[RAINBOW KINGDOM] VƯƠNG QUỐC CẦU VỒNG - Color 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


[RAINBOW KINGDOM] VƯƠNG QUỐC CẦU VỒNG


Color 1


Tương lai gần.

– Này, xin hãy chờ đã. Hai vị không cần mua ngay, hai vị có thể sử dụng thử trước rồi sau đó quyết định mua hay không cũng được mà…

– Xin lỗi ông, nhưng vì đây là sản phẩm thử nghiệm, công ty ông lại không đáp ứng đủ các điều kiện cần của một công ty sản xuất trò chơi cơ bản nên chúng tôi không thể giúp gì được cả.

– Nhưng mà…

– Không nói gì thêm nữa. Tiễn khách.

..

.

Trường trung học phổ thông P.

“Toàn thể các em học sinh khối 11 chú ý! Ngày mai các em sẽ có một buổi học ngoại khóa tại công viên Pháo Hoa. Các em phải có mặt đầy đủ lúc 7 giờ 30. Tôi xin nhắc lại, ngày mai…”

Tiếng loa phát thanh cứ thế lặp đi lặp lại vang khắp cả ngôi trường P to lớn. Âm thanh to đến mức cả những ngôi nhà xung quanh cũng có thể nghe thấy rõ từng con chữ một. Cứ như thế, thông báo trên nhanh chóng trở thành chủ đề được các học sinh trong trường đem ra bàn tán cực kỳ sôi nổi…

– Học ngoại khóa vào ngày mai, ngày mai là ngày chủ nhật mà nhỉ…A Phương, thế thì cậu có cần mình ghé qua đánh thức cậu dậy không? – Giọng của một nữ sinh thoát ra nhẹ nhàng.

– Hehehe. – Nhưng, trái với tưởng tượng của cô nữ sinh mới vừa đặt câu hỏi, khóe miệng của cô nữ sinh kế bên cạnh đang nở ra một nụ cười rất gian manh – Không! Không cần đâu, hehe…Mình có thể tự thức dậy được, thậm chí mình còn có thể sẽ thức thật sớm luôn!

– Có thật vậy không? Thường ngày cậu luôn đến lớp chỉ trước được mỗi giáo viên của tiết học đầu mà thôi, A Phương.

– Nè Công Chúa! Cậu có nhất thiết phải nói ra những điều dễ gây tổn thương như vậy không hả? Cậu yên tâm đi, bởi vì ngày mai là ngày 16/1 mà, làm sao mà mình có thể bỏ lỡ được.

– Ngày 16/1…?

– Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, cậu không biết thiệt luôn á hả? Chậc…chậc…Không quan tâm tới ngày này mình tưởng chỉ có mỗi ông anh hai của mình thôi chứ, ai dè có cả cậu nữa, Công Chúa! Ngày 16/1 hằng năm, là ngày “Game’s Lord” phát hành game mới đó. Đặc biệt nghe nói lần này còn có một bất ngờ lớn dành cho cộng đồng fan hâm mộ nữa…Dạo này điểm số ghê quá nên mẹ mình cấm cửa, không cho ra đường, giờ thì có thể tung tăng đi mua game rồi. Cám ơn thầy hiệu trưởng!

– Được rồi, được rồi, nhỏ nhỏ lại một chút, A Phương. Con gái con đứa gì mà…Ăn to nói lớn cứ như con trai ấy.

– Ê, ê, nè, mình là con gái một ngàn phần trăm luôn đó nha! Có muốn kiểm tra thử không, hả? – Phương Phương tinh nghịch vừa nói vừa thọt cù lét cô bạn.

– Hihi, thôi thôi, mình chịu thua cậu rồi. Đi về nào, A Phương.

– Ừm.

Phương Phương tươi rói gật thật mạnh đầu, rồi cùng với cô bạn thân, cô nàng tung tăng bước ra khỏi trường với niềm vui sướng mà bản thân cô đã chờ đã đợi cả mấy tháng nay.

Phương Phương năm nay 17 tuổi, hiện là học sinh lớp 11P5 – lớp học cá biệt nổi tiếng nhất của ngôi trường trung học phổ thông P. Gia đình Phương Phương bao gồm tất cả bốn thành viên nhưng do chú Thanh – ba của cô luôn vì đặc thù của công việc mà phải công tác xa, rất ít khi về nhà, thế nên mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do một tay cô Thảo – mẹ của cô quản lý. Thành viên còn lại, cũng là thành viên cuối cùng trong gia đình là anh trai của Phương Phương, tên là Bảo Bảo. Nói về người anh trai, Phương Phương luôn than thở với Mỹ Duyên – cô bạn thân mà cô nàng quen gọi là Công Chúa rằng: “Khắc tinh số một của cuộc đời mình chắc chắn là ổng”. Hai anh em nhà này cứ như lửa với nước, hễ cứ nói chuyện được đôi ba câu là y như rằng, cãi nhau là điều không thể nào tránh khỏi.

Cánh cửa căn phòng của Bảo Bảo vừa bật mở, Phương Phương đã đứng sẵn ngay từ trước, trước cửa, tiếng nói của cô phát ra đầy lưu loát, rất êm tai:

– Ông anh hai dễ thương của em ơi, mai chở em đi học dùm với nha… – Vừa nói, Phương Phương vừa chớp chớp đôi mắt tinh nghịch của mình, trên miệng không quên kèm theo một nụ cười đã qua luyện tập.

– Không! – Nhanh như một cơn gió, Bảo Bảo đáp lại một cách phũ phàng.

– Gì…Gì hả? – Trước câu hồi đáp của người anh trai, Phương Phương đứng hình một khắc – Anh Hai! Anh nên suy nghĩ kĩ trước khi trả lời nha!

– Ừm…Không! – Bảo Bảo phũ phàng lần hai.

– Đã nói là suy nghĩ cho kĩ vô mà!

– Thôi đi nhỏ, tao sắp ói tới nơi rồi nè, mày có biết là với cái hành động này mày giống con ma búp bê lắm không! Tao không có rảnh đâu, tự mà đi đi.

– Xuống nước năn nỉ thì không muốn, ý là muốn sử dụng biện pháp “khải” có phải không?

– “Khải”? – Bảo Bảo nhíu mày.

– Là “khổ sai khổ ải” – biện pháp bạo lực đó!

Còn chưa kịp hiểu những lời giải thích của cô em gái, Bảo Bảo đã phải kinh hoàng thét gào đến mức vỡ cả giọng.

“Ah…hahaha…”

Chỉ một giây sau, Bảo Bảo đã lăn lộn khắp hết cả phòng. Vừa lăn, vừa bò, anh chàng vừa cười không ngừng không nghỉ.

– Dừng…haha…Dừng…Dừng lại đi…haha…Tao chở, tao chở mà, đừng thọt lét nữa…haha…

– Hehe, vậy có phải ngoan không?

Trước cái dáng vẻ đậm đầy khổ sở của Bảo Bảo, Phương Phương mỉm cười đắc ý. Rồi dừng tay, quay lưng đi, cô nàng tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi phòng.

– Cám ơn anh Hai trước à nha!

– Con…Cái con nhỏ này…

——————–

Tít ở trên cao, mặt trời đã lên từ khi nào. Ánh nắng ban mai ấm áp từng tia từng tia đang cùng đua nhau chiếu rọi xuống khắp mặt đất. Từng đàn chim nhỏ giữa nền trời xanh thẳm đang nhẹ nhàng bay lượn, thỉnh thoảng, có một vài con ngập ngừng đôi cánh dừng chân trên những tán lá xanh mướt líu lo hót.

Công viên Pháo Hoa hôm nay thật lạ lẫm, cùng với cơn sốt từ buổi ra mắt game của ông Hoàng Huy, đâu đâu cũng treo đủ khắp các loại băng rôn với đầy màu sắc cùng các tiêu đề hấp dẫn. Tuy vậy, dù không trang trí cầu kì, chỉ với vài dòng chữ ngoằn nghèo in trên phông nền thô mạt, băng rôn của ông Hoàng Huy – “Ông vua của những trò chơi” vẫn luôn thu hút được một sự chú ý nhất định từ phía đám đông.

Hoàng Huy là một nhà chế tạo game thiên tài, ông có thể chế ra được bất kì thể loại nào từ dạng đơn giản cho đến tinh vi, vì thế game của ông hầu như chinh phục được tất cả mọi lứa tuổi, trong đó, không thể không nhắc đến giới trẻ, đặc biệt là thành phần đông đảo học sinh, sinh viên. Cứ đến ngày 16/1 hàng năm, ông lại giới thiệu đến cho công chúng một trò chơi mới. Hôm nay chính là ngày 16, hơn nữa, hôm nay còn là ngày kỉ niệm ba mươi năm ông cống hiến hết mình cho nền công nghiệp game thực tại ảo.

– Hiện diện 51/150 học sinh là thế nào?

Trong một góc sân, tại khu vực tập kết, thầy hiệu trưởng của trường trung học phổ thông P mặt đang đỏ gắt hỏi cô Yến Vi. Đã 7 giờ 50, thời giờ điểm danh đã trôi qua được một lúc khá lâu rồi mà số học sinh khối 11 vẫn còn chưa tới được một phần hai.

– Thưa thầy, xin thầy đừng nóng giận. Sáng nay Vi có nhận được vài cuộc điện thoại từ các phụ huynh của các em, xin cho các em nghỉ bệnh đó ạ…

– Bệnh cái gì mà hơn một phần hai số học sinh cả khối hả? – Thầy hiệu trưởng quát – Chắc chắn là đang ở bên chỗ của ông Hoàng Huy rồi. Thật là sai lầm khi tổ chức buổi học ngoại khóa tại đây vào hôm nay mà. Cô Vi, cô đến chỗ ông Huy lôi cái đám học sinh mê chơi đó về đây cho tôi!

– Dạ vâng.

——————–

– Sao hôm nay tự dưng trong công viên lại có nhiều cảnh sát dạ? – Bảo Bảo vừa ngó nghiêng vừa thắc mắc.

– Ây, chuyện của người ta, anh để ý làm gì! – Phương Phương đi bên cạnh không quan tâm cho lắm.

– Vậy thì…tại sao tao lại phải vào đây với mày hả? Chuyện đi học của mày thì mắc cái mớ gì đến tao!

– Có sao không! Đi học chỉ là cái cớ thôi, hôm nay là ngày “Game’s Lord” đó. Em thì hiện tại trong túi đã không còn một đồng, thế nên phải có anh đi theo thì em mới mua được game chứ! – Phương Phương hồn nhiên.

– Há! Mày giỡn với tao đó hả?

– Đâu có, nãy giờ em nói thiệt hết luôn đó!

– Há! Con nhỏ này, mày…

“Xin mời các game thủ đã đăng kí tài khoản từ trước nhanh chóng tập trung đến vị trí trung tâm của công viên, buổi công bố game mới của “Game’s Lord” sẽ được bắt đầu trong vài phút nữa…”

– Ấy, tới giờ rồi kìa, đi nhanh lên anh Hai.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô MC Song Băng, Phương Phương nắm vội lấy tay Bảo Bảo rồi chạy như bay về phía khu vực sân khấu.

– Nhanh lên, nhanh lên anh Hai, bắt đầu mất rồi kìa! – Phương Phương hối thúc.

– Từ…từ từ. Con nhỏ này…Mà mày phải đi học mới đúng chứ!

– Ở đây không thấy gì hết. – Phương Phương phớt lờ – Chen vào trong thôi anh. Tránh ra, mọi người làm ơn cho qua, axit, axit đây!

Phương Phương lại kéo lấy Bảo Bảo chen vào bên trong, vừa đi cô nàng vừa rao hàng loạt những câu nói xin đường mặc cho Bảo Bảo cằn nhằn, tỏ ra khó chịu. Lời rao ấy có vẻ rất hữu dụng, chẳng mấy chốc hai anh em đã đến được rất gần sân khấu.

“Ui da!”

Bỗng Phương Phương la toáng lên, rồi, cô nàng té nhào xuống đất, một cái phịch.

– Nè, cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Cậu đạp trúng chân của mình rồi nè! Á! Lại còn làm dơ cả đôi giày yêu quý của mình nữa chứ!

– Cậu tránh ra đi, tôi không có thời gian để nói chuyện với cậu đâu.

Một cách đầy súc tích, anh chàng vừa mới đạp trúng Phương Phương quăng cho cô nàng một câu nói rồi lập tức đứng lên chạy vội mất. Phương Phương đã xì khói, giờ lại được tặng thêm một câu như thế khiến cô nàng càng tức điên:

– Cái thằng kia! Mày đứng lại cho bà!

Lập tức, Phương Phương nhảy cẫng lên cao, cô tung về phía chàng trai một cú đá toàn lực nhưng cậu ta đã tinh ý nhận ra, né qua một bên, tránh được, thế là Phương Phương mất đà, cả cơ thể cô lao gọn vào cái máy game đang đặt ở phía trước mặt.

Sau cú va chạm, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên kèm theo sau là một làn khói bảy sắc mịt mù bao phủ cả khu vực…

Khi làn khói ấy tan biến, một nhóm người đứng gần cạnh cái máy chủ bỗng dưng…không còn thấy đâu nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN