Quyển Sách Not - Phần Cuối – Kết Thúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Quyển Sách Not


Phần Cuối – Kết Thúc


Phúc ngay lập tức trở về trường tìm Huyền vì địa chỉ cô cho chỉ là giả…nhưng nhóm Sinh cho biết là huyền cũng đã mất tích từ ngày đó… đã có 2 cô gái trong nhóm mất tích
Và gần đây , các vụ mất tích cũng xảy ra…
Sau khi nhân được tin nhóm Khoa ,Niên,Anh và Du cũng đã tới đây ngay lập tức.
-“mọi người có phát hiện bất kì điều gì bất thường không?”-Khoa hỏi
-“không”- Sinh nói
-“Nếu là điều bất thường thì tớ không chắc nhưng gần đây tớ thấy anh kiên có gì đó rất lạ”-Ngô nói
-“Là điều gì?”-Phúc hỏi
-“Hôm trước tớ lên sân thượng thì thấy Kiên đang đọc 1 quyển sách, tớ đến gần định chào hỏi thì anh ấy giấu quyển sách …”-Ngô nói
-“Ừ….câu nói tớ mới nhớ, gần đây Kiên cũng không thường đến căn cứ nữa…tan học là cứ hay mất tích”-Anh nói
-“có manh mối rồi đây, chúng ta nên bắt đầu từ Kiên”-Khoa nói
-“tớ hi vọng rằng không phải…vì nếu đúng là Kiên thì quyển sách cậu ta đang giữ thật sự rất nguy hiểm”-Phúc nói
-“Giờ làm thế nào đây, Khoa”-Niên nói
-“hãy theo dõi Kiên nhất là ở nhà cậu ta, chắc chắn cậu ta phải về nhà…”
Theo lời Khoa nói cả nhóm bí mật cử Phúc và Ngô đến gần nhà Kiên theo dõi và phát hiện cậu ta không hề bận việc nhưng cái cớ cậu ta nói…Kiên nhanh chóng đap xe rời khỏi nhà và đi đâu đó, rất nhanh…Phúc và Ngô tiếp tục theo dõi và nhận ra điểm đến của Kiên là 1 căn nhà kho bỏ hoang…
Ngô nhanh chóng liên lạc với cả nhóm thông báo mọi người đến…Cả nhóm thận trọng tiến vào nhà kho và những gì họ nhìn thấy là những người mất tích có cả Dung đang bị cột vào những cột gỗ ở giữa nhà kho, gần đó là Kiên đang mê mẩn đọc quyển sách gì đó, bìa sách cũ nát….
-“Kiên”- Sinh hét lên
-“anh Kiên ,là do anh làm sao”-Nghi nói
-“sao….sao các người đến được đây”-Kiên hốt hoảng
-“Kiên, không cần biết cậu đang làm gì ,nhưng chuyện này đi quá xa rồi”-Phúc nói
-“Đúng vậy,anh Kiên ,anh định làm gì?”-Ngô nói
-“,từ nhỏ ta đã luôn muốn tận mắt chứng kiến các hiện tượng siêu nhiên,ta đam mê chúng,nhưng càng đi sâu vào chúng ta càng bị cho là kẻ điên,ngu ngốc… lúc ta định bỏ cuộc thì 1 kẻ đã đến đưa cho ta quyển sách, hắn đã chứng minh cho ta thấy siêu nhiên là có thật,nếu ta thực hiện được nghi thức trong quyển sách này thì 1 hiện tượng siêu nhiên sẽ diễn ra trên toàn cầu …lúc đó những kẻ đã coi thường ta sẽ phải hối hận…”
-“rồi sau đó….”-Phúc nói
-“hả?”-Kiên nói
-“nghi thức này có thể giết tất cả mọi người, nếu nó được kích hoạt thì lúc đó liệu có ai còn sống để hối hận chứ”-Phúc nói
-“không thể nào..hắn ta đã nói…”
-“cậu tin hắn ta ư, 1 kẻ lạ mặt đột nhiên đến ban phép màu cho cậu ư, hắn ta chắc chắn phải có ý đồ ,để lợi dụng cậu…giả như cậu thực hiện được nghi thức ,nhưng tất cả bạn bè của cậu đều chết….có đáng không”-Phúc nói
-“Chuyện này…”-Kiên nói
-“Phúc nói đúng đấy Kiên, kẻ đó chỉ lợi dụng tham vọng của cậu thôi…dừng lại đi vẫn còn kịp. hãy quay về cùng chúng tớ”-Sinh nói
Cùng lúc đó là cả nhóm tiến về phía Kiên, động viên cậu, Kiên dần hiểu ra và quỳ xuống, khóc…
-“quyển sách mà cậu đang tìm là nó phải không Phúc”- Khoa nhặt quyển sách từ Kiên và đưa cho Phúc
-“Ừ, chính nó”-Phúc nhận lấy quyển sách
-“Cậu định làm gì với nó”-Anh hỏi
Phúc không trả lời, cậu đặt quyển sách xuống đất và dùng lửa đốt nó thành tro…1 lúc sau cậu đứng dậy tươi cười
-“Xong, vậy là tớ đã hoàn thành nhiêm vụ”
-“chỉ vậy thôi sao?”-Ngô hỏi
-“Ừ, chỉ vậy”
-“Vậy chúng ta về thôi”-Khoa nói
-“OK”
Cả nhóm cùng nhau ra về ,họ cười nói như chưa có gì xảy ra, Sinh và Nghi không ngừng an ủi Kiên vì cậu đang hối hận về những chuyện mình đã làm
-“Ủa, Phúc đâu rồi”-đi được 1 lúc , Khoa quay lại nhìn thì không thấy Phúc nữa.
Phúc đã lặng lẽ tách nhóm từ lúc nào , cậu thằng tiến về nơi có kẻ đang chờ cậu, để giải quyết tất cả.
Mất rất nhiều thời gian Phúc mới đến được đó, chính là căn biệt thự bỏ hoang mà nhóm Khoa đã tở chức offline lúc trước,Phúc tiến vào bên trong, cậu bước đi rất nhanh giống như cuậ biết rõ mình cần phải đi đâu…cậu tiến xuống tầng hầm, về đi qua cánh cửa, bên kia cánh cửa là cả 1 khu rừng tăm tối,Phúc vẫn bước đi không do dự….cậu đi cho đến khi nhìn thấy 1 cánh cửa khác , có lẽ là điểm cuối của khu rừng.
Bên trong là 1 căn phòng nhỏ chỉ có 1 chiếc bàn, 1 chiếc ghế và hắn…kẻ đã nói chuyện với cậu ở bệnh viện.
-“là ngươi à, ngươi đã đến được đây”
-“Quyển sách của ngươi, nó bất diệt, nếu ta hủy nó, nó cũng sẽ về lại đây để phục hồi,ta đã lần theo tro của nó”.

-“hiểu rồi, nhưng chuyện này có khiến ngươi cảm thấy tức giận không”-Hắn ta nói
-“Chuyện gì?”
-“Người con gái ngươi yêu chết trước mặt ngươi”
Đúng như hăn nói, ngay trên trần nhà là xác của Huyền treo lơ lửng, máu chảy ra từ khắp cơ thể cô
-“ngươi thừa biết mà,chỉ thấy hơi khó chịu thôi”-Phúc nói
-“Nhìn ngươi xem, ngươi còn đáng sợ hơn cả ta đấy, chắng có tí cảm xúc nào.”-hắn ta nói
-“thật ra ngươi là ai, và tại sao làm chuyện này”-Phúc hỏi
Hắn ta quay lại trên mặt hắn là chiếc mặt nạ đã bị vỡ 1 phần, hắn từ từ tháo chiếc mặt nạ ra. Bên trong chiếc mặt nạ, khuôn mặt hắn cũng là Phúc…chỉ khác là hắn không có mắt, nơi đó chỉ có 2 lỗ sâu hoắc ,đen tối.
-“ta là ngươi và ngươi là ta , ngươi từng lả kẻ chứa đầy thù hận và tức giận, những câu chuyện người viết ra cũng thế trần đầy bóng tối, sự phản bội và chết chóc, nhưng đến 1 ngày ,ngươi đã rủ bỏ tất cả cảm xúc tiêu cực của ngươi và bỏ đi…những cảm xúc đó rất lớn, lớn đến mức tạo thành ta…ngươi hiểu rồi chứ, ”
-“vậy tại sao ngươi lại làm những chuyện đó”
-“ta chắng có gì ngoài sự thù hận và ghen tức, suốt 1 thời gian dài chỉ có 1 mình ta ở đây và tiếp tục viết những câu chuyện…ngươi có biết cảm giác kinh khủng thế nào không…lạnh lẽo, cô đơn…cho đến khi ta gặp chúng…”
-“ý ngươi là nhóm Khoa”
-“Đúng , ta đã nhìn thấy chúng, ta trở nên ghen tức với chúng, tại sao chúng là có bạn bè trong khi ta thì không, ta đã làm gì sai, tại sao ta được sinh ra, ta không cam tâm, bạn bè chỉ là thứ giả dối và phản bội và ta đã cho chúng thấy. ”
-“Ngươi sai rồi, ngươi không nhìn thấy nhóm Khoa của hiện nay sao”
-“chỉ là…chỉ là…phải chúng chưa trải qua chết chóc nên chưa bộc lộ thôi”
-“vậy khi tham gia trò chơi của ngươi, chẳng phải cũng vì tình bạn, tình yêu mà Anh và Niên cũng đã hi sinh vì hắn, nhờ thế Khoa mới có thể thằng ngươi”
-“chuyện này….”
-“bình tĩnh đi, ngươi không có bạn bè, ngươi cô độc tất cả là tại ta, ta đã bỏ rơi ngươi, ta xin lỗi”-Phúc nói
-“lúc này ngươi nói điều đó có muộn lắm không”
-“không đâu, ngươi nhìn xem, mọi chuyện đều đã ổn, ta đã giúp ngươi dọn dẹp tất cả…hãy trở về bên ta… lúc đó ta chỉ nghĩ rằng nếu rủ bỏ hết cảm xúc tiêu cực thì có thể làm lại mọi thứ, đi theo con đường khác thú vị hơn nhưng nhờ Khoa ta đã hiểu, bất kì ai cũng cần phải có cả thiện lẫn ác, sự tức giận, ghen ghét ,ích kỉ, tuy xấu xí nhưng là thứ không thể thiếu được…vì thế hãy trở về bên ta… ”
-“nhưng ta còn 1 câu hỏi, tại sao ngươi lại dừng viết truyện và bỏ đi”
-“ta không hề dừng viết chỉ là… những câu chuyện ta viết tao ra con người và điều khiển con người,số mệnh đi đúng theo những gì ta viết như thế rất nhàm chán ,giống như ta đang diễn rối vậy….nhìn đi … thế giới này có vô số điều ngẫu nhiên và vì chúng ngẫu nhiên nên mới đầy bất ngờ,chẳng phải rất thú vì sao…ta chỉ âm thầm quan sát và viết lại chúng thôi, mặc chúng có ra sao….”
-“Ta hiểu rồi….có lẽ ta đã sai..”
Hắn ta dần dần tan biến thành bụi và bay vào bên trong Phúc. Cậu mỉm cười rồi bỏ đi…
Cậu đi đến bờ biển ,đứng trên 1 mỏm đá nhìn vào chiếc mặt nạ đang cầm rồi nhìn về phía chân trời….
-“ngươi thấy không…mọi chuyện cứ để nó tự xảy ra, nhưn thế sẽ thú vị hơn,chúng ta chỉ âm thầm quan sát và viết lại thôi, tương lai của bọn họ cứ để bọn họ tự quyết định, chúng ta đừng dùng những câu chuyện của mình can thiệp vào nữa…”-Dứt lời Phúc mỉm cười rồi ném chiếc măt nạ xuống biển.

Kể từ hôm đó Phúc đã không đến trường, dù cho cả nhóm có nỗ lực tìm kiếm thế nào thì cũng không tìm ra Phúc…
Hôm nay là ngày Khoa ra trường….tất nhiên những người khác cũng thế…chỉ có Kiên và Sinh đã ra trường từ năm ngoái, 2 người họ đã đi du học sang mỹ….
-“cuối cùng cũng đã tốt nghiệp”- Lâm nói bên canh cậu là dung
-“cậu có dự định gì không Lâm”- dung hỏi
-“chắc là tìm 1 công việc gì đó để làm, tôi không hợp với đại học cho lắm”
-“vậy à, tớ thì sẽ làm nhà báo ”-Dung nói
-“hợp với cô đấy”
-“mà này, tớ đang học nấu ăn đấy, tớ sẽ đến nhà cậu nấu cho cậu thử nhé”
-“ai cho phép cô đến mà đòi đến”
-“mẹ cậu, bà ấy đã nhận tớ làm con dâu rồi ,hì hì”
-“chậc, bà già này, thôi được….nhớ đến đấy”
ở trường của Khoa ,cậu cũng đang dự lễ tốt nghiệp ,
-“cậu định lên đại học đúng không Khoa”-Anh hỏi
-“ừ, tớ sẽ vào đại học”
-“tớ vẫn chưa quyết định sẽ làm gì cả, tớ không biết nên làm gì”-Anh nói
-“Có việc rất hợp với cậu mà ”-Khoa nói
-“Chuyện gì?”
-“làm nội trợ”-Khoa cười nhìn Ánh cách trìu mến
Niên sau lễ tốt nghiệp cũng sẽ đi du học.
-“này Ngô em định sẽ làm gì”-Nghi hỏi
-“em và Như sẽ về quê sinh sống , em định chăm lo mộ cho cô ấy và trông mẹ cô ấy nữa”-Ngô vừa nói vừa nhìn sang Như
-“bọn em đã bàn như vậy lâu rồi…tuy em không còn là người nhưng Ngô vẫn muốn sống với em…vậy là đủ rồi”-Như nói
-“2 đứa, làm chị cảm động quá”-Nghi nói
-“Còn chị,chị định làm gì”
-“chị sẽ tam thời không lo cho tương lai mà đi phượt đây đó đã,chắc sẽ mất ích lâu, hi hi”
-“Đúng là chị Nghi.”-Ngô nói
Về phần 2 chị em Thanh và niên thì họ vẫn đang sống cùng bà cụ Lan,Thanh ra trường và tìm 1 công việc ổn định để lo cho cả 2 người…
Linh và Vũ cũng đã ra trường, Vũ tuy đã bình phục nhưng quên hết mọi chuyện về trang web…. Cậu và Linh cùng vào 1 trường đại học và học cùng nhau.
Du thì không lời từ biệt cậu tham gia vào 1 chuyến đến vùng sâu xa giúp đỡ trẻ em nghèo sử dụng số tiền từ bố mẹ mình để giúp đỡ người khác.
Sau lễ tốt nghiệp , mọi người dần kéo nhau về…cả ngôi trường bỗng trở nên vắng lặng…
Khoa cùng Anh từ từ tiến ra cổng nhưng cậu chợt khựng lại như cảm giác được gì đó, cậu chạy như bay lên sân thượng,
-“Nếu cậu đã đến sao không chào mọi người”-Người mà Khoa đang nói chính là Phúc
-“Để làm gì, mọi chuyện đều đã êm đẹp, tôi không còn cần thiết phải xuất hiên nữa”
-“dù sao đi nữa ,cũng cảm ơn cậu vì tất cả mọi chuyện,Phúc”
-“không có gì…nhờ cậu mà tôi cũng đã học được nhiều bài học …. Vậy nhé, tôi đi đây, chúc mừng cậu đã ra trường,Khoa”
Khoa nhìn , Phúc lặng lẽ bỏ đi , được 1 đoạn Phúc khẽ quay sang thì thầm
-“Đi thôi Huyền.”

-End-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN