Quyền Thần Dưỡng Thành - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Quyền Thần Dưỡng Thành


Chương 18


Mộ Tử Duyệt nghĩ mãi cũng không ra phần đại lễ Hạ Diệc Hiên nói là gì, đành phải tạm gác nó ra sau đầu. Trong hành cung có nhiều nữ quyến, đi lại không tiện, hai người ra dạo ngoài hành cung.

Hành cung xây dựa vào núi Tây Sơn, xung quanh là rừng tùng quanh co u tĩnh (*), còn có tiếng nước róc rách rì rầm, hòa với tiếng kêu của côn trùng hay loài chim không biết tên, thập phần thích ý.

(*) nguyên văn: khúc kính thông u, nghĩa là đường quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch. Trong bài thơ “Đề Phá Sơn tự hậu thiền viện” (sau thiền viện chùa Đề Phá Sơn) của Thường Kiến thời Thịnh Đường có ghi.

Đề Phá Sơn tự hậu thiền viện

Thanh thần nhập cổ tự

Sơ nhật chiếu cao lâm

Khúc kính thông u xứ

Thiền phòng hoa mộc thâm

Sơn quang duyệt điểu tính,

Đàm ảnh không nhân tâm

Vạn lại thử câu tịch

Duy văn chung khánh âm.

Dịch nghĩa

Sáng sớm đi vào trong ngôi chùa cổ

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong rừng cây cao

Con đường ngoằn nguèo dẫn đến chỗ yên tĩnh

Ở gần thiền phòng hoa và cây mọc rậm rạp

Ánh sáng (nhu hoà) trong núi làm chim thích quanh quẩn

Ảnh chiếu trong mặt đầm làm khách bỏ hết (lòng trần tục)

Ở đây mọi thứ thanh âm đều ngưng nghỉ

Chỉ còn có tiếng chuông và mõ

(Nguồn: http://www.thivien.net)

***

Cảnh đêm kiều diễm như vậy tất nhiên là thời đểm tốt để hàn huyên. Mộ Tử Duyệt cho mấy tên thị vệ lui xa, còn mình thì cùng Thẩm Nhược Thần chậm rãi đi về núi Tây Sơn. Xuyên qua một khu rừng nhỏ, cảnh phía trước mở rộng trong tầm mắt, trên cỏ hỗn độn mấy khối đá lớn, dòng suối nhỏ theo khe núi uốn lượn xuống, nước suối lấp lánh ánh trăng, bàng bạc chớp động.

“Tùng nguyệt sinh dạ lương, phong tuyền mãn thanh thính. (*)” Thẩm Nhược Thần đặt tay ở sau lưng, thản nhiên thở dài, “Cảnh đêm như vậy làm người ta tâm thần yên tĩnh, thật giống như không ở thế tục.”

(*) Trích trong bài thơ “Túc Nghiệp Sư sơn phòng đãi Đinh Đại bất chí” của Mạnh Hạo Nhiên thời Thịnh Đường

Túc Nghiệp Sư sơn phòng đãi Đinh Đại bất chí

Tịch dương độ tây lĩnh,

Quần hác thúc dĩ mính.

Tùng nguyệt sinh dạ lương,

Phong tuyền mãn thanh thính.

Tiều nhân quy dục tận,

Yên điểu thê sơ định.

Chi tử kỳ túc lai,

Cô cầm hậu la kính.

Dịch nghĩa

Chiều xuống đi qua ngọn núi phía tây

Hang hốc bỗng chốc đã không còn thấy

Cây tùng bóng trăng làm cho đêm mát lạnh

Âm thanh gió và suối nghe đầy bên tai

Tiều phu về đã muốn gần hết

Khói xuống và chim đậu đã đâu vào đó

Người kia hẹn đêm đến

Chiếc đàn một mình đợi ở đường cỏ

(Nguồn: http://www.thivien.net)

***

“Mỗi nơi một vẻ (*), khi đó ta ở Tây Bắc, ban đêm ở trên tường thành nhìn ra, phong tiền sa tự tuyết, thành ngoại nguyệt như sương (**), cũng là một cảnh giới khác.” Mộ Tử Duyệt cảm khái nói.

(*) Nguyên văn: các hữu thiên thu

(**) Trích trong bài thơ “Dạ thướng Thụ Hàn thành văn địch” (Đêm lên thành Thụ Hàn nghe thổi sáo) của Lý Ích thời Trung Đường

Dạ thướng Thụ Hàng thành văn địch

Hồi Nhạc phong tiền sa tự tuyết

Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương

Bất tri hà xứ xuy lô quản

Nhất dạ chinh nhân tận vọng hương.

Dịch nghĩa

Trước núi Hồi Nhạc cát trắng như tuyết

Ngoài thành Thụ Hàng ánh trăng như sương

Không biết tiếng sáo lau thổi ở nơi nào

Làm một đêm nay tất cả các kẻ chinh nhân đều nhớ về quê nhà.

(Nguồn: http://www.thivien.net)

***

“Tử Duyệt dường như đang hoài niệm nhiệt huyết của cuộc sống trước đây?” Thẩm Nhược Thần cười nói.

“Ngươi cũng vậy không phải sao? Vừa rồi có phải vì được xa kinh thành ngựa xe huyên náo cho nên mới hoài cảm?” Mộ Tử Duyệt thuận miệng nói.

Thẩm Nhược Thần hơi giật mình, người khác ai cũng nhìn hắn như một thiên tài xuất chúng giữa triều đình Đại Hạ, chí đắc ý mãn, nào có ai nhận ra suy nghĩ thật sự trong lòng hắn?

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn vị quyền thần trong lời đồn, trong lòng bỗng có một tia rung động, hắn tự nói với mình, hẳn là do ánh trăng hôm nay quá mức mê người. “Đúng vậy, trước kia tuy rằng thân vô vật dư thừa (*), nhưng không mang gánh nặng (**), tự do tự tại, thật làm cho ta hoài niệm.”

(*) thân vô vật dư thừa: nghèo, không dư dả

(**) nguyên văn: vô khiên vô quải

“Vậy vì sao ra làm quan? Là gặp biến cố gì sao?” Mộ Tử Duyệt có chút tò mò.

Thẩm Nhược Thần lắc đầu: “Là một vị trưởng giả cảnh tỉnh. Ta du lịch khắp nơi, nghiên cứu học vấn, phẩm học dù cao tới đâu cũng không có tác dụng thực tế gì cho dân chúng Đại Hạ, cớ sao lại không vì Đại Hạ góp sức xây dựng cơ nghiệp thiên thu? Có thể may mắn vì dân chúng làm chút việc có ích, đó mới là căn bản của nghiên cứu học vấn.”

Mộ Tử Duyệt vui sướng nở nụ cười: “Tốt, Nhược Thần, chỉ mong mười năm hai mươi năm sau ngươi còn nhớ rõ những lý tưởng của mình hôm nay.”

Thẩm Nhược Thần mỉm cười: “Nhất định sẽ không quên dưới ánh trăng hôm nay cùng Tử Duyệt —— “

Lời nói còn chưa dứt câu, hai mắt Mộ Tử Duyệt nhíu lại, cảm nhận rõ ràng mấy luồn hơi thở mỏng manh, chợt, từ suối nước phản xạ ra một đạo hàn quang, nàng thân thủ nhanh nhẹn, lập tức đẩy Thẩm Nhược Thần ra phía sau, một cây phi tiêu sượt qua bả vai Thẩm Nhược Thần, chỉ chốc lát đã mất hút trong cánh rừng.

“Ai!” Mộ Tử Duyệt lớn tiếng quát.

Ngay lập tức hai ánh kiếm lao thẳng tới ngực Thẩm Nhược Thần, Mộ Tử Duyệt một cước đá vào khủy chân Thẩm Nhược Thần, nhẹ buông tay, giúp Thẩm Nhược Thần tránh một kiếm.

Nương theo ánh trăng, Mộ Tử Duyệt nhìn rõ, hai người áo đen một trái một phải, phối hợp ăn ý, kiếm nào cũng nhằm vào điểm yếu hại trên người Thẩm Nhược Thần.

Mộ Tử Duyệt lo Thẩm Nhược Thần hoảng hốt, nhìn lại, thấy hắn tuy rằng sắc mặt trắng bệch, búi tóc tán loạn nhưng cũng không có nửa điểm kích động.

“Nhược Thần đừng hoảng hốt, đi theo sau ta.” Mộ Tử Duyệt trầm giọng nói, kéo Thẩm Nhược Thần ra sau, bảo vệ hắn.

Tuy rằng phải che chở một văn nhân trói gà không chặt, nhưng Mộ Tử Duyệt dư sức đối phó. Qua mấy chiêu sau, Mộ Tử Duyệt không khỏi hoài nghi, hai người kia kiếm chiêu vẫn chưa đến mức tuyệt tình, để lại ba phần đường sống, trong đó thậm chí có một người trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt kia có vài phần quen thuộc, hình như là… người bên cạnh Hạ Diệc Hiên… Là Hạ Đao!

“Chờ một chút ta sẽ đưa ngươi một phần đại lễ.”

“Bảo đảm về sau làm cho Thẩm đại nhân và ngươi thành thật với nhau, thân thiết không rời!”

Mộ Tử Duyệt vừa tức vừa giận, thật muốn một cước đá vào tên Hạ Diệc Hiên kia! To gan lớn mật, cư nhiên lại nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu như vậy! Nếu để cho Thẩm Nhược Thần nhìn sơ hở gì, cả đời này của nàng cũng không còn mặt mũi gặp hắn!

Nàng lấy lại bình tĩnh tránh một kiếm quét qua ngực, đẩy Thẩm Nhược Thần ra, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai? Vì sao muốn hại Thẩm đại nhân! Có ta Nghiễm An vương ở đây, đừng mơ thực hiện được!”

Nói xong, nàng phi thân lên, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tránh một đòn bên sườn từ một người áo đen, trở tay bắt lấy cổ tay hắn, chặn kiếm từ Hạ Đao, vừa vặn đưa lưng về phía Thẩm Nhược Thần.

“Cút mau!” Nàng hướng về phía Hạ Đao ra hiệu.

“Keng” một tiếng, hai kiếm giao kích, hai người tách ra, Hạ Đao nói: “Tiếp qua hai chiêu.”

Nói xong, hắn vừa kéo kiếm, vừa nháy mắt với tên đồng lõa kia, người nọ quăng kiếm lui nhanh về phía sau, giơ tay lên, ám khí nhanh chóng bắn về phía Mộ Tử Duyệt, đến nửa đường bỗng nhiên phóng ra ba phi tiêu nhỏ, hướng đến vai, cánh tay và chân trái của nàng.

Mộ Tử Duyệt thu lại kiếm trong tay, nghiêng người xoay tròn, trong giây lát thanh thoát tránh được phi tiêu, chợt bay vọt đến, một cước đá vào ngực người áo đen, người nọ “Hự” một tiếng lui lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Vì biết không có nguy hiểm, Mộ Tử Duyệt lập tức khoe khoang, trong lòng đắc ý, nhịn không được nhìn Thẩm Nhược Thần, muốn thấy biểu cảm ngưỡng mộ trên gương mặt của hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn chợt biến đổi: “Tử Duyệt cẩn thận!”

Một cỗ kiếm phong sắc bén lướt qua cánh tay cánh tay nàng, nàng nghe thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nhất thời vừa sợ vừa giận, ngưng tụ chân khí trong tay.

“Ngươi điên rồi?” Mộ Tử Duyệt thì thầm nói, biểu tình dữ tợn.

Khóe mắt Hạ Đao co lại, hắn đang âm thầm bật cười, đang muốn cùng đồng lõa bỏ chạy thì trong rừng cây truyền ra một trận tiếng vang, đột nhiên có thêm hai người áo đen nữa nhảy ra, giơ đao chém thẳng vào Thẩm Nhược Thần.

Mộ Tử Duyệt quá sợ hãi, ném kiếm trong tay ra, chặn lại thế tấn công của một tên, Thẩm Nhược Thần chật vật lăn một vòng, khó khăn tránh được một đao khác.

Mộ Tử Duyệt đem Thẩm Nhược Thần bảo hộ ở sau người, lớn tiếng quát: “Chưa chịu để yên? Còn không mau cút cho ta!”

Hai người nhìn nhau, không lùi mà tiến tới, hô lớn một tiếng, đánh về phía Mộ Tử Duyệt.

Mộ Tử Duyệt tiếp hai chiêu, trong lòng cả kinh: hai người này đao nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại trên người nàng và Thẩm Nhược Thần, đao pháp ngoan lệ,hoàn toàn không giống với hai người vừa rồi, nếu là do Hạ Diệc Hiên phái tới thì hắn đang có âm mưu gì?

Nàng từng theo võ lâm danh túc Xuyên Kính sơn Nguyên Dương cung Cùng Trạch đạo trưởng học nội công tâm pháp, võ công chiêu số lại được tổng giáo đầu quân Chinh Tây dốc lòng truyền thụ, đối phó hai người kia không khó, nhưng Thẩm Nhược Thần ngay tại bên cạnh, bóng đêm sâu thẳm, rừng tùng không ngừng xào xạc, làm cho nàng cảm thấy còn có người ẩn trong bóng đêm như hổ rình mồi.

Tình thế không rõ, chạy là cách tốt nhất, nàng hướng về phía Thẩm Nhược Thần hôn lớn: “Chạy mau!”

Thẩm Nhược Thần do dự một lát, đỡ thân cây đứng lên, nhìn thoáng qua Hạ Đao, không nhúc nhích.

Gió đêm nức nở, bất an trong lòng Mộ Tử Duyệt càng lúc càng nặng, nàng liên hoàn đá ra mấy cước vào một hắc y nhân, nhanh chóng lăn một vòng ra phía sau, bắt được Thẩm Nhược Thần, hô lớn “Đi!” rồi lôi hắn nhảy tới.

Hai người kia muốn truy đuổi, Hạ Đao và người đồng lõa giơ kiếm chặn đón, “Các ngươi là người phương nào! Dám đến dành con tin với chúng ta! Không muốn sống nữa!”

Mộ Tử Duyệt quay đầu nhìn lên, thấy bốn người đang đánh nhau, nàng nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Thị vệ nghe được động tĩnh, hô quát chạy đến, Mộ Tử Duyệt vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát ýbức người từ sau lưng ập đến, nàng rùng mình, dùng sức đẩy Thẩm Nhược Thần sang bên cạnh, rút chủy thủ phòng thân từ trong giày ra, trong khoảnh khắc ném chủy thủy ra phía sau.

Chỉ nghe “Keng” một tiếng vang, chủy thủ rơi xuống đường mòn.

Một chưởng phong hùng hậu đập vào mặt, Mộ Tử Duyệt bị bất ngờ chỉ kịp giơ tay phòng thủ, “Phanh” một tiếng, nàng chật vật lui lại mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất, chưởng phong lại trong nháy mắt muốn ập đến!

Mộ Tử Duyệt kinh hãi, người này chưởng lực thâm hậu, hiển nhiên là võ lâm cao thủ, sao có thể xuất hiện ở hành cung này? Vì sao muốn giết nàng?

Mắt thấy chưởng kia sắp đánh vào bả vai, nàng ngưng khí, muốn liều mạng bị thương cũng phải để lại trên người kẻ đanh lén kia một chút dấu vết…

Chợt, nàng bị một người phía sau ôm lấy, chưởng phong sắc bén trượt qua nàng nửa tấc, dừng ở thân cây phía sau, chỉ nghe ầm một tiếng, cây tùng lớn phía sau ầm ầm đổ gục.

Người đang ôm nàng phía sau “Hự” một tiếng, cảm kích tràn đầy trong lòng Mộ Tử Duyệt nhất thời hóa thành hư ảo, song chưởng vung lên, giãy ra từ trong lòng người nọ.

Thị vệ cùng cấm vệ quân lập tức xông lên, tiếng hét phẫn nộ, tiếng đao kiếm vang lên, Mộ Tử Duyệt kinh hồn, ngẩng đầu chỉ kịp thấy một bóng đen động tác mau lẹ, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.

“Tử Duyệt, ngươi thế nào?” Trong bóng đêm, sắc mặt Hạ Diệc Hiên trắng bệch, vội vàng thăm dò thương thế của nàng.

Mộ Tử Duyệt nâng cánh tay cái ở tay hắn, lại cảm thấy ngực một trận khí huyết quay cuồng, nhịn không được ho khan lên.

“Tay ngươi chảy máu rồi, ta giúp ngươi băng bó.” Hạ Diệc Hiên xé rách vạt áo, bắt đầu giúp nàng băng miệng vết thương lại.

Mộ Tử Duyệt muốn cự tuyệt, nhưng vì cực lực chiến đấu mấy trận, khí lực còn lại không bằng hắn, đành phải oán hận nhìn hắn, còn không quên mỉa mai: “Diệc Hiên huynh, phần đại lễ này thật sự là quá lớn, làm ta sợ đến tay chân nhũn ra!”

Sắc mặt Hạ Diệc Hiên hơi đổi, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về nói sau, việc này kỳ quái.”

Mộ Tử Duyệt đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn có chút choáng váng, lảo đảo hai bước, Hạ Diệc Hiên muốn đỡ nàng, lại bị nàng tránh.

Nàng đi nhanh hai bước, nângThẩm Nhược Thần dậy, lo lắng xem xét một hồi rồi nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Không sao không sao, nếu ngươi bị thương, ta cũng khó lòng ăn nói.”

Thẩm Nhược Thần cười khổ một tiếng: “Vẫn là thư sinh trăm sự không dùng được một, là ta liên lụy ngươi.”

Mộ Tử Duyệt hơi tỉnh ra, nghĩ, bị thương cũng bị rồi, sợ cũng sợ rồi, không thể để lỗ vốn. Nàng chấn hưng tinh thần cười cười: “Liên lụy rất tốt, bổn vương võ nghệ cao cường, hoàn toàn không ngại bị liên lụy, chỉ có những lúc thế nàymới thể hiện được cao minh của bổn vương.”

Thẩm Nhược Thần nhịn không được cả cười, nâng cánh tay bị thương của nàng nhẹ xoa bóp, Mộ Tử Duyệt nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, miệng xuýt xoa.

“Tử Duyệt, cao minh này của ngươi biểu hiện cũng hơi quá rồi đó, không có lời đâu.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệc Hiên huynh, ngươi, xác định, đây là một phần đại lễ sao!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN