Quyển Sách Not - Phần 13- Du
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Quyển Sách Not


Phần 13- Du


Sau khi người phụ nữ kia bị mang đi , cả nhóm đến bên Du để chăm sóc cho cậu
-“Du, chuyện gì vậy? sao cậu lại nhận mình là kẻ giết người”-Niên hỏi
-“dù không trực tiếp nhưng vẫn không thể phủ nhận tớ là nguyên nhân khiến ông cụ và đứa trẻ bị giết”
-“Là sao?tớ vẫn không hiểu lắm”-Lan nói
-“bình tĩnh nào mọi người, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta về nhà Nhân đã”-Dung nói
-“Ừ, cậu nói đúng”-Anh nói
Căn nhà của Nhân giờ đây lại 1 lần nữa trở nên đông đúc vì nhóm của khoa, mẹ và bố của Dung đã về trước, Dung nhất định ở lại cùng cả nhóm chứ không về theo họ. 2 người cũng chẳng nài nỉ gì cô vì họ thừa biết cái tính cứng đầu của cô rồi.
-“Giờ cậu có thể nói rõ mọi chuyện được không Nhân.”-Dung nói
-“Đừng ép cậu ta ,nếu cậu ấy không muốn nói thì chắc là chuyện khó nói lắm.”-Khoa nói
-“Được rồi, không sao đâu, để tớ nói cho các cậu tất cả mọi chuyện”
Du bắt đầu kể
-“Thật ra, tớ từng là trẻ mồ côi, tớ nghe kể lại ,tớ bị bỏ rơi ở bãi rác và ông cụ chính là người đã nhặt tớ đem về nuôi… ông cũng chẳng giàu có gì nhưng 2 ông cháu nương tựa nhau mà sống, tớ cùng ông ngày ngày vật lộn trong bãi rác chỉ để kiếm miếng ăn…lúc đó nghèo khó mà vui lắm, rồi tới 1 ngày….bố mẹ tớ quay lại tìm tớ…họ cũng xuất thân từ khu bãi rác thôi,họ kể lại lúc đó họ còn quá trẻ, lại rất nghèo nên đã bỏ tớ, rồi đi nơi khác tìm đường làm ăn…cho tới lúc họ giàu có thì mới nhớ về tớ và quay lại tìm, tất nhiên là tớ không chịu, lúc đó tớ chống đối dữ lắm…không đời nào tớ lại theo 2 kẻ đã bỏ rơi con ruột của mình, mà ông thì cũng cần người chăm lo nữa, nhưng ông đã lôi tớ ra trước mặt 2 người họ, tát tớ 1 bạt tai rồi hét “Mày định ở lại ăn bám tao bao lâu nữa, mày không thấy vì mày tao phải làm việc vất vả hơn sao… bỏ mày thì sợ hàng xóm nói này nói kia, giờ ba má mày đón mày rồi thì mày biến quách đi cho tao rảnh nợ, thân già rồi để tao nghỉ ngơi nữa không lẽ bắt tao gồng gánh mày hoài sao?”, cuối cùng tớ cũng chịu theo họ đi, không phải tớ ghét ông mà vì tớ thừa biết ý của ông là muốn tớ về cũng bố mẹ, nên tớ đã theo họ với 1 điều kiện là phải ở 1 căn nhà gần đó để tớ tiện tới lui thăm ông, thỉnh thoảng tớ lại mang tiền sang cho ông, nhưng tớ đâu ngờ vì vậy mà người ta sinh lòng tham giết ông cơ chứ.”
Nói tới đó Du ngưng kể, im lặng rồi thở dài buồn bã….
-“chuyện ông lão đâu phải hoàn toàn là lỗi ở cậu, cậu đừng tự trách mình nữa”-Dung nói
-“Không, tất cả là lỗi ở tớ ,nếu tớ…nếu tớ…không đưa ông tiền …không.nếu tớ đưa ông về sống cùng thì chắc đã không xảy ra chuyện…”
-“Nếu biết trước được hậu quả thì không ai phải chịu cảnh hối hận rồi, không phải lỗi ở cậu đâu,Du”-Anh nói
-“từ lúc đó không bao giờ tớ không cảm thấy tội lỗi, khi tớ nghe về đứa trẻ bị bỏ rơi mà ông nhặt được, tớ đã điên cuồng chạy khắp nơi tìm tung tích bố mẹ nó chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi….”
-“bon tớ hiểu mà….cậu đừng tự trách mình nữa”-Lan nói
-“HIỂU…CÁC CẬU SAO HIỂU ĐƯỢC CHỨ, CÁC CẬU CÒN CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ PHẢI HỐI HẬN.”-Du hét vào mặt Lan
-“tớ biết cậu đang buồn nhưng cũng không nên trút lên đầu mọi người như thế”-Khoa nói
Du im lặng, cậu hít thở thật sau rồi nhẹ nhàng nói
-“Xin lỗi, tớ không giữ được bình tĩnh, tớ đi dạo 1 chút”
-“Cậu sai rồi Du.”-Khi Du định đứng lên thì Dung khẽ nói
-“Hả?”
-“Nếu nói về tội lỗi thì không ai hiểu nó hơn Lâm đâu.”
Du chẳng bận tâm, cậu nhanh chóng bước ra cửa như chạy trốn mọi người vậy.
-“giờ sao đây, tớ thấy Du không ổn lắm đâu…”-niên nói
-“Hay để cậu ấy yên tĩnh 1 mình 1 thời gian xem sao?”-Khoa nói
-“Để tớ….”-Mọi người hướng mắt nhìn về Lâm
-“Cậu?”
-“để tớ thử nói chuyện với cậu ta”-Lâm nói
-“nhưng…”
-“Yên tâm đi, nếu là Lâm thì chắc chắn sẽ ổn,hì hì”-Dung cười tươi
Chẳng khó khăn lắm để Lâm bắt kịp Du vì câu cũng đang thẩn thơ đi dạo vừa suy nghĩ
-“đi dao chung được không?”-Lâm nói
-“Đừng lo cho tớ.. về đi…”
-“Cậu sống hay chết tớ cũng chẳng bận tâm, chỉ là tớ không muốn cậu lâm vào hoàn cảnh của tớ lúc trước”
-“Cậu?”
-“ừ, lúc tớ chưa gặp dung …cậu đừng thu tầm nhìn của mình về tội lỗi đó nữa, hãy nhìn ra xung quanh, còn rất nhiều bạn bè sẵn sàng đi bên cạnh cậu”
-“cậu thì biết gì chứ…cảm giác này…khó chịu lắm…tớ…ông ấy chết rồi thì tớ biết làm gì để đền đáp…tớ”
-“Du. Bị kẹt trong quá khứ chẳng dễ chịu gì đâu”-Lâm nói
-“Đừng tự tỏ vẻ mình hiểu biết nữa, cậu thì hiểu cái gì chứ”
-“Đúng vậy,tớ không phải cậu nên tớ không biết suy nghĩ của cậu,mà cũng chẳng muốn biết lằm gì…tớ nói với tư cách 1 người mà trong quá khứ vì hành động ngu dại của mình khiến bố và em gái mình bị chết cháy còn mẹ thì phát điên.”
-“Hả…cậu…”
-“tớ đã kẹt trong quá khứ bị cái tội lỗi nặng nề đó bao trùm mình lại ,tách ra khỏi mọi người…chính Dung là người đã lôi tớ ra khỏi đó…”
-“Nhưng làm sao…tớ vượt qua được nó chứ”
-“rất dễ thôi, quay đầu về phía trước đừng nhìn về quá khứ nữa….nắm lấy tay của mọi người có rất nhiều bạn bè đang chìa tay ra cho cậu mà… tớ không nói là cậu phải quên nó nhưng thay vì buồn bã,cậu hãy sống luôn cả phần của ông lão,đến những nôi ông chưa được đến,làm những việc ông chưa từng được làm…như thế tớ nghĩ ông sẽ vui hơn”
-“…tớ hiểu rồi, tớ sẽ thử….chỉ là tớ vẫn cần chút thời gian….cám ơn cậu ,Lâm”
-“ừ.”
Ngày hôm sau ,cả nhóm cũng khởi hành về lại thành phố vì còn phải chuẩn bị đi học, Du cũng về theo, sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều…
7h43 pm……….
Phúc:Chào Dung
Dung:Chào….có chuyện gì mà cậu chat riêng với tớ thế
Phúc:Tớ đã nghe về vụ án mà bố cậu đang điều tra, nó liên quan đến 1 vụ giết người hàng loạt phải không?
Dung:Tớ cũng không rõ lắm, bố không nói nhiều với tớ, vì ông biết tình tớ rất tò mò
Phúc:Nếu là thật thì rất có thể liên quan đến quyển sách tớ đang tìm….tớ muốn nhờ cậu hỏi giúp về vụ án được không
Dung:OK thôi, tớ sẽ hỏi bố giúp cậu, để tớ nói những người khác luôn nhé
Phúc:Đừng, lần này tớ sẽ 1 mình tìm hiểu, tớ không thể đặt mọi người vào nguy hiểm như lần trước nữa…dù sao đây cũng là chuyện riêng của tớ
Dung:À…ờ…ừm…hiểu rồi…ok…để đó cho tớ..
Phúc:Cám ơn cậu…

7h56 pm
Dung:Alo alo,Lâm
Lâm:Gì đó?
Dung:à thì Phúc định tìm hiểu vụ án của bố tớ để tìm ra quyển sách, tớ định sẽ giúp sức…
Lâm:Rồi rồi, tôi sẽ theo cùng…đucợ chưa…
Dung:Hi hi, ngoan ngoan…để tớ nói với mọi người

Dung khẽ cười thầm nghĩ “Chuyện thú vị như thế này thì làm sao cô bỏ qua được chứ, cả bố mẹ cô còn khó mà cản được cô”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN