Quyển Sách Not
Phần 14 – Ai là kẻ giết người.
Niên:Này Du cậu nghe tin gì chưa?
Du:chuyện gì?
Niên:Trên báo có đấy, người phụ nữ hôm nọ trốn thoát rồi
Du:người phụ nữ?
Khoa:là người phụ nữ bắt cóc trẻ con đó
Du:Thật sao?
Niên: Thật, có trên báo mà, hiện vẫn chưa tìm ra
Du:…
Niên:Du…cậu sao thế…sao không trả lời
Niên:Du…
……………………………………….
1 mình Du chạy trên con đường vắng, không hiểu sao cậu lại có cảm giác mình biết bà ta đang ở đâu, giống như có thứ gì đó thôi thúc cậu vậy….
Cậu chạy đến bãi rác và đứng nấp từ xa, đúng với cảm giác của cậu, người phụ nữ kia đang quỳ phía trước gốc cây, khóc lóc…Du từ từ tiến ra, cậu không hề tõ ra sợ hãi hay lo lắng gì…
-“Cậu đến rồi à.”-người phụ nữ hỏi
-“Bà biết tôi sẽ đến đây?”
-“Tôi đoán thế… có lẽ đứa con yêu quý của tôi đã đưa cậu đến”
-“Hả?”
-“Tôi đã nằm mơ thấy nó, đã 1 thời gian dài tôi không gặp nó nhưng tôi cảm giác được ,nó đã kể hết tất cả mọi chuyện cho tôi, về cậu và về ông cụ đã nuôi nó… ”
-“cháu không thể nói mình hoàn toàn vô tội được…nếu không vì cháu thì nó đã không chết”
-“Không…có lẽ do con tôi ngắn số thôi, ước vọng duy nhất của tôi là được ở nơi này ngày ngày cúng điếu cho nó cho đến cuối đời mình, đó là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho nó”
-“Nhưng bác là tội phạm, họ sẽ sớm nhận ra và bắt bác lại thôi”
-“Tôi biết chứ ,tôi sẽ không làm phiền cậu đâu, tôi sẽ không làm hại bất kì ai nữa cậu hãy để tôi 1 mình ở đây để tâm sự với con mình ”
Du muốn an ủi bà ấy nhưng cậu lại không giỏi trong việc đó, cậu rất ray rứt nhưng đành bỏ đi
-“A..aa.a.a.a.a.a.”
Du vừa rời khỏi bãi rác 1 đoạn thì nghe tiếng la hét dữ dội của bà ta, cậu hốt hoảng chạy như bay đến đó…trước mắt Du lúc này là 1 cảnh tượng hãi hùng…người phụ nữ kia đã tự châm lửa đốt phần đầu của mình,bà quằng quại la hét điên cuồng, Du ngập lập tức chạy đến dập lửa và đưa bà ấy đi cấp cứu….những lời cuối cùng cậu còn nghe được từ bà ấy là
-“Tôi muốn được bên cạnh con mình ,chỉ vậy thôi, dù sống hay chết.”
1 thời gian sau đó người ta nói có 1 người phụ nữ đến khu rác sống , ngày ngày bà ta đến gốc cây và đốt nhang cúng ai đó, khuôn mặt bị bỏng rất nặng, tóc cháy sạch, đến mức không thể nhận ra là ai nữa, bà ta không làm hại bất kì ai thậm chí mỗi khi gặp ai bà đều che mặt lại để không khiến họ hoảng sợ.
Du đã giúp bà ta xây 1 ngôi nhà nhỏ, thỉnh thoảng cậu lại đến thăm bà ấy . khiến mọi chuyện trở nên thế này,Du cũng không biết nên vui hay buồn nữa.nhưng nhìn bà ấy lúc này có vẻ rất hạnh phúc,Du cũng cảm thấy vui .
Đã khá lâu Du không quan tâm đến chatbox của nhóm vì cậu bận lo cho người phụ nữ kia
Có vẻ họ lại tham gia vào vụ gì đó nữa rồi…cũng không phải là lần đầu cậu không tham gia vào chuyện của nhóm
Cậu đọc tất cả tin nhắn và điều khiến cậu bận tâm là họ đang tìm hiểu về vụ án giết người hàng loạt
Du:Chào. Có ai online không?
Khoa:Chào Du, có chuyện gì thế
Du:là chuyện các cậu đang tìm hiểu, có vẻ nó hơi nguy hiểm
Phúc: tớ đã ngăn rồi nhưng họ vẫn nhất quyết tham gia…
Dung:Dù sao đây cũng là vụ mà bố tớ đang điều tra mà , cói như con gái giúp bố thôi
Lâm:Cô mà là con gái á…chẳng có đứa con gái nào thích vây vào mấy chuyện như thế này đâu
Dung :xì.
Du:Tớ sẽ đến đó vào ngày mai. Mọi chuyện thế nào rồi.
Khoa:tiến triển kha khá rồi, bon tớ đã tìm được kẻ tình nghi, ngày mai bố Dung sẽ đi điều tra kẻ đó cũng là lúc bọn tớ giăng bẫy, nếu có câu tới thì tốt hơn nữa.
Du:các cậu định bắt đầu khi nào
Khoa:chưa biết cụ thể, bọn tớ sẽ chờ hắn xuất hiện
Du:Được tớ sẽ đến đó sớm
………………………………………………………
Bố Dung đang chậm rãi đi về chỗ ở tạm của mình. Ông không tập trung vào những thứ xung quanh, mỗi lần ông suy nghĩ điều gì là lại như thế….. cậu ta, kẻ mà ông vừa điều tra ở trường học rất đáng nghi ngờ,nhưng kinh nghiệm của ông là mách rằng chuyện này không hề đơn giản
Soạt
Ông giật mình vì tiếng động phát ra từ phía sau mình…vừa quy lại thì cũng là lúc ông thoáng thấy cái bóng đang lao thẳng tới
-“Du ! tới lúc rồi” –từ trong góc khuất là tiếng hét của Khoa
Du ngay lập tức lao ra cản cái bóng kia lại, là 1 thanh niên tầm tuổi cậu…trên tay vẫn cầm chắc con dao
-“Vũ!….là cậu…” – Bố Dung hét lên
Vũ và Du giao chiến 1 cách dữ dội , 1 lúc sau Du bị quật ngã, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh bại chỉ với 1 người…. Vũ không làm gì thêm mà chỉ bỏ chạy…
-“Du đừng đuổi theo”-Khoa lao ra cản Du lại khi nhìn thấy cậu lăm le đuổi theo Vũ
-“sao thế”
-“nếu có kẻ đấu 1-1 mà thắng được cậu thì chắc không hề đơn giản …tốt nhất đừng đuổi theo”
-“Cám ơn các cháu…không có các cháu thì…”
Soạt…
Khoa và Du giật mình khi ngay trước mắt cậu ,Bố Dung bị đâm từ phía sau, bằng chính con dao mà Vũ đã bỏ lại…. ông ngã xuống…
Điều làm Khoa bàng hoàng hơn nữa là kẻ đâm ông chính là
-“Lâm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!