Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích


Chương 13


Hạ Minh đóng cửa phòng lại, xoay lưng đi về phía chiếc giường ngủ

Thiếu nữ nằm đắp chăn, để lộ ra đôi chân trắng dài như khiêu khích người khác phạm tội. Đôi mắt hoa đào khép lại, môi đỏ ẩn hiện sau lớp chăn dày.

Hạ Minh ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiểm, đôi mắt nhìn cô đầy phức tạp.

Đầu hắn dần hạ xuống cúi sát khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, nhưng khi hắn sắp hôn lên đôi môi đỏ thì đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra. Đối diện với ánh mắt đầy tĩnh lặng của Bạch Thiểm, Hạ Minh ngừng lại.

“Làm gì đấy? Chưa gì đã muốn chiếm tiện nghi của em rồi à?” Bạch Thiểm vẫn một bộ dạng bình tĩnh.

Hạ Minh nhếch nhẹ môi ngồi thẳng dậy.

Cô vậy mà chỉ bình tĩnh hỏi hắn muốn gì, không phải lúc này các thiếu nữ thường sẽ tỏ ra hoặc là giật mình hốt hoảng, hoặc là bối rối hay sao?

“Vậy anh có thể chiếm tiện nghi của em không?” Hạ Minh mặt dày trả lời.

Bạch Thiểm ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường nhìn chằm chằm hắn.

Đệch tên này bị tâm thần phân liệt à?

Lúc sáng còn e thẹn như thiếu nữ, bây giờ lại bộc lộ thú tính ra à?

Lừa người, toàn là lừa người hết.

“Được, nếu anh trả lời câu hỏi của em hôm qua, anh có phải là đã để ý tới em rồi không?”

Hạ Minh cứ nghĩ rằng cô từ chối hắn, nhưng không ngờ cô chỉ hỏi hắn đơn giản như thế.

Không phải cô đến đây chỉ để hỏi hắn chuyện đơn giản như thế thôi sao?

“Là anh thích em, Vu San San”.

Câu trả lời của hắn vừa dứt thì khuôn mặt kiều diễm lúc nãy đối diện hắn lúc này đang sát khuôn mặt hắn. Hai cánh môi dán chặt vào nhau.

Hạ Minh lúc này hai mắt đã mở to hết cỡ, hắn vừa kinh ngạc vừa không thể tưởng tượng được việc đang diễn ra. Tâm trí hắn bây giờ chỉ thấy mơ hồ. Cho đến khi cảm giác được răng hắn đang được chiếc lưỡi của Bạch Thiểm cậy ra hắn liền hoàn hồn lại.

Hạ Minh vội ôm chặt Bạch Thiểm, bồng cô ngồi lên đùi mình. Đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.

Bạch Thiểm chợt ngỡ ngàng.

Tên khốn, hôn tốt như thế.

Không phải là đã nhúng chàm con nào rồi đó chứ.

Nếu thế bà sẽ đập chết anh ngay.

Đột nhiên Bạch Thiểm cảm thấy mình đang đè lên thứ gì cứng rắn sau lớp vải dày. Cô khẽ cắn nhẹ cánh môi của Hạ Minh.

Hạ Minh vội ngừng việc hôn cô lại, vành tai đỏ ửng lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hắn cúi đầu đặt trán mình lên trán cô thì thầm: “Tiểu San, xin lỗi anh không kiềm chế được”.

“Thế thì đừng kiềm chế nữa, em cũng không ngại anh ngại quái gì?” Bạch Thiểm mê trai online.

Phu nhân nhà cô cô không ăn để đó ai ăn?

Hạ Minh đúng là hết biết nói sao với cô nữa rồi.

Không thể rụt rè một chút hay sao?

Nhưng hắn lại cảm thấy cô như vậy mới khiến hắn điên đảo thế này. Hạ Minh gục đầu lên vai cô thì thầm: “Nhưng em vẫn chưa cho anh biết tình cảm của em”.

Bạch Thiểm cảm thấy cạn lời rồi.

Tên khốn thần kinh, đến mức này rồi mà còn chơi trò xác định tình cảm.

Lão tử không muốn tiếp tục nữa, mất hứng rồi.

Bạch Thiểm liền leo ra khỏi người Hạ Minh khiến hắn giật mình nắm tay cô lại. “Tiểu San”.

“Là em thích anh, rất rất thích anh có được không?” Bạch Thiểm nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căng thẳng của hắn. Cô vén nhẹ mái tóc hắn rồi tiếp tục nói: “Cho nên Hạ Minh, khi ở bên cạnh em anh cứ là anh bình thường là được rồi”.

Hạ Minh chợt thở phào nhẹ nhõm. Cánh tay buông ra chống ra ngã người ra sau một chút. Ánh mắt nhìn lên trần nhà suy tư.

Bạch Thiểm ôm máy tính bảng ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Mẹ anh, bà ấy kết hôn với ba anh là do gia đình sắp đặt, nhưng bà ấy rất yêu ông”. Hạ Minh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chỉ là đôi mắt hắn bây giờ mang theo chút bi thương. “Ông ấy không yêu bà, dù bà có vì ông làm bao nhiêu việc ông cũng chỉ là vì tình nghĩa mà đối tốt một chút, mẹ anh cho đến lúc chết vẫn chưa từng được nghe ông ấy nói một lời yêu thương, suốt tuổi thơ thứ anh nhìn thấy nhiều nhất là nước mắt của mẹ anh, thứ anh nghe nhiều nhất là những lời trách móc của bà, vì thế anh rất sợ người anh yêu thương lại không có tình cảm với anh, anh sợ anh sẽ giống như mẹ anh, rơi vào nơi tâm tối nhất của tình yêu”.

“Vì thế anh muốn xác định rõ ràng với em chỉ vì sợ em không thật sự thích anh sao?” Bạch Thiểm ngừng việc bấm bàn phím, nhìn người ngồi bên cạnh mình.

“Xin lỗi Tiểu San, anh quá ngu ngốc rồi, anh không nên như thế!” Hạ Minh đưa tay qua nắm lấy bàn tay cô.

Bạch Thiểm xoay màn hình vi tính ra trước mặt Hạ Minh, cô nghiêm túc nói: “Tống Hàn đến tìm anh là vì cái này?”

Hạ Minh nhìn thứ hiển thị trên màn hình liền ngạc nhiên không ít. Cô vậy mà biết hắn đến đây là vì dự án này. Xem ra lúc nãy cô không muốn nghe hắn và Tống Hàn nói chuyện là vì cô biết tất cả rồi.

Bạch Thiểm thấy Hạ Minh trầm mặt liền quay máy tính trở lại đối diện mình tiếp tục thao tác.

Cô biết chuyên ngành công ty Hạ Minh đang theo là công nghệ thông tin, mục tiêu lần này hắn nhắm tới chính là dự án camera mini thông minh của một nhóm nghiên cứu sinh. Lần này dự án đó lại được đấu thầu tại đây cho nên Hạ Minh mới vội vã đến nước Z.

Hôm nay cô nhận được báo cáo dự án đó đã rơi vào tay Diệp Phi Dương.

Nói xem có nên vì phu nhân nhà mình mà đạp chết tên khốn đó không?

“Em nói này, Hạ gia không phải một gia tộc nhỏ, vậy mà không giúp anh đấu thầu được dự án đó”.

Hạ Minh vừa nghe đến Hạ gia liền siết chặt nắm tay.

Bạch Thiểm thấy phản ứng của hắn liền hiểu ra một số chuyện.

Xem ra bảo bối của lão tử ở thế giới này chịu thiệt không ít.

Tốt lắm Tiểu Đản Đản, trở về lão tử chẻ đôi ngươi ra.

Tiểu Đản Đản phẫn nộ: [Tôi thì liên quan gì chứ? Ký chủ, cô nói đạo lý chút đi].

“Ta chính là đạo lý, mi dám không phục?”

Tiểu Đản Đản cạn lời, đừng bao giờ nói đạo lý với ký chủ nhà nó, cô ấy giỏi nhất là bạo lực, đạo lý không được thì trực tiếp dùng bạo lực, thế nói đạo lý làm quái gì nữa?

“Tiểu San, anh và Hạ gia không còn liên quan với nhau, thứ duy nhất anh có là Tinh Hải, đó là thứ mẹ anh để lại cho anh. Chắc em cũng biết bây giờ anh chưa đủ khả năng lo cho em, em có muốn cùng anh đi tiếp không?”

Bạch Thiểm quay sang nhìn vào đôi mắt Hạ Minh.

“Hạ tổng, anh có muốn bao nuôi không?”

Hạ Minh khẽ thở dài: “Anh bây giờ không đủ khả năng bao nuôi em”.

Bạch Thiểm búng nhẹ lên trán hắn, giọng nói cô đầy khẳng định: “Là em bao nuôi anh”.

Hạ Minh bật dậy suýt chút nữa té xuống giường. Cô vừa nói là muốn bao nuôi hắn.

“Em rất lợi hại đó, thế nào? Có cần thời gian suy nghĩ không?”

Hạ Minh lắc đầu thở dài, cũng được thôi, để cô bao nuôi hắn hắn liền có lý do trói buộc với cô.

“Bây giờ anh chỉ có thân thể này, thôi thì em nhận đở nhé”.

Bạch Thiểm cảm thấy hình như cô bị tính kế rồi hay sao ấy, sao tên khốn này vứt bỏ hết thể diện luôn thế này?

“Chỉ là dự án đó bị Thiên Hoàn giành mất rồi”. Hạ Minh lại rầu rĩ.

“Món đồ chơi một đám trẻ con nghiên cứu ra thì có gì tốt, ngoan, theo em anh sẽ tiến đến đỉnh cao của cuộc đời”.

Trẻ con nghiên cứu. Hạ Minh thật sự chào thua với độ ngông cuồng của cô rồi. Nhưng khi hắn thấy thứ trên tay cô liền hiểu cô có tư cách ngông cuồng.

“Đã thấy qua cái này rồi đúng không?” Thứ trên Bạch Thiểm cầm chính là chiếc camera mini mà cô dùng lúc đối phó Cố Chỉ Lam.

“Ừ, thứ này do em chế tạo?”.
“Món đồ chơi này là đỉnh cao của công nghệ đó”. Bạch Thiểm tiếp tục khoe khoang không giới hạn.

Cô bấm cái nút nhỏ trên chiếc camera mini của mình . Hình ảnh thực tế ảo nhanh chóng hiện trên không trung.

Lần này Hạ Minh thật sự kinh ngạc đến ngẩn ngơ rồi. Hắn có phải là người may mắn nhất thế giới rồi không? Cô thế này hắn liệu có giữ được tim cô không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN