Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi - Chương 16: Cho người qua, là muốn người chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi


Chương 16: Cho người qua, là muốn người chết


“A Lạc…… Chuyện không có chứng cứ thì đừng……”

“Sao lại không có chứng cứ? Cả hai lần đều ném bóng về phía mày, nó trượt tay cũng chuyên nghiệp quá rồi đấy. Còn không phải bị tao từ chối, lại hiểu lầm tao với mày là một đôi nên mới âm thầm tìm cơ hội trả thù sao!” Kiều Sơ Lạc nói.

Lúc này Cố Lệ Vũ đã rời khỏi phòng y tế, xem ra hắn thực sự không để tâm tới chuyện này.

An Lan luôn cảm thấy phải nghe lời Cố Lệ Vũ nói, vì thế cậu căn thời gian thật chuẩn, nằm đúng hai phút rồi mới nhét bông vào mũi mà rời khỏi phòng y tế.

Tiết thể dục đã kết thúc, An Lan về tới lớp học mới nghe nói đội Hứa Tinh Nhiên cuối cùng vẫn thua đội Tiêu Thần một điểm. Chẳng qua sau khi An Lan rời đi, Tiêu Thần cũng đá Lý Chấn Nam ra khỏi đội.

Con người Tiêu Thần ấy mà, thoạt nhìn thì có vẻ kiêu căng ngạo mạn, duy ngã độc tôn, thế nhưng lại cực không ưa mấy đứa chơi bẩn. Mấy người đi theo Tiêu Thần còn chạy qua an ủi Lý Chấn Nam, ngầm ra hiệu qua mấy hôm nữa sẽ nói đỡ cho gã trước mặt đại ca nhà mình.

Lý Chấn Nam chỉ thờ ơ nói: “Nó đéo phải Ngọc Hoàng Đại Đế, tao cũng chẳng phải đàn em của nó. Alpha chất lượng cao thì ghê gớm lắm chắc?”

Có thể thốt ra những lời này, còn không phải ỷ vào người nhà mình là thành viên của hội đồng quản trị trường học sao.

Những người khác cảm thấy cạn lời, cũng lười tiếp chuyện với gã.

Kiều Sơ Lạc quay đầu, liếc mắt một cái, phát hiện Lý Chấn Nam đang nhìn chòng chọc mình, sắc mặt tối tăm.

Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên đi vào lớp học, trong tay cầm một thanh chocolate, đi thẳng tới trước mặt An Lan.

“Xin lỗi nhé, tôi thua mất rồi.”

“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh mà.” An Lan cười nói, “Lớp trưởng hôm nay đã làm đổi mới nhận thức của tôi về cậu rồi đấy.”

“Nhận thức gì cơ?” Hứa Tinh Nhiên buồn cười, cúi đầu xuống quan sát chiếc mũi của An Lan.

“Ban đầu cứ tưởng cậu là thư sinh, nhưng không ngờ cậu lại là binh sĩ.”

Hứa Tinh Nhiên dùng thanh âm mà chỉ có An Lan mới nghe thấy được, nói: “Là tội phạm mới đúng.”

Dứt lời, Hứa Tinh Nhiên liền rời đi.

Kiều Sơ Lạc kéo An Lan: “Mau xem mau xem, diễn đàn trường mình nổ tung rồi. Hóa ra sau khi tụi mình rời đi, hai đội đã đấu đến trời long đất lở, một mất một còn!”

“Hả?”

An Lan nhanh chóng móc điện thoại ra, trong diễn đàn có rất nhiều video ngắn do các bạn học đăng lên.

Mở xem từng cái từng cái một, thật đúng là khiến người xem cảm xúc trào dâng.

Hứa Tinh Nhiên cùng Tiêu Thần đối đầu trực diện, khả năng nhảy cao và lực bạo phát khiến người kinh ngạc không thôi. An Lan vô cùng hoài nghi hai tên này căn bản không phải là con người, bọn họ chói mắt đến mức biến tất cả những thành viên khác trong sân thành vật bài trí.

Toàn bộ quá trình Hứa Tinh Nhiên đều không nở nụ cười, dáng vẻ lạnh băng tựa như thể đã thay đổi hoàn toàn thiết lập tính cách vậy.

Mà loại sức dãn ngập tràn dã tính của Tiêu Thần trong mỗi lần đưa bóng vào rổ đều khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào. Pha úp rổ cuối cùng, dây thun của hắn bị đứt làm tóc ngắn xõa bung ra, khí thế bùng nổ mạnh mẽ.

Nhìn Tiêu Thần đột ngột đổi hướng giữa không trung và Hứa Tinh Nhiên ném bóng lên rổ, trong lòng An Lan cảm thấy hối hận vạn phần.

“Sớm biết thế này thì cho dù có chảy cạn máu mũi, tao cũng phải ở lại xem bằng được.”

An Lan vừa nói dứt lời, đồng thời nghe thấy hai tiếng cười rất khẽ.

Một tiếng truyền tới từ chỗ Hứa Tinh Nhiên, hắn lúc này vô cùng ôn hòa, không có một chút tính công kích nào, khác hoàn toàn cái người trên sân bóng khi nãy.

Một tiếng cười khác thì phát ra từ phía sau, An Lan không dám quay đầu lại, cậu biết người kia là Tiêu Thần.

Các bạn thân mến ơi, các bạn có biết khi các bạn đang âm thầm thảo luận về nhóm Alpha trong lớp thì bọn họ đều nghe thấy được không?

An Lan tiếp tục lướt xuống xem bình loạn của mọi người trong diễn đàn. Thất sự không nhìn nổi nữa rồi, cậu không ngờ mấy người bình thường có vẻ chững chạc đàng hoàng, lại chất chứa một linh hồn phóng khoáng đến vậy.

Lúc này, Cố Lệ Vũ cầm một quyển sách đi vào trong lớp học, thời điểm đi ngang qua Lý Chấn Nam thì bỗng nhiên dừng lại.

“Nghe nói cậu chơi bóng rổ rất cừ.”

“Hả?” Lý Chấn Nam không ngờ Cố Lệ Vũ sẽ nói chuyện với mình, gã còn tưởng người trong trường đều tàng hình trước mặt Cố Lệ Vũ cơ đấy.

“Bách phát bách trúng phải không?” Cố Lệ Vũ lại hỏi.

Cả lớp đột nhiên im phăng phắc, Lý Chấn Nam ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Cố Lệ Vũ.

“…… Cũng…… Cũng tạm……”

“Nghe nói còn giỏi hơn cả Cố Thanh Xuyên?” Cố Lệ Vũ lại hỏi.

“Hả?” Vẻ mặt Lý Chấn Nam vẫn mờ mịt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong nháy mắt, nhóm Wechat bùng nổ.

[ Cố Thanh Xuyên là ai vậy tụi bây? ]

[ Cố Thanh Xuyên mà ông cũng đéo biết? Hotboy đại học Y, MVP giải bóng rổ sinh viên toàn quốc! Anh họ Cố Lệ Vũ đó! ]

[ Thế Lý Chấn Nam còn lợi hại hơn Cố Thanh Xuyên là sao? ]

Ngay lập tức, một tấm ảnh chụp màn hình đươc gửi lên, là bài viết của Lý Chấn Nam đăng trên diễn đàn trường.

Lý Chấn Nam làm một động tác Fade Away*, đó chính là tuyệt kỹ của Cố Thanh Xuyên.

(*ném ngửa người về sau.)

Dòng chữ bên dưới bức ảnh là: Góc nào cũng bách phát bách trúng, GQC* là cái quần què gì!

(*Gu Qing Chuan: Cố Thanh Xuyên)

[ Đậu má, Lý Chấn Nam đang tấu hài đấy à? Cố Thanh Xuyên là nam thần bóng rổ cấp trường đại học đấy! Chính mình còn phải bắt chước Fade Away của người ta, chẳng hiểu lấy đâu ra cái tự tin giỏi hơn Cố Thanh Xuyên vậy trời? ]

[ Nhất định là nó nghĩ Cố Thanh Xuyên sẽ chẳng xem diễn đàn trường mình đâu, nhưng vấn đề là Cố Lệ Vũ học trường mình đó. ]

[ Mà nó cũng có dám viết thẳng tên của Cố Thanh Xuyên ra đâu, bày đặt che che dấu dấu viết mỗi chữ cái đầu, đúng là chúa hề! ]

[ Chẳng lẽ Cố Lệ Vũ muốn lấy lại danh dự cho anh họ mình? ]

[ Lấy lại kiểu gì? Bà đã thấy Cố Lệ Vũ đánh bóng rổ bao giờ chưa? Hình như cậu ta học bắn súng phải không? ]

[ Đúng thế, tôi chưa bao giờ thấy Cố Lệ Vũ chơi bóng rổ trong trường luôn, chắc do cậu ta không có hứng thú với mấy hoạt động đông người. ]

Dưa này hot đến mức không chỉ có Hứa Tinh Nhiên quay lại nhìn, mà ngay cả Tiêu Thần đang nằm nhoài người ra bàn ngủ gà ngủ gật cũng phải tỉnh dậy, sau đó thì chống cằm lạnh lùng nhìn Lý Chấn Nam.

Mọi người đều đang chờ Cố Lệ Vũ lên tiếng.

Tuy Lý Chấn Nam cũng có chút tiếng tăm, nhưng gã lại chẳng dám khiêu khích Cố Lệ Vũ. Bởi vì vẫn chưa biết trình độ của Cố Lệ Vũ thế nào, nên chỉ đành tiếp tục phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc đó học được kỹ thuật Fade Away khiến tôi vô cùng kích động mới gõ một câu như vậy, vì đại thần Thanh Xuyên rất lợi hại mà.” Lý Chấn Nam nở nụ cười nịnh nọt.

An Lan bội phục sát đất cái độ mặt dày của gã, đúng là “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, anh giai lật mặt như lật báng tráng đã phá vỡ mọi giới hạn của sự trơ tráo, vô liêm sỉ rồi!

“Anh ấy giỏi hay cậu giỏi, tan học thử một lần là biết. 5h40, sân bóng rổ của trường.”

Cố Lệ Vũ nhàn nhạt nói một cậu, sau đó thì thong thả trở về chỗ của mình, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Trái lại, sắc mặt Lý Chấn Nam lại không ngừng biến hóa, thoạt nhìn hết sức vi diệu.

Nhóm chat lại lần nữa bùng nổ.

[ Cho nên Cố Lệ Vũ sẽ chơi bóng rổ ư? Đậu xanh rau má! Chúng ta sắp được xem Cố Lệ Vũ chơi bóng rổ rồi! ]

[ Rốt cuộc hôm nay cái ngày thần tiên gì vậy trời! Trước thì có Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần đột phá hạn mức cao nhất của giá trị A, sau lại có Cố Lệ Vũ dũng mãnh bùng nổ! ]

[ Tôi cá đối tượng đánh bóng rổ với Cố Lệ Vũ đều có trình độ cỡ Cố Thanh Xuyên! Lý Chấn Nam lần này toang rồi con ơi! ]

[Ông gọi thẳng tên LZN* như thế, cẩn thận bị nó trả thù đấy. ]

(*Li Zhen Nan: Lý Chấn Nam.)

Trong nhóm lập tức hiển thị có một tin nhắn đã được gỡ bỏ.

Mọi người đều điên cuồng spam, kêu gào mong chờ trận quyết đấu sau giờ tan học hôm nay.

Lúc giáo viên tiếng Anh bước vào, cả lớp vẫn đang chuyện trò ầm ĩ. Cô giáo bực mình, dùng sức gõ vào bảng đen.

“Tin nhắn trong nhóm sẽ không mất đi đâu cả. Còn bây giờ đề nghị cả lớp hãy tập trung nhìn lên bảng, ok?”

Hứa Tinh Nhiên ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng có tác dụng. Tất cả mọi người đều ngồi thẳng người, nghiêm túc mà nhìn lên bảng đen, chỉ có điều tâm hồn thì đã bay tới sân bóng bên ngoài cửa sổ từ lâu rồi.

Một tiết tiếng Anh này trôi qua cực kỳ gian nan.

Rốt cuộc cũng tới giờ tan học, giáo viên tiếng Anh còn đang muốn dạy quá giờ, không ngờ thằng nhóc Trần Nhút Nhát lại đột nhiên giơ tay lên: “Cô ơi — em đau bụng muốn đi vệ sinh!”

Hoa Mập cũng ồn ào: “Cô ơi, bụng em cũng đau, em muốn đi vệ sinh!”

Học sinh trong lớp hết đứa này tới đứa khác đều kêu đau bụng muốn đi vệ sinh, khiến cô giáo tiếng Anh không thể không nghi ngờ cái lớp này bị ngộ độc thức ăn tập thể.

“Đã dặn các em bao nhiêu lần rồi! Không được ăn uống bậy bạ linh tinh! Sao các em cứ không chịu nghe lời vậy!”

Cả lớp vội vội vàng vàng xách cặp chạy một mạch tới sân bóng rổ, bỏ lại phía sau là giọng nói đầy quan tâm của giáo viên tiếng Anh.

Tốc độ thu dọn cặp sách của Kiều Sơ Lạc vô cùng nhanh, thậm chí còn có thời gian để giúp An Lan nhét một đống đề thi thử vào trong cặp, rồi kéo cậu chạy nhanh như bay ra ngoài.

“Mau mau mau! Đến sân bóng rổ hóng thôi! Xem Lý Chấn Nam lại muốn viện cớ gì thoái thác nữa!”

Cố Lệ Vũ thong thả thu dọn sách vở của mình, rồi nâng tay khoác cặp lên bả vai, sau đó thờ ơ mà rời khỏi lớp học.

Lý Chấn Nam vẫn ngồi yên tại chỗ, hy vọng duy nhất của gã bây giờ chính là những lời khi nãy của Cố Lệ Vũ chỉ là nói chơi mà thôi.

Gã nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trông mong Cố Lệ Vũ sẽ đi thẳng về nhà chứ không tới sân bóng nữa.

Nhưng ước nguyện của gã lại không thành hiện thực.

Bởi vì Cố Lệ Vũ đặt cặp sách ở cạnh sân bóng rổ, sau đó cởi áo khoác đồng phục màu xanh trắng ra, trên người chỉ mặc chiếc áo phông trắng tinh, đi tới giữa sân bóng.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa sổ nơi Lý Chấn Nam ngồi.

Lý Chấn Nam chỉ đành “đâm lao thì phải theo lao”, nếu lúc này mà tìm lý do bỏ chạy, thì gã sẽ trở thành trò cười của cả trường mất.

Nhưng nếu gã nghênh chiến……

Chưa biết chừng Cố Lệ Vũ thật sự không biết đánh bóng rổ, nếu như biết thì tại sao hai năm nay vẫn chưa bao giờ thấy hắn chơi bóng rổ chứ.

Có lẽ đối phương chỉ ỷ vào việc mình là A chất lượng cao, nên mới cho rằng bản thân rất có ưu thế trong phương diện thể dục thể thao đây mà.

Bớt con mẹ nó khinh thường người khác đi!

Sau khi Lý Chấn Nam tự thôi miên bản thân để lấy dũng khí xong thì cũng thu dọn sách vở, đi tới sân bóng rổ.

Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía gã, ngay cả khởi động làm nóng người cũng chẳng buồn làm.

Lý Chấn Nam tự nhủ, bóng rổ với bắn súng không giống nhau. Cố Lệ Vũ có thể giành được giải quán quân bắn súng toàn năng cấp Tỉnh gì gì đó, cũng chưa chắc đã có đủ thể lực để đánh bóng rổ.

Ngay cả khởi động làm nóng người mà cũng không làm, đúng là một thằng nghiệp dư.

“Tôi tới rồi.” Lý Chấn Nam nói.

Cố Lệ Vũ lúc này mới khom lưng, nhặt một trái bóng rổ từ dưới mặt đất lên, ném cho Lý Chấn Nam.

“Đến.”

Bên ngoài, Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần đứng phía sau những người khác, dựa vào ưu thế chiều cao vượt trội của bản thân mà có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong sân bóng một cách dễ dàng.

Tiêu Thần cau mày, mở miệng hỏi: “Cố Lệ Vũ thật sự biết đánh bóng rổ sao?”

“Đương nhiên biết.” Hứa Tinh Nhiên cong môi cười.

“Cậu ta biết? Thế mà trận bóng rổ của câu lạc bộ bắn súng chúng ta, cậu ta còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái. Khinh người đấy à?” Tiêu Thần khó chịu nói.

“Người ta đánh bóng rổ với Cố Thanh Xuyên không sướng hơn à? Mắc cái gì phải để ý đến chúng ta?” Hứa Tinh Nhiên hờ hững đáp.

An Lan quay đầu lại nhìn một cái, có đôi khi cậu thật chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần.

Tiêu Thần có thể vì mấy chuyện xấu xa của nhóm đàn em nhà mình mà quyết đấu bóng rổ với Hứa Tinh Nhiên, ấy vậy mà chớp mắt một cái đã có thể đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với nhau rồi.

Không ngờ tầm mắt của Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần cũng nhìn lại đây.

Tiêu Thần trực tiếp ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, ý bảo “Cậu lại đây cho tôi”.

Nhưng Hứa Tinh Nhiên lại hất cằm như muốn nói “Cậu cứ đứng ở đấy là được rồi.”

An Lan quay đầu đi, tiếp tục xem thi đấu.

Tiêu Thần nhíu nhíu mày: “Vật nhỏ này làm sao thế không biết? Hơn một tiếng trước vừa mới bị bóng rổ đập chảy máu mũi. Bây giờ vẫn dám lanh chanh mà chen lên trước?”

“Không sao, có Cố Lệ Vũ ở đấy, Lý Chấn Nam sẽ không dám giở thủ đoạn bẩn thỉu gì đâu.” Hứa Tinh Nhiên trả lời.

Tiếng hò hét, thảo luận của các bạn học mặc dù không được sôi nổi như trận đấu trước, suy cho cùng Cố Lệ Vũ cũng quá lãnh đạm khiến cho mọi người luôn có cảm giác xem hắn chơi bóng cũng phải giữ yên lặng tuyệt đối.

Lý Chấn Nam muốn đánh một đòn phủ đầu, áp đảo tinh thần Cố Lệ Vũ.

Gã dẫn bóng lao về phía Cố Lệ Vũ, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, chỉ thấy khi Lý Chấn Nam sắp vọt qua người Cố Lệ Vũ thì đột nhiên bị cánh tay của đối phương chặn lại, bóng trên tay gã nháy mắt bị cướp mất.

Lý Chấn Nam vội vã cản lại, nhưng Cố Lệ Vũ lại nhanh như chớp mà vòng qua gã, trực tiếp nhảy lấy đà.

Nhìn Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần bật nhảy đã cảm thấy mạnh mẽ lắm rồi, không ngờ Cố Lệ Vũ nhảy lấy đà lại giống như thoát khỏi sự trói buộc của trọng lực. Thị lực của An Lan cực kỳ tốt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng vai, lưng Cố Lệ Vũ phát lực như thế nào, bắp tay với cẳng tay phối hợp ra làm sao. Loại sức mạnh dẫn truyền khắp cơ thể cùng cảm giác lưu loát khi bạo phát lực lượng khiến cậu chẳng thể nào rời mắt nổi.

Cố Lệ Vũ úp bóng vào rổ, thành rổ rung lên bần bật như thể sắp rụng xuống tới nơi.

Năng lực giữ thăng bằng lâu trên không trung của Lý Chấn Nam không bằng Cố Lệ Vũ, cho nên thời điểm gã tiếp đất cũng vừa vặn bị bóng đập trúng vai.

“A –” Lý Chấn Nam hét lên một tiếng.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Trong tình huống bình thường thì Cố Lệ Vũ nên nói câu xin lỗi với Lý Trần Nam, mặc dù hắn cũng chẳng làm gì sai cả.

Thế nhưng Cố Lệ Vũ dứt khoát lược bỏ lời xin lỗi giả tạo kia, trực tiếp hỏi: “Không được nữa sao? Cậu còn chưa dùng đến Fade Away mà.”

Có bị ngu cũng biết Cố Lệ Vũ đang muốn dạy cho Lý Chấn Nam một bài học.

“Cậu…… Cậu cố ý phải không?” Tốt xấu gì Lý Chấn Nam cũng là con trai cưng trong nhà, ra ngoài thì được người người tâng bốc nịnh bợ, đã bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu cơ chứ.

“Tôi cố tình tính toán góc độ tiếp đất của cậu đấy.” Cố Lệ Vũ nhàn nhạt mà trả lời.

Lý Chấn Nam bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng một hồi lâu.

Mọi người chung quanh bắt đầu xì xào nghị luận.

“Đúng thế, Cố Lệ Vũ làm sao biết được lúc nào thì cậu ta tiếp đất chứ?”

“Lúc úp rổ bị bóng đập vào không phải bình thường lắm hả?”

“Hôm nay nó chơi bóng không phải còn đập trúng An Lan đó sao?”

Tiêu Thần nghiêng mặt hỏi Hứa Tinh Nhiên đang đứng bên cạnh: “Rốt cuộc có phải là cố ý hay không?”

Người ngoài nghe thì tưởng Cố Lệ Vũ đang mỉa mai đối phương, nhưng Hứa Tinh Nhiên lại lắc đầu: “Cố Lệ Vũ nói mình cố ý, vậy nhất định là cố ý.”

Kiều Sơ Lạc túm tay áo An Lan, nhỏ giọng hỏi: “Sảng khoái không?”

“Tàm tạm……” An Lan không phải là kiểu người có thù thì tất báo.

Kiều Sơ Lạc lại có chút tiếc nuối nói: “Cũng đúng. Không phải chỉ bị đập vào vai một chút thôi sao? Dưới mũi Lý Chấn Nam cũng đâu có chảy ra hai dòng sông như mày.”

Cố Lệ Vũ ném bóng cho Lý Chấn Nam, hạ eo nói: “Tiếp tục.”

Lý Chấn Nam đã biết sự lợi hại của Cố Lệ Vũ, ưu thế thể năng của Alpha chất lượng cao hoàn toàn không thể khinh thường được, chưa kể Cố Lệ Vũ còn biết chơi bóng rổ nữa.

Lý Chấn Nam làm một động tác giả để qua mắt đối thủ, vốn nghĩ Cố Lệ Vũ sẽ không quá nhạy bén, nhưng người này vừa xoay người một cái đã áp sát gã, đầu gối và mắt cá chân phối hợp linh hoạt khiến người líu cả lưỡi.

Rốt cuộc Lý Chấn Nam cũng tìm được cơ hội vọt qua người Cố Lệ Vũ, một màn này cũng vô cùng đặc sắc.

Mọi người đều cho rằng gã sẽ ghi được một điểm, chỉ có Tiêu Thần lại cười khẩy, “Đúng là “cho người qua, là muốn người chết” mà.”

Lý Chấn Nam làm động tác úp rổ, nhưng không ngờ Cố Lệ Vũ lại đập rớt bóng từ phía sau, khiến nó nện vào thành rổ. Thời điểm tiếp đất, Cố Lệ Vũ thực hiện động tác post move*, Lý Chấn Nam chỉ đành lảo đảo mà lùi về phía sau hai bước, ai ngờ trái bóng lại chuẩn xác đập vào mặt gã ta.

(*Động tác tấn công dùng vai từ từ lấn vào cổ khiến đối thủ khó chịu.)

Lý Chấn Nam ngã xuống đất, bóng rổ bồm bộp bồm bộp nảy ra khỏi sân, cuối cùng lăn tới bên chân của An Lan.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc mũi của Lý Chấn Nam, An Lan dường như còn nghe thấy có người đang đếm ngược.

“Ba…… Hai…… Một……”

Lý Chấn Nam vẫn chưa hết choáng váng, mũi nóng lên, hai hàng máu đỏ tươi rốt cuộc cũng chảy ra.

“Ôi chao……”

Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi, cứ như thể đây mới là cảnh tượng mà bọn họ chờ mong bấy lâu nay vậy.

Lý Chấn Nam cúi đầu, sờ soạng chiếc mũi của mình một chút rồi trợn to hai mắt, dường như không thể tin nổi bản thân sẽ bị chảy máu mũi.

Cố Lệ Vũ vẫn giữ dáng vẻ trầm lắng, lạnh lẽo tựa như một chiếc giếng cổ, mà đi đến trước mặt An Lan. Một đám người vô thức lùi ra sau, An Lan cũng lùi lại theo. Chỉ thấy Cố Lệ Vũ khom lưng, nhặt trái bóng trước mặt cậu lên.

Ngón tay hắn bỗng nhiên gõ lên giày An Lan: “Tuột dây giày.”

Cách một lớp giày, An Lan vẫn có thể cảm giác một lực rất nhẹ truyền tới từ đầu ngón tay Cố Lệ Vũ.

Mọi tế bào cảm giác trong cơ thể đều dồn cả về nơi nhỏ bé ấy, khiến ngón chân An Lan cũng vô thức cuộn lại.

Lúc này Lý Chấn Nam mới hoàn hồn, gã giận điên lên, hung hăng lột xuống lớp mặt nạ giả tạo khi trước, trực tiếp vung nắm đấm vào sau gáy Cố Lệ Vũ.

– —

Chú thích: Trong raw tác giả có rất nhiều đoạn viết Lý Chấn Nam thành Trần Chấn Nam, vì đảm bảo tính thống nhất cho toàn bộ câu truyện nên mình sẽ dùng Lý Chấn Nam hết nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN