởng thiên lao Tôn Trường Thanh biết Bệ hạ giá lâm, tự mình cầm đèn lồng ra nghênh tiếp, Cao Tấn không muốn nói nhảm, trực tiếp bảo hắn đưa họ tới nhà tù thích khách kia.
Thích khách chết kỳ quặc, nhất định phải đợi Đại Lý tự tới mới có thể di động thi thể, không ngờ Bệ hạ lại tới, nào dám trì hoãn nửa điểm, run rẩy dẫn đường.
Tạ Khuynh là lần đầu tiên vào thiên lao, cảm thấy sạch sẽ xa hoa hơn nhà tù trong quân nhiều. Dù sao nhốt trong thiên lao đều là người có mặt mũi, người bình thường phạm tội không đến được thiên lao đâu.
Trong thiên lao an bài tội càng lớn càng giam sâu bên trong, nữ thích khách kia thân phận đặc thù, nhốt trong nhà tù không quá xa, đi vài bước là tới.
Trong phòng giam đang có hai tên ngỗ tác nghiệm thi, hai quan tra sự của Đại Lý tự ở bên cạnh ghi chép lời của ngỗ tác, Tôn Trường Thanh dẫn Cao Tấn và Tạ Khuynh vào, hét lớn một tiếng:
“Bệ hạ giá lâm, còn không qua đây hành lễ.”
Người của Đại Lý tự vội vàng ngưng tay, buông bỏ công việc đang làm đi qua hành lễ. Cao Tấn bước vào nhà lao, đập vào mắt là thi thể nữ tử đẫm máu, tùy tiện phất tay:
“Đứng lên đi. Đều ra ngoài.”
Tôn Trường Thanh và người của Đại Lý tự nào dám trì hoãn, cả đồ vật cũng không thu thập đã vội vàng lui ra, quan tra sự đi ngang bị Tạ Khuynh ngăn lại, nàng chỉ vào sổ ghi chép trong tay hắn, nói:
“Cái này để lại.”
Người đó giao sổ rồi lui đi.
Tạ Khuynh cầm sổ tùy tiện lật lật vài tờ, nội dung đều là tình huống bề ngoài của thi thể. Nàng tới bên cạnh Cao Tấn, cùng hắn quan sát nữ thi trên đất.
Vừa nhìn vào đã thấy đẫm máu, hai con mắt đen ngòm, máu từ lỗ thủng chảy dài nhuộm đỏ hết phần dưới mắt, vạt áo trước lại càng máu thịt be bét, Tạ Khuynh nhìn kĩ vào miệng vết thương ở tim, không khỏi cảm thán:
“Thời điểm đâm đao vào tim còn khuấy động lên nữa. Đây là sợ mình không chết được sao?”
“Loại phương thức tự tổn thương mình tàn ác thế này, nếu không phải bị người khống chế chính là gặp quỷ.”
Tạ Khuynh hoàn toàn đồng ý với Cao Tấn, con người còn không nương tay với bản thân nhất hay sao, cho dù là nản lòng thoái chí tự sát cũng không thể tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Nhất định có người ở phía sau giở trò quỷ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!