Quyền Thần Dưỡng Thành - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Quyền Thần Dưỡng Thành


Chương 19


Mộ Tử Duyệt đương nhiên biết không có lời. Thẩm Nhược Thần tuy rằng nhìn thưởng tâm duyệt mục, nhưng nếu bảo nàng mạo hiểm tánh mạng để cứu thì còn phải cân nhắc lại.

Chuyện xảy ra đêm nay xác thực kỳ quái, việc cấp bách là phải phong tỏa tin tức, không để lộ tiếng gió, làm ảnh hưởng không khí ngày mai ở thưởng xuân yến.

Cấm vệ quân và thị vệ lục tục rút về, hồi bẩm tặc nhân đã đào thoát, đang cho người tỏa ra khắp nơi truy tìm. Mộ Tử Duyệt trong lòng hồ nghi, với võ công của Hạ Đao, bắt hai tên áo đen lúc nãy hẳn là không khó.

“Nghiêm lệnh đi xuống, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ việc này, trái lệnh chém.” Mộ Tử Duyệt trầm giọng nói.

Thị vệ Nghiễm An vương phủ nhận lệnh, nhưng đô úy thống lĩnh cấm vệ quân vẫn chưa đáp ứng, nhìn thoáng qua Hạ Diệc Hiên.

Mộ Tử Duyệt cũng quay đầu nhìn, thấy Hạ Diệc Hiên vẫn đang nhìn chằm chằm cánh tay của nàng, vẻ mặt âm lãnh, không khỏi có chút phiền não: “Diệc Hiên huynh, ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là ghen tỵ ta bị thương nặng hơn ngươi? Có muốn ta cũng cho ngươi một đao?”

Hạ Diệc Hiên phục hồi tinh thần, gật gật đầu với đô úy, đô úy kia lập tức cao giọng nói: “Cẩn tuân Nghiễm An vương phân phó.”

Trận này sợ bóng sợ gió, mọi người cũng không còn tâm trí ngắm cảnh, Thẩm Nhược Thần lo cho vết thương của nàng, định cùng nàng quay về Yến Thanh Các, nàng vui rạo rực vừa định đồng ý thì Hạ Diệc Hiên lại nhanh chân chạy lên nói: “Thẩm đại nhân nên nhanh về nghỉ ngơi, Thụy vương phủ có thuốc trị thương và thầy thuốc tốt nhất, không cần lo lắng.”

Thẩm Nhược Thần thấy cũng đúng, liền dặn dò Mộ Tử Duyệt vài câu rồi trở về.

Mộ Tử Duyệt hậm hực nhìn bóng dáng của hắn, suy nghĩ một lát nói: “Diệc Hiên huynh, đại lễ này đưa đến nửa chừng lại bỏ dở, không đúng cho lắm.”

“Rượu ngon cần chậm rãi nhấm nháp mới có thể cảm nhận được tuyệt vời trong đó,” Hạ Diệc Hiên chậm rãi đi đến, “Tử Duyệt chắc cũng hiểu khổ tâm của ta?”

“Lần sau lúc ngươi muốn khổ tâm thì làm phiền thông báo trước một tiếng,” Mộ Tử Duyệt nói móc, “Chỉ sợ ta ăn không tiêu lại khổ cho tâm của ngươi.”

Hai người một đường võ mồm, vừa mới đến cửa điện, Mộ Thập Bát từ trong chạy vội ra, thiếu chút đâm đầu vào Mộ Tử Duyệt.

“Vương gia, ngài có sao không!” Mộ Thập Bát sợ hãi, “Thuộc hạ vừa mới rời khỏi ngài một lúc, ngài đã thành ra thế này?”

“Ngươi còn có mặt mũi nói, thời điểm bổn vương gặp chuyện không may thì thân vệ lại không ở bên cạnh!” Mộ Tử Duyệt nhịn đau nói.

“Không phải Vương gia sai thuộc hạ đi giúp Thụy vương thu xếp đồ ăn sao? Vương gia, về sau thuộc hạ muốn một tấc cũng không rời ngài!” Mộ Thập Bát nghiến răng nghiến lợi nhìn thoáng qua Thụy vương, hiển nhiên cho rằng hắn là sao chổi kéo đến tai họa.

Hạ Diệc Hiên bình chân như vại, chỉ chốc lát ba người đã vào trong chính điện, Mộ Thập Bát đang muốn từ chối tiếp khách, hắn đã sải bước kéo Mộ Tử Duyệt vào phòng ngủ, một cước đá lên cánh cửa, đóng cửa phòng lại.

Mộ Tử Duyệt lảo đảo, ngạc nhiên nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười ái muội: “Chân nhân bất lộ tướng, chẳng lẽ Diệc Hiên huynh cũng là người đồng đạo với ta? Bất quá nơi này nhiều tai mắt mà ngươi lại muốn bá vương ngạnh thượng cung?”

“Bảo thị vệ của ngươi yên lặng chút”, Hạ Diệc Hiên cau mày, nghe Mộ Thập Bát đập cửa rầm rầm, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ đá cửa mà vào.

Mộ Tử Duyệt đành phải nâng tay gõ trên khung cửa vài cái, lúc nhanh lúc chậm, chỉ chốc lát sau, Mộ Thập Bát không gọi nữa.

“Chuyện hôm nay là thế nào? Hạ Đao đâm một kiếm vào cánh tay ta có phải cũng là do ngươi bày mưu đặt kế? Ngươi rốt cuộc tính làm gì?” Mộ Tử Duyệt hạ giọng nói.

Hạ Diệc Hiên lấy từ trong ngực áo ra vài thứ đặt lên bàn, kim sang dược, kẹp, băng gạc… Sau đó, hắn hướng về phía Mộ Tử Duyệt gật đầu.

Mộ Tử Duyệt ngơ ngác nhìn hắn.

“Cởi ra, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Hạ Diệc Hiên hai tròng mắt sáng ngời có thần nhìn nàng chằm chằm.

Mộ Tử Duyệt cười nói: “Đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ là vết thương nhỏ, ta tùy tiện tự bôi thuốc là được.”

“Ngươi cần gì vòng vo nhiều lời như vậy, thật như đàn bà,” Hạ Diệc Hiên hèn mọn hừ một tiếng.

Mộ Tử Duyệt trong lòng khẽ run, có khi nào hắn nhìn ra cái gì hay không? Âm thầm phân tích, nàng lấy lại bình tĩnh, định tìm một cái cớ để thoát thân, ai ngờ Hạ Diệc Hiên đột nhiên không nói tiếng nào đã cởi áo ngoài, bắt đầu cởi bỏ áo trong.

Mộ Tử Duyệt cắn răng nuốt lại tiếng kêu ở cổ họng, cười rạng rỡ nói: “Diệc Hiên huynh làm cái gì vậy? Đang muốn cùng ta đoạn tụ? Nếu để Thụy thái phi biết còn không đem ta đánh nhừ xương? Đêm lạnh, vẫn là mau mau mặc áo vào.”

Hạ Diệc Hiên lại điềm nhiên, cả áo trong cũng cởi sạch sẽ, nửa thân trên để trần: “Vừa rồi cứu ngươi bị thương, giúp ta bôi chút thuốc.”

Hạ Diệc Hiên hàng năm tập võ, màu da mật ong, cơ bắp trên ngực và cánh tay rắn chắc mà hữu lực, mang theo một cỗ hơi thở nam tính, làm người ta không khỏi bị thu hút.

Nếu người trước mắt này không phải Hạ Diệc Hiên, không phải là Thụy vương mang tâm mưu nghịch, Mộ Tử Duyệt nhất định sẽ bị hấp dẫn, từ từ thưởng thức, nhưng với tình hình hiện tại thì hắn chính là một khối sắt nóng nung đỏ, nàng duỗi tay ra là thấy nóng đến muốn phỏng.

“Ngươi có nhiều người hầu đi theo, nhờ ta làm cái gì? Ta cho tới bây giờ cũng chưa hầu hạ qua ai.” Mộ Tử Duyệt lắc đầu từ chối.

Vẻ mặt Hạ Diệc Hiên lộ chút khổ sở, Mộ Tử Duyệt cẩn thận nhìn lên, trên tay trái của hắn quả nhiên có một chưởng ấn xanh tím.

Hắn cũng không nói nhiều, chỉ im lặng nhìn nàng, chờ xem nàng chột dạ một trận, cuối cùng đành phải cầm lấy thuốc mỡ trên bàn, tự mình bôi thuốc.

Hạ Diệc Hiên bị đau nhịn không được “Hừ” một tiếng.

Mộ Tử Duyệt rốt cục cũng có chút áy náy, tốt xấu gì hắn cũng vì cứu nàng mới bị thương, không thể quá đáng. Vì thế, nàng lấy lại bình tĩnh, khép lại hai ngón tay, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên cánh tay hắn.

Chợt, nàng sửa đầu ngón tay, chân khí chậm rãi theo lòng bàn tay truyền ra, chậm rãi xoa bóp chỗ bị thương của hắn.

“Đằng sau một ít, ngực cũng có chút đau, trên lưng cũng vậy.” Giọng nói Hạ Diệc Hiên trầm thấp mà từ tính, mang theo một loại gợi cảm nói không nên lời.

Từ vị trí của Mộ Tử Duyệt nhìn qua, sườn mặt của hắn hình dáng rõ ràng, môi mỏng hơi mím, mũi thẳng, mang theo vài phần kiên nghị; dưới ánh đèn, hơi thở vốn lạnh lùng dường như bị thuốc mỡ làm tan chảy, làm người ta có có cảm giác an tâm.

Lòng Mộ Tử Duyệt không hiểu sao rung động, liền rùng mình, đẩy lùi thứ ảo giác vừa xuất hiện trong lòng.

“Tay ngươi mềm thật, mười ngón tay sao lại tinh tế như vậy?” Hạ Diệc Hiên thấp giọng hỏi, hai mắt không rời nhìn nàng chằm chằm.

Mộ Tử Duyệt chuyển ra sau sườn của hắn, nói như không có gì quan trọng: “Xem ra ngươi đúng là không có việc gì làm, có thể nhàn rỗi đến mức quan tâm cả chuyện này.”

Nói xong, nàng dùng chút lực ấn xuống, xoa bóp chỗ bị thương của hắn, Hạ Diệc Hiên bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh, cơ hồ nói không nên lời.

“Còn nữa, ngươi có thể giải thích một chút, vì sao ngươi lại mang theo những thứ này làm vật tùy thân? Có phải ngươi đã sớm tính kế cho Hạ Đao chém ta một kiếm?” Mộ Tử Duyệt lạnh lùng hỏi.

Hạ Diệc Hiên không chút do dự gật đầu.

Mộ Tử Duyệt nổi xung, ném bình thuốc mỡ vào lòng hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi bỏ cuộc đi thôi, đại lễ này của ngươi ta không nhận nổi.”

Hạ Diệc Hiên nhìn nàng, vẻ mặt ủy khuất: “Ta làm vậy đều không phải là vì ngươi? Bị thương, đổ máu còn không phải là để chứng minh ngươi đối với hắn tình thâm ý trọng? Như vậy mới có thể cảm động hắn lấy thân báo đáp.”

Mộ Tử Duyệt tức muốn hộc máu, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đừng nói bậy, ta chỉ là ngưỡng mộ phong thái của Nhược Thần, muốn cùng hắn thành thành thật thật trở thành bạn tốt, nào có như ngươi nói vậy!”

Hai mắt Hạ Diệc Hiên bỗng nhiên sáng lên: “Thật sự? Tốt nhất là ngươi đừng quên những gì hôm nay đã nói.”

Người này hôm nay thật sự có chút quái dị, Mộ Tử Duyệt gật bừa: “Ngươi mau trở về nghỉ tạm đi, ngày mai còn có nhiều danh ái thục nữ chờ xem tư thế oai hùng của Thụy vương ngươi.”

Hạ Diệc Hiên lắc đầu: “Không vội, chuyện đêm nay chưa tra ra rõ ràng, chỉ sợ ngày sau khó yên ổn.”

Kỳ thật, đêm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, Mộ Tử Duyệt rất hoài nghi đó là do Hạ Diệc Hiên chủ mưu, nếu có thể thần không biết quỷ không hay trừ bỏ nàng, đối với Hạ Diệc Hiên trăm lợi không một hại.

Cấm vệ quân là tâm phúc của hắn, hắn còn tận mắt thấy nàng cùng Thẩm Nhược Thần ra ngoài, còn bày ra lý do đưa nàng đại lễ, hắn đường đường là Thụy vương, nhọc công như vậy làm gì? Hiềm nghi này nhìn thế nào hắn thoát cũng không được.

Nhưng hiện tại cũng chưa phải thời điểm để hai người trở mặt, Mộ Tử Duyệt liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Những người đó không phải là ngươi phái tới sao? Còn ai có năng lực này, có thể giữa tầng tầng bảo hộ của cấm vệ quân đến ám sát ta?”

Hạ Diệc Hiên trầm mặc nhìn nàng, trên người hắn chợt phát ra một luồng hơi thở lạnh lẽo. Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói, giọng nói mang theo vài phần tức giận: “Ngươi không tin ta.”

Lòng Mộ Tử Duyệt nhảy dựng lên, cười hì hì nói: “Diệc Hiên huynh đang chê cười ta? Nếu không tin ngươi, ta còn ngồi chung một phòng với ngươi ở đây sao?”

Ngực Hạ Diệc Hiên phập phồng, tức giận trong mắt dần biến mất, thay vào đó là một chút bi thương: “Tử Duyệt, trên đời này người muốn giết ngươi có hàng trăm hàng nghìn, nhưng vĩnh viễn không bao giờ là ta.”

Nói xong, hắn liền bước nhanh ra cửa, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Mộ Thập Bát đi vào thăm dò, kinh nghi hỏi: “Vương gia, Thụy vương kia bị làm sao vậy?”

Mộ Tử Duyệt rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cùng người kia giằng co, nàng như đã dùng hết mười hai vạn phần tinh thần, nhưng hôm nay Hạ Diệc Hiên xác thực kỳ quái, cảm giác đó giống như…

“Nhìn hắn giống như nàng dâu bị nhà chồng oan ức vậy? Vương gia, chúng ta tuy rằng áp đảo Thụy vương phủ, nhưng vẫn cần khiêm tốn cởi mở, khoang dung độ lượng (*).” Mộ Thập Bát tự kỷ nói.

* nguyên văn: hư hoài nhược cốc, ý nói khiêm tốn cởi mở, tấm lòng rộng lớn như thung lũng có thể dung nạp vạn vật, làm người khiêm tốn, có thể tiếp nạp ý kiến của người khác

Mộ Tử Duyệt thuận tay ném chung trà qua, Mộ Thập Bát hô một tiếng, nhanh nhẹn chụp lại: “Vương gia bớt giận, tthuộc hạ nhanh chóng chuẩn bị nước giúp người rửa vết thương!”

Nói xong hắn liền nhanh như chớp nhi chạy đi. Chỉ còn lại Mộ Tử Duyệt đứng ở cửa, trong lòng thắc mắc không thôi: đúng vậy, bộ dáng kia của Hạ Diệc Hiên không khác gì nàng dâu nhỏ bị gia đình chồng oan ức. Cứ như… cứ như đang lên án nàng là kẻ bạc tình thay lòng đổi dạ vậy…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN