Rơi Vào Hoàng Hôn - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Rơi Vào Hoàng Hôn


Chương 7


Edit: Doãn.

Sau khi tan tiết Thể Dục, ban cán sự Thể Dục đi qua lớp Bốn dạo một vòng, lúc quay lại thì sau lưng có thêm vài người, tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy Cố Phồn cũng có mặt trong số đó.

“Đến đây đi.” Ban cán sự Thể Dục ngoắc tay gọi chúng tôi.

“Đến ngay!” Bọn tôi đáp một tiếng rồi đi qua.

“Ồ, có vẻ anh Gà* đến đây vì đối thủ nhỉ.” Lý Giang Cao ném quả bóng cho Cố Phồn.

*Ngập (岌) và Kê (鸡) đều đọc là Ji.

Lúc này tôi bỗng chậm chạp nhận ra, nếu Cố Phồn là bạn học cấp hai của Lý Giang Cao, vậy cũng tức là bạn học cấp hai của Triệu Ngập.

Nhưng mà tên tuổi của xạ thủ nhỏ Triệu Ngập trong trường này cũng khá có tiếng tăm, tôi quả thật có chút tò mò về thực lực của Cố Phồn.

“Nghiêm túc mà nói thì tôi không thể so với anh Gà được.” Cố Phồn cười cười, trở tay nhồi bóng hai cái.

“Bớt làm màu đi.” Triệu Ngập thô lỗ vồ lấy Cố Phồn.

“Bắt đầu thôi.” Một người trong lớp Bốn ra hiệu.

Lý Giang Cao và ban cán sự Thể Dục lớp Bốn gần như nhảy lên cùng một lúc, sức bật của nó rất tốt, trong đợt thi đại hội lần này nó còn đăng kí hạng mục nhảy cao.

Không ngoài mong đợi, bóng đã được ném tới tay tôi.

Tôi nhanh chóng lách người qua thì trông thấy Triệu Ngập đã sớm đứng ở phía sau đợi sẵn.

Năm ngoái sau khi chạy xong hạng mục 1500m, tôi đã lên cơn sốt. Cũng không quan tâm người khác nói tôi yếu ớt hay thế nào, tôi không tham gia trận bóng rổ, cho nên hôm nay người thu hút được toàn bộ sự chú ý của lớp Bốn là Triệu Ngập, không phải tôi.

Tôi lướt qua hai người của đội bạn, nhưng Triệu Ngập lại bị một tên cao to chặn lại, cậu ta quát lớn về phía tôi: “Ném!”

Tôi cũng chẳng do dự giây nào, lùi lại một bước, thực hiện thuần thục một cú ba điểm, bóng vào rổ.

“Bóng đẹp!” Lý Giang Cao hú lên một tiếng.

Mở đầu trận đấu thứ hai lớp Bốn chơi vô cùng hăng máu, đặc biệt là cái tên cao to kia, tôi tranh bóng với hắn một lần rồi định chuyền qua cho lớp trưởng, nào ngờ chẳng mấy chốc đã bị hắn giành lại sau đó ném sang cho Cố Phồn.

Vị trí đứng của Cố Phồn không tốt lắm, thêm cả ban cán sự Thể Dục kè kè canh chừng sát sao, chỉ cần cậu ta nhích lên một bước sẽ ngăn lại ngay, Cố Phồn cơ hồ chẳng cần suy xét đã đem bóng ném đi, đệt, vào rồi.

“Trâu bò.” Tôi nói.

Tiếp tục thêm một vài trận, tôi nhận ra được Cố Phồn thật sự rất mạnh. Mặc dù không đến mức chọi mười vào mười như Triệu Ngập, nhưng ít nhất cũng vào được tám chín quả, hơn nữa còn không bị giới hạn bởi bất kì góc độ nào.

Dầu vậy trình độ của lớp Bốn vẫn không bằng chúng tôi, vì thế chỉ sau một tiết học thắng lợi đã bị chúng tôi giành lấy.

Chơi đã rồi cả bọn ngồi lác đác trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Cố Phồn cầm nước đến chia cho cả lớp chúng tôi, do không thân thiết mấy nên tôi có hơi lần lữa trong giây lát mới quyết định nhận lấy nước từ tay cậu ta.

“Cậu chơi rất đỉnh.” Cậu ta ngồi đối diện tôi vặn nắp sau đó hớp một ngụm nước.

“Xác suất ném trúng rổ của cậu cũng rất cao.” Tôi trả lời cậu ta.

“Chúng ta đang ở đây thổi phồng lẫn nhau à?” Cậu ta cười.

Tôi cũng nở nụ cười, vặn nắp chai rồi một hơi uống cạn.

“Này, cầu xin tôi đi, đến lúc thi tôi sẽ thả cho lớp các cậu một nước (*).” Triệu Ngập thong thả lắc chân nhìn Cố Phồn.

“Hiện giờ cậu hăng hái lắm nhỉ? Thế nào? Tối hôm qua bị nương nương hành thoải mái dữ vậy sao?”

“Thằng chó Cố Phồn!” Triệu Ngập mém tí đã hất nguyên chai nước lên người cậu ta.

Triệu Ngập là cán sự môn Văn của Dương Phi nương nương lớp chúng tôi, ngày nào cũng bị dằn vặt đến điên tiết, thời gian trước cậu ta còn nhất quyết muốn tôi sống cô chết một trận trước khi ra trường, gần đây đã sớm trở thành công cụ giúp nương nương quản lí lớp. Thái độ cậu ta với Nương Nương thậm chí còn tệ hơn cả thái độ của Lý Giang Cao đối với lão Trương.

Tuy nhiên Triệu Ngập bị chèn ép quá dữ. Thứ bảy tuần trước, Nương Nương kêu chúng tôi ngồi đọc sách cả buổi sáng, hôm nào giáo viên trống tiết thì bắt học bù, song đa phần chúng tôi chỉ lo ăn uống, còn số ít khác thì làm bài tập về nhà.

Kết quả có tên ngốc nào đó nhất định cứ muốn nghiêm túc ngồi học thuộc hết bài văn, sau khi nghe tin, mấy người chúng tôi liền đem bánh mì vừa mua ra, trong đó có cả Triệu Ngập.

“Bỏ đi! Không ăn thì không ăn!” Lý Giang Cao ném sách ngữ văn lên bàn, “Ông cho nó đọc hết!”

“Vác thêm cái búa! Mẹ kiếp đã chiếm tiết mà còn có mặt mũi bắt tôi học thuộc văn! Một tuần ba lần cũng không đủ thoả mãn cô ta!” Triệu Ngập ngồi xuống ghế, “Ăn đi!”

“Mặt chó mày vốn đã thuộc rồi!” Lý Giang Cao thiếu chút nữa đã tẩn Triệu Ngập.

“Có thuộc hay chưa thì tao cũng phải ăn!” Triệu Ngập khó khăn cất lời.

Lúc Nương Nương đến kiểm tra kết quả học thuộc lòng, tôi liếc nhìn Triệu Ngập, nhịn không được nói, thằng nhãi còn có tâm trạng thưởng thức đồ ăn, chưa kể tới cậu ta còn ngồi bàn thứ hai.

“Đệt, không nhiều lời với tụi bây nữa, tiết Văn kế tiếp tao còn phải theo cô ta về “tẩm cung”.” Triệu Ngập bò dậy đi về phía lớp học, trước khi đi còn không quên khuyến mãi cho Cố Phồn một quyền.

Tôi và Lý Giang Cao cũng rời đi, trên đường, tôi hỏi: “Quan hệ giữa anh Ngập và Cố Phồn có vẻ rất tốt.”

“Hình như hai người là hàng xóm hay gì đấy, nói chung chơi với nhau thân thiết lắm.” Lý Giang Cao nói.

“Có phải người ta chê mày đần nên không thèm chơi với mày không?” Tôi khoác tay lên vai Lý Giang Cao.

“Mẹ mày!” Lý Giang Cao đẩy tôi ra chỗ khác, hai chúng tôi lững thững bước lên lầu.

***

* 班放个水, tui không rõ từ này dịch vậy có đúng không, ai biết chỉ tui với nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN