Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hậu cung phát sinh sự tình hành thích bị nghiêm mật phong tỏa, trừ những người cần phải biết, thì chuyện được giữ kín như bưng.

Hai vị hoàng tử Bắc Liêu bị trông coi ở hành quán, sau khi trở về tính toán lại, cảm thấy cứ như vậy mà bị người ta chụp cho cái mũ ám sát Lễ triều Quý phi thì quá oan uổng. Nhưng nhất thời bọn họ cũng không có gì chứng minh được mình trong sạch, dù sao người hành thích là thiếp thất của Đại hoàng tử, còn bị bắt ngay tại chỗ.

Nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy cũng không phải biện pháp, thế là đêm hôm ấy, Thác Bạt Diên phái người đưa danh sách lai lịch của tất cả những người có mặt trong lần đi sứ này vào cung.

Điều bọn họ không ngờ tới chính là, danh sách vừa đưa vào khoảng chừng một canh giờ, trong cung đã hạ lệnh rút lui binh lực Tây đại doanh vừa điều tới không bao lâu.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, việc trước tiên Tạ Khuynh làm là phái người đi Thị Vệ túc hỏi tình thăm tình huống của Tô Biệt Hạc.

Thái Y nói, tình huống tối qua của Tô Biệt Hạc có chút hung hiểm, sốt cao hai lần, co giật một lần. Cao Tấn biết loại chuyện trúng độc này kéo càng lâu càng khó trị tận gốc, thế là một đạo thánh chỉ nắm viện chính Thái Y viện tới.

Cao Tấn nói thẳng trong thánh chỉ rằng nếu độc của Tô Biệt Hạc không thể giải thì viện chính Thái Y viện sẽ đổi người. Vì thế, viện chính nào dám lười biếng, suốt đêm tự mình trông coi. Rốt cục đem độc tính trên người Tô Biệt Hạc thanh trừ sạch sẽ, còn lại chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng là được.

Nếu binh lực bên ngoài hành quán Bắc Liêu đã không còn, vậy chuyện trao đổi tù binh đã có thể tiếp tục bàn. Ngày thứ hai Cao Tấn phái người mời Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạc Diên vào cung.

Mới chỉ một buổi tối, Thác Bạt Xiển đã tiều tụy đến mức như sụt năm sáu cân, dưới mắt bầm đen, không biết là vì thiếp mình gây ra họa hay vì nàng ta chết quá thảm.

So sánh với Thác Bạt Xiển, trạng thái tinh thần của Thác Bạc Diên tốt hơn nhiều, ít ra thì nhìn vào không có dáng vẻ một đêm không ngủ.

Thác Bạt Diên chủ động nhắc tới, hỏi:

“Đêm qua sai khi tiểu vương cùng Vương huynh trở về đã tra rõ từ trên xuống dưới sứ đoàn một lần, thực sự không biết lai lịch nữ thích khách kia. Nàng vốn đã là thiếp thất của Vương huynh, đã ở bên người Vương huynh ba năm, có chút điêu ngoa nhưng cũng xem như biết thân biết phận, không hiểu tại sao đêm qua đột nhiên mất lý trí.”

Thác Bạt Diên nói như vậy, vừa nói vừa quan sát Cao Tấn ngồi sau long án mặt trầm như nước, lại nói tiếp:

“Thỉnh Bệ hạ nhất định phải tin tưởng, thích khách kia tuyệt đối không phải chúng ta sai sử, nhất định có người ở sau lưng khuấy loạn phong vân, ý đồ đáng chết.”

Đêm qua thích khách là thiếp thất Đại hoàng tử Bắc Liêu, bị hành thích là Quý phi nương nương Lễ triều. Nếu Lễ triều nhận định là Bắc Liêu chủ mưu, vậy giữa hai nước tất sẽ xảy ra một trận sinh linh đồ thán.

“Việc này còn đang trong quá trình điều tra, chẳng qua nữ thích khách kia tới từ sứ đoàn Bắc Liêu là sự thật không thể chối cãi, thời điểm điều tra còn cần hai vị phối hợp.” Cao Tấn nói.

Thác Bạt Diên đáp ứng ngay:

“Quý quốc muốn phối hợp điều tra thế nào chúng ta sẽ phối hợp như thế. Dù sao chúng ta cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai ở sau lưng châm ngòi.”

Phương thức xử lý chuyện này bước đầu đã thống nhất, Cao Tấn không nhắc lại nữa, mà nói đến sự tình trao đổi tù binh và chất tử.

Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên ở Minh Trạch cung ước chừng hai canh giờ, trao đổi không ít chính sự hai nước, bất quá cuối cùng Cao Tấn không đáp ứng việc trao đổi này.

Sự tình vẫn chưa trao đổi xong, nhưng giờ cơm đã tới, cứ như vậy cho hai người hồi hành quan thì không khỏi vấp phải sai lầm cấp bậc lễ nghĩa, Cao Tấn liền lưu họ lại dùng bữa trong cung.

Vạn công công thông tri Ngự Thiện phòng truyền thiện xong, Cao Tấn lại gọi hắn tới phân phó:

“Đi mời Quý phi đến cùng nhau dùng bữa.”

Cao Tấn gần đây mới biết, Khương ma ma bên người Tạ Khuynh vì để nàng bảo trì thân hình gầy gò, thường xuyên khống chế ăn uống của nàng. Cao Tấn không thể nói rõ, chỉ có thể thường xuyên gọi nàng đến dùng bữa với mình.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trong Ngưng Huy cung, Tạ Khuynh đang bưng một bát canh gà không có mùi vị gì lên uống, liếc mắt nhìn thức ăn bày trên bàn cơm, xanh đến hốt hoảng.

Tạ Khuynh buồn bực ngán ngẩm vừa uống canh vừa ngẩn người, nhớ tới đêm qua lúc lão Tạ rời đi làm hai cái thủ thế với nàng.

Lão Tạ muốn nàng nghĩ biện pháp xuất cung gặp huynh đệ một lần.

Huynh đệ ở đây đương nhiên là bọn Tô Lâm Kỳ, Đại Mao và Hầu Tử.

Thời điểm Tạ Khuynh từ biên quan hồi kinh, là lấy danh nghĩa học thêu thùa, học quy củ, chuẩn bị lấy chồng để cáo biệt với các huynh đệ. Cũng đã hơn một năm chưa gặp lại.

Lúc này các huynh đệ mượn việc áp giải tù binh vào kinh, muốn gặp lão đại ngày xưa là hợp tình hợp lý, tựa hồ không có lí do gì cự tuyệt.

Trong những người này, chỉ có mình Tô Lâm Kỳ biết được sự tình Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm, còn lại hoàn toàn không biết đều cho là nàng ở trong phủ Tướng quân.

Quả thật cần gặp một lần, phải tìm cơ hội chuồn khỏi cung mới được.

Tạ Khuynh đang tự hỏi thì Khương ma ma dẫn Vạn công công vào truyền chỉ, nói Bệ hạ mời Quý phi đến Minh Trạch cung dùng cơm trưa.

Khương ma ma muốn nói lại thôi nhìn Tạ Khuynh, ánh mắt kia rõ ràng là hy vọng Tạ Khuynh có thể tự giác một chút, chủ động lấy lí do ‘đã ăn’ để cự tuyệt. Nhưng hiển nhiên, bà đã đánh giá quá cao tự chủ của Tạ Khuynh.

Thức ăn ngon trước mắt, tự chủ của Tạ Khuynh trở thành cát bụi, gió thổi qua liền bay đi không còn dấu vết.

Tạ Khuynh nhìn bàn đồ ăn cả thỏ còn không thèm, lại nhìn chén canh gà không có mùi vị gì, một chút váng dầu cũng vớt sạch trong tay, quyết đoán đứng dậy:

“Vậy ta đi ngay.”

Khương ma ma có ý ngăn cản:

“Nương nương, cung yến đêm qua ngài đã…”

Tạ Khuynh giữ chặt tay Khương ma ma, thành tâm thành ý cam đoan:

“Ma ma yên tâm, ta hiểu rõ.”

Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú ‘nương nương thấy ta tin sao?’ của Khương ma ma, Tạ Khuynh không chút xấu hổ đi theo Vạn công công.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Đây cũng không phải lần đầu Cao Tấn mời Tạ Khuynh tới Minh Trạch cung dùng bữa, nên Tạ Khuynh không thấy có gì kỳ quái cả. Thăng đến khi đi tới ngoài Minh Trạch cung, nghe thấy trong điện truyền tới tiếng đối thoại Tạ Khuynh mới dừng bước.

[ cẩu tử đang nói chuyện với ai? ]

[ còn đang xử lý chính sự sao? ]

Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh hỏi Vạn công công:

“Công công, Bệ hạ còn triệu kiến vị nào sao?”

Vạn công công kính cẩn trả lời:

“Hồi nương nương, cũng không phải là triệu kiến, là Bệ hạ lưu hai vị hoàng tử Bắc Liêu lại dùng bữa trong cung.”

[ cái gì? ]

[ bọn Thác Bạt Diên? ]

[ cmn, hôm qua đã đủ lúng túng rồi, hôm nay lại tới? ]

[ dẹp dẹp, ta về uống canh suông gặm cải trắng cũng đỡ hơn xấu hổ đến ngón chân moi xuống đất ]

“Ách, cái đó, Vạn công công, bản cung bỗng nhiên…”

Tạ Khuynh mới nói nửa câu, trong điện liền truyền tới thanh âm Cao Tấn:

“Quý phi tới rồi sao?”

Vạn công công nghe Cao Tấn hỏi, không rảnh lo nửa câu còn lại của Tạ Khuynh là gì, vội vàng chạy chậm tới đáp lời:

“Hồi Bệ hạ, nương nương đã tới.”

Tạ Khuynh muốn ngăn cũng không kịp, đành phải thở dài một hơi, chuyển sang chế độ Quý phi nương nương ưu nhã đoan trang thần thái, chậm rãi đi vào điện.

Thức ăn đã được Ngự Thiện phòng dâng lên che kín một bàn, sơn hào hải vị, đặc sản các vùng. Thức ăn đều là thức ăn ngon, nhưng người ăn thì chưa chắc là người tốt.

Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên nhìn thấy Tạ Khuynh đi vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi, Tạ Khuynh đáp lễ, dùng thanh âm ngự tỷ quấn lương ba ngày không dứt nói với hai người:

“Nhị vị điện hạ không cần đa lễ.”

Sau khi nói xong, lại lễ nghĩa chu toàn hành lễ với Cao Tấn, bị Cao Tấn giữ lại cổ tay:

“Được rồi, tới đây ngồi đi. Đồ ăn đã đủ, chỉ thiếu nàng thôi.”

Nói xong, Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh ngồi xuống cạnh mình, Tạ Khuynh nhìn ly chén sạch sẽ, thìa đũa chỉnh tề, quả thật là bộ dáng đang đợi nàng.

Ngoài mặt Tạ Khuynh cười tươi rói, lúm đồng tiền như hoa, tình cảm đong đầy ánh mắt. Nội tâm lại hoảng như lão cẩu.

[ mẹ nó! Đây là cái Hồng Môn Yến bảy cong mười tám rẽ gì đây ]

[ Thác Bạt Diên đã gặp ta mấy lần, không thể để hắn nhìn ra manh mối ]

[ lỡ vạn nhất hắn nhìn ra thì sao bây giờ? ]

[ ừm, đến lúc đó… Chỉ có thể diệt khẩu ]

Tạ Khuynh lòng nghĩ như thế, mặt lại ôn hòa hữu lễ nói ‘xin mời’ cs huynh đệ Thác Bạt.

Một khối thịt Đông Pha nồng đậm tương ớt được đặt vào chén Tạ Khuynh, Cao Tấn không còn vẻ lạnh lùng khi gặp người ngoài, ôn hòa nói với Tạ Khuynh:

“Ăn đi.”

Tạ Khuynh nhìn thịt heo trong chén, phải nói là thèm. Nhưng dư quang thoáng thấy hai huynh đệ Thác Bạt đều đang nhìn nàng chằm chằm, không cần nhìn biểu cảm Tạ Khuynh cũng biết họ đang nghĩ gì:

‘Quý phi Lễ triều khẩu vị không tệ a!’

‘miếng thịt lớn như vậy, nhiều mỡ như vậy, Quý phi cũng có thể nuốt xuống được’

Tạ Khuynh sợ lòi đuôi, đem bát đẩy ra xa, sai người mang tới cho nàng cái chén không.

Cao Tấn không hiểu, ôn nhu hỏi:

“Sao vậy?”

[ Tạ Nhiễm là danh môn thục nữ ]

[ thục nữ không ăn thịt heo! ]

Đầu óc Tạ Khuynh nhau chóng xoay chuyển, lấy khăn lụa nhã nhặn che miệng cười:

“Thần thiếp sao ăn được nhiều như vậy?”

Cao Tấn mê mang nhìn nàng… Ăn không vô? Đêm đó hắn tận mắt thấy rõ ràng Tạ Khuynh quét sạch một bát thịt dê lớn mà vẫn chưa thõa mãn.

Thấy nàng khắc chế cử chỉ, đề phòng huynh đệ Thác Bạt, không đành lòng vạch trần, phối hợp trả lời:

“Ái phi mảnh mai quá mức, trẫm luôn hy vọng ái phi có thể ăn nhiều một chút.”

Tạ Khuynh thẹn thùng cười một tiếng:

“Đa tạ Bệ hạ, vậy nếu thần thiếp ăn thành một Quý phi mập mạp, thân người cồng kềnh, Bệ hạ có còn thích thần thiếp không?”

Cao Tấn nhịn cười:

“Ái phi có biến thành dạng gì trẫm cũng thích, yên tâm ăn đi.”

Thác Bạt Diên thấy vị Quý phi này dùng khuôn mặt tương tự Tạ Khuynh nói mấy lời buồn nôn này liền cảm thấy cả người khó chịu, quyết đoán cúi đầu dùng bữa.

Trong bữa ăn, Tạ Khuynh lấy ra sự tự chủ lúc bình sinh Khương ma ma chờ đợi nhất, tận lực chọn đồ ăn thanh đạm mà ăn, một miếng khoai nho nhỏ, cắn ba bốn miếng mới xong.

[ ăn cơm kiểu này quá hao tổn nguyên khí ]

[ không thèm ăn nữa ]

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Cao Tấn gắp hai con tôm đặt vào chén nàng, nói:

“Ăn chút tôm nào, thịt tôm ăn vào không mập đâu.”

Tạ Khuynh nhìn tôm trong chén, tâm tình phức tạp.

Nếu không có huynh đệ Thác Bạt ở đây, hai con tôm be bé này nàng nhai cả vỏ. Đáng tiếc, cách ăn hào phóng này không hợp với bữa cơm hôm nay.

Cao Tấn thấy nàng thế mà vẫn nhịn không ăn, không khỏi nhỏ giọng hỏi:

“Tôm cũng không ăn sao?”

Tạ Khuynh uyển chuyển cười, không nói gì, trong lòng lại rất thành thật:

[ ta ăn a! ]

[ chỉ là lười lột vỏ ]

[ ăn cả vỏ luôn lại không được ]

Lúc này Cao Tấn mới hiểu được, nhận mệnh gắp tôm về chén mình, tự mình động thủ lột sạch vỏ rồi thả lại vào chén Tạ Khuynh.

Hành động này làm Tạ Khuynh ngẩn người, mà hai huynh đệ Thác Bạt cũng ngây ngẩn theo. Cao Tấn lại không phát giác gì, chỉ vào con tôm hỏi Tạ Khuynh:

“Hai con đủ không?”

Tạ Khuynh si ngốc đáp:

“Đủ rồi đủ rồi. Đa, đa tạ Bệ hạ.”

Cao Tấn biết hôm nay nàng câu nệ, cũng không nói nhiều, lúc cung tỳ mang nước tới thì rửa tay rồi lại tiếp tục dùng cơm.

Tạ Khuynh cúi đầu nhìn thịt tôm trắng hồng được lột vỏ sạch sẽ trong chén, nghĩ mãi không ra.

[ gặp quỷ ]

[ mấy ngày nay cẩu tử đối với ta có phải là quá tốt rồi không? ]

[ hắn bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ? ]

[ đây vẫn là cẩu hoàng đế Cao Tấn mà ta biết sao? ]

[ đừng nói là bị cái gì tà ma ám vào người đi? ]

Lúc lòng nàng còn đầy nghi hoặc, Cao Tấn bỗng nhiên hỏi Thác Bạt Diên đang vùi đầu ăn cơm:

“Đêm qua lúc dự cung yến, Lục hoàng tử thề son sắt cầu thú Tạ Khuynh trưởng nữ Tạ gia. Không biết ngươi cùng nàng quen biết thế nào?”

Tôm trên đũa Tạ Khuynh rơi lại vào chén, may mắn không ai phát hiện, nàng nhìn sang Cao Tấn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nàng cười với hắn một cái.

Cao Tấn cười mà như không, hỏi:

“Hoặc là nói, nàng đã làm gì khiến Lục hoàng tử cảm mến như vậy, đến mức nhiều năm khó quên, tình nguyện coi trời bằng vung cũng muốn cầu hôn?”

Sống lưng Tạ Khuynh thẳng tắp, đầu lại không sao ngẩng lên được, lòng gào thét.

[ cmn! Đây là cái chủ đề gì vậy! ]

[ cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó ]

[ ngươi trở nên hứng thú với cố sự của người khác từ khi nào vậy? ]

[ Thác Bạt Diên là một con hồ ly ]

[ lớn lên nhân mô cẩu dạng*, nhìn thì trung can nghĩa đảm, thực tế bụng đầy ý xấu! ]

[ hắn muốn cưới ta, dùng đầu gối cũng biết là nói hưu nói vượn, ngươi còn hỏi! ]

(Nhân mô cẩu dạng: là người nhưng hành vi như chó.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Hê lô, kể cho nghe vụ này nè, nãy toi lên Google dạo mấy web ăn cắp, cái toi thấy cái cmt:

[Edit] Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.

Xong toi qua phần mục lục coi thử, lộn thiệt nè:[Edit] Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.

Hậu quả của việc ăn cắp nguyên cái truyenwiki1.com, ăn cắp bất chấp, ăn cắp vô tội vạ, muahahah.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN