Rơi Vào Hoàng Hôn - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Rơi Vào Hoàng Hôn


Chương 6


Edit: Doãn.

Về đến nhà, bố mẹ hỏi chúng tôi chuyến đi chơi thế nào, anh trai tôi trả lời từng câu một, tôi cố gắng giữ tư thế trông bình nhất ngồi trên ghế sô pha.

Anh trai tôi lấy ra hai mặt dây chuyền nhỏ từ trong cặp tặng cho bố mẹ xem như quà lưu niệm. Anh ấy mua mấy thứ đó khi nào vậy! Tôi không hề hay biết gì cả!

Nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc lắm, anh tôi từ nhỏ đã là người thận trọng. Khi gặp các món ăn ngon luôn chừa cho bố mẹ một phần, gặp trò chơi hay món đồ nào thú vị, đều không quên gọi điện cho tôi.

Trò chuyện thêm vài câu thì tôi trở về phòng, sau hơn một ngày vui chơi, tôi phải hoàn thành hết đống bài tập được giao về nhà trong lễ Quốc Khánh.

Mẹ nó chỉ được nghỉ có bốn ngày, nhìn đống bài tập chất chồng trên bàn mà tôi cứ ngỡ mình đang trong kỳ nghỉ đông cơ! Một bên mắng chửi giáo viên Hoá cho hơn năm sấp đề, một bên phải hì hục giải quyết hết đám của nợ không đời nào biến mất được này.

Điện thoại rung hai lần, tôi cầm lên xem thử thì thấy là Lý Giang Cao rủ tôi ra ngoài đánh bóng.

Tôi trả lời: Đánh mẹ mày, ông đây còn chưa làm xong bài tập.

Vừa nhắn xong nó đã một phát gửi toàn bộ đáp án qua, lúc này tôi mới hiểu được tình bạn giữa chúng tôi thật tuyệt vời biết bao.

Sau khi chép xong bài tập về nhà, tôi quan sát nơi tư mật của mình qua gương, ngoại trừ hơi sưng đỏ thì chẳng có vấn đề gì cả.

Tối hôm qua, tôi thậm chí còn tưởng rằng tên khốn Lục Tu Viễn sẽ tình nguyện vì tôi mà nằm dưới, bởi vì tôi không thể chịu được cảm giác đau xé thịt đó.

Song tôi lại quên mất một điều, anh là anh trai tôi, anh sẽ không bao giờ khiến tôi bị thương.

Kỳ lễ Quốc Khánh ngắn như thể chưa từng được nghỉ, sau khi trở lại trường học, đám học sinh lại phải bắt đầu đối diện với một đợt tra tấn khủng khiếp mới.

“Fuck! Trương Kiến Quốc đúng là một tên điên!” Lý Giang Cao ném một sấp giấy lên bàn, tức tối lấy chân đá ghế ngồi.

“Ồ, có tin tức gì xấu sao cán sự môn Toán?” Tôi ngước mắt nhìn Lý Giang Cao, thấy sắc mặt nó tái xanh tái mét.

“Mày biết hôm nay ổng giao bài gì không? Sách toán! Mục thứ hai! Chép lại toàn bộ!” Lý Giang Cao gào thét.

“Chép cái cù lôi chứ chép! Có phải bị khùng không? Giáo viên Toán mà càng ngày càng giống giáo viên Văn!” Tôi lật qua lật lại sách Toán, chép tất tần tật chắc điên mất.

“Ông thầy ngu ngốc đó nói, tuần trước làm bài kiểm tra quá nát, khái niệm đơn giản mà cũng làm sai cho bằng được, đã thế thì chép phạt hết cho tôi!” Lý Giang Cao vắt cổ họng giả giọng mô phỏng theo Trương Kiến Quốc, tôi ngồi nghe mà cười chết cười sống.

“Còn không bằng copy paste y rang vào vở toán, chỉ lo phòng giáo vụ kiểm tra sẽ phát hiện ra thôi! Đúng là đồ gian manh xảo quyệt!” Lý Giang Cao trợn mắt ngoác mồm nói.

“Chép vào vở làm gì, chép vào mặt ổng thì đúng chỗ hơn!” Càng nhìn sách Toán tôi càng đau đầu, chép hết chắc cũng phải tới năm sau mới xong quá.

“Mày nguệch đại hai trang nộp cho ổng là được rồi!” Chuông vào lớp vang lên, Lý Giang Cao nhanh chóng phát bài thi ra, trùng thế nào không trùng, trùng đây còn là tiết của lão Trương mới ác.

Ngày mai tôi chép xong bài, cam đoan sẽ chọi thẳng vào mặt ổng.

Trương Kiến Quốc là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi, kỹ năng giảng dạy không có gì mới mẻ, quan điểm chẳng chặt chẽ, tính tình tệ ơi là tệ, thường xuyên lén lút mở lớp dạy thêm để mấy đứa trong lớp đến nhà ông ta bổ túc, thu học phí ngất ngưỡng.

Tôi không có hứng thú phản ứng mấy chiêu trò của ông ta.

“Coi thử điểm thi của mấy em đi! Đứa nào không muốn học thì cuốn gói về nhà cho tôi nhờ! Không ai ép mấy em học cả! Mấy em học cũng không phải học cho tôi, cũng không phải học cho ba mẹ mấy em!” Lão Trương hung hăng ném giáo án lên bàn.

“Làm sao? Trong lòng nổi sóng muốn biểu tình à? Đại hội thể thao còn một tháng nữa mới bắt đầu, tốt nhất hãy dùng tâm trí của mấy em tập trung vào chuyện học đi!”

Lão Trương rút ra một tờ giấy ném cho ban cán sự môn Thể Dục, không cần động não cũng biết đấy là phiếu đăng kí đại hội.

Mỗi lần lên lớp lão Trương đều nói liên miên rất nhiều, lần này lại thao thao bất tuyệt suốt cả một tiết học, chuông reo hết giờ thì nổi giận đùng đùng ra khỏi lớp. Sau khi ông ta vừa khuất bóng, một đám nam sinh lập tức tụ lại quanh chỗ ngồi của ban cán sự Thể Dục.

Dường như mỗi lần đến đại hội thể thao là đám người trong lớp này lại nháo nhào lên như thể chưa từng được tham dự đại hội này lần nào trong đời.

Mỗi khi lão Trương mắng người là y như rằng có thể mắng đến mức mí mắt tôi sụp xuống, tôi vừa nằm dài ra bàn một chốc thì nghe thấy âm thanh gọi: “Anh Lục!”

“Ra chỗ khác chơi.” Tôi chả buồn ngẩng đầu, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, tôi tuyệt đối không đăng kí hạng mục nào cả.

“Mày xem, hạng mục chạy 1000m này…” Ban cán sự ngồi bên cạnh túm chặt tôi.

“Anh đại.” Tôi ngồi dậy choàng tay qua vai cậu tay, “Năm ngoái tao chạy 1500m, là đứa nào nói nếu năm sao chúng ta học cùng lớp, chắc chắn sẽ mua đồ ăn thức uống cung phụng cho tao?”

“Anh Lục này, đó còn không phải là tao sắp sửa bó tay rồi sao! Mày xem, mày thể lực tốt, sức bền khỏi phải chê, chân vừa dài vừa thẳng, không tham gia là quá uổng! Nếu mày chạy 1000m, tụi con gái chắc chắn sẽ chết mê chết mệt!”

Tôi có anh trai chết mê chết mệt là đủ rồi.

Tôi không để ý đến cậu ta bắt đầu thu dọn sách vở, đến giờ ăn rồi, tôi muốn tránh khỏi đám phiền phức này để đi xuống căng tin.

Song tiếng lải nhải không ngớt của cậu ta vẫn văng vẳng bên tai tôi: “Lần này tao chạy 1500m, chừa 1000m lại cho mày, mày xem đủ thành ý chưa! Nếu mày chịu tham gia chạy 1000m, ngoại trừ bóng rổ thì tao sẽ không ép mày đăng kí thêm bất kì hạng mục nào nữa, thấy thế nào?”

“Cút, tao đi ăn cơm.” Tôi đứng dậy đá cậu ta một cước.

“Người tham gia không cần viết bản báo cáo.” Ban cán sự Thể Dục xoay cây bút trên tay, nhìn tôi cười tủm tỉm.

Tôi hít sâu một hơi, thằng này thật sự rất biết cách chọc trúng điểm ngứa của tôi.

Tích tắc tôi đã thay đổi vẻ mặt u ám thành vui vẻ tươi tắn: “Được.”

Cậu ta hớn hở nhảy dựng đến vỗ vai tôi: “Anh em tốt! Đi nào! Tao bao chầu này!”

Bước ra tới cửa, tôi hỏi cậu ta, “Người trong đội bóng đã chọn xong hết chưa?”

“Tao, mày, lớp trưởng, Giang Cao, Triệu Ngập, bạn cùng bàn của tao và anh Vĩ làm dự bị.”

“Ừ.” Tôi gật đầu, bình thường chúng tôi hay cùng nhau chơi bóng, phối hợp khá ăn ý.

“Hay buổi chiều tụi mình đấu thử với lớp kế bên đi? Đúng lúc ngay tiết thể dục.” Ban cán sự Thể Dục hỏi ý kiến tôi.

“Được thôi, miễn là không có lớp giành sân trước.”

Dù sao thì hai lớp chúng tôi cũng có khả năng sẽ chạm trán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN