Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 17: Xung quan nhất nộ vi lam nhan*
Giải thích tên chương: “Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan” có nghĩa là “Giận Dữ Vì Trai Đẹp”. Vốn dĩ lúc đầu mình có để thuần việt nhưng sau khi tra Baidu mới biết tựa đề chương này được đọc chệch đi từ một câu thơ trong bài “Viên Viên Khúc” của Ngô Vĩ Nghiệp.
– –
“Cẩn thận ——”
An Lan kêu lên.
Cố Lệ Vũ đột ngột xoay người, ném thẳng trái bóng vào mặt gã.
Tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
“Ối ——”
Nắm đấm của Lý Chấn Nam sượt qua tai Cố Lệ Vũ, lao về phía sau bổ nhào xuống đất, nửa ngày trời cũng không đứng dậy nổi.
“Chậc chậc, lớp trưởng này…… thằng đó sẽ không bị đập chết đấy chứ?” Tiêu Thần lạnh nhạt chọc chọc Hứa Tinh Nhiên đang đứng bên cạnh.
“Thật là phiền phức.”
Hứa Tinh Nhiên vỗ vỗ bạn học đứng trước, bảo bọn họ nhường cho mình một lối đi lên.
“Cố Lệ Vũ, cậu đập ngã Lý Chấn Nam rồi mà cứ đứng im như vậy thì không hay lắm đâu?” Hứa Tinh Nhiên ngồi xổm xuống bên người Lý Chấn Nam, vỗ vỗ vào mặt gã khiến máu mũi của đối phương càng chảy ra nhiều hơn.
Chỉ thấy Cố Lệ Vũ cũng công khai bắt chước Hứa Tinh Nhiên mà ngồi xổm xuống, ý nói “Bây giờ tôi không đứng”.
Lý Chấn Nam khịt mũi tỉnh lại, nhưng lửa giận của gã thì vẫn chưa tiêu tan, “Cố Lệ Vũ —— Mày nghĩ mày họ Cố là có thể một tay che trời sao?”
Không ngờ Cố Lệ Vũ lại đáp: “Nhà tôi không có cổ phần trong trường học.”
Hoặc là nói, nhà cậu có cổ phần trong trường, thì có thể dùng tay che trời lấp đất.
Sau một giây yên tĩnh ngắn ngủi, tất cả mọi người đều cười phá lên.
“Chuyện này tao sẽ không để yên cho mày đâu! Lớp trưởng, cậu cũng thấy rồi đấy? Thằng chó này dùng bóng đập vào người tôi ba lần! Hay là các người muốn AA bao che cho nhau!” Lý Chấn Nam chất vấn nói.
“Lần đầu tiên tôi nghe nói có AA bao che đấy, trước giờ chỉ biết thanh toán AA* thôi.” Hứa Tinh Nhiên móc một bao giấy ăn từ trong túi ra, đưa cho Lý Chấn Nam.
(*Trả tiền 50:50, campuchia khi đi ăn uống, mua sắm.)
Lý Chấn Nam lại dứt khoát đẩy ra: “Đéo cần! Ông đây chỉ muốn Cố Lệ Vũ xin lỗi!”
“À, ra là vậy. Xin lỗi hay không xin lỗi, tôi với cậu đều là học sinh, không tiện phân xử. Chi bằng cậu gọi ba cậu tới, Cố Lệ Vũ…… Cậu có muốn gọi ba mình tới luôn không?”
“Ba tôi sẽ không tới.” Cố Lệ Vũ trả lời.
Có rất nhiều tin đồn xoay quanh ba của Cố Lệ Vũ, có người nói rằng ông ấy quanh năm nằm viện điều dưỡng bởi vụ tại nạn giao thông xảy ra nhiều năm về trước, cũng có người nói giá trị A của ông ấy quá cao, sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu tới xã hội nên mới ở ẩn lánh đời.
Lý Chấn Nam có phải bị điên hay không, tự nhiên đòi gặp ba Cố Lệ Vũ làm gì?
“Nhảm nhí, ba Cố Lệ Vũ cũng đâu phải giám đốc nhà trường.” Chẳng biết Tiêu Thần đã đi tới đây từ lúc nào, lại còn ném ra một câu như vậy nữa.
Mọi người lại muốn cười rồi.
“Các người có ý gì, trách tôi so ba* sao?”
(*Nguyên tác là 拼爹, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ con cái so sánh bố mẹ với nhau. Như kiểu so con mình với “con nhà người ta” mà các vị phụ huynh bên mình hay nói ấy =))))
“Sao có thể chứ. Chờ ba cậu tới đây, còn phải cho ba cậu xem thứ này nữa mà.” Hứa Tinh Nhiên vừa nói, vừa lấy điện thoại của mình ra, mở một đoạn video được ghi hình sắc nét cho Lý Chấn Nam xem.
Trong video, Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía Lý Chấn Nam, mới nhặt bóng rổ từ dưới mặt đất lên thì Lý Chấn Nam đã vung tay đánh tới.
Cố Lệ Vũ đập bóng vào gã hoàn toàn là để tự vệ.
Lý Chấn Nam nhìn video, sắc mặt không ngừng biến đổi. Gã quá hiểu tính ba mình rồi, thậm chí cái tính “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ” của gã cũng là học từ ba mình mà ra.
Thế lực Cố gia không phải hạng xoàng, cả gia tộc đều là A cao cấp. Nói không chừng ba Lý Chấn Nam tới đây còn phải khom lưng bó gối tìm cách người ta ấy chứ, cộng thêm cái video này, vớ vẩn còn ăn thêm hai cái bạt tai, không đáng.
“Hai người đều có chút kích động. Cậu lên mạng đăng bài coi thường anh họ người ta, người ta bèn tới PK với cậu khiến cậu bị đập chảy máu mũi. Cậu cảm thấy Cố Lệ Vũ cố ý, tức giận mất khôn mà đánh lén sau lưng cũng dễ hiểu thôi. Mọi người đều là bạn học của nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, chuyện này dừng lại ở đây thôi, thế nào?”
Câu “Dừng ở đây thôi” của Hứa Tinh Nhiên không phải nói với Lý Chấn Nam mà là nói với Cố Lệ Vũ.
Nói cách khác, chỉ khi Cố Lệ Vũ đồng ý thì chuyện này mới có thể thật sự kết thúc được.
Suy cho cùng, nếu Cố Lệ Vũ ngứa mắt Lý Trần Nam thì ngày nào cũng có cả trăm cách khiến cho gã khó chịu.
Hơn nữa, tính Cố Lệ Vũ vô cùng gọn gàng dứt khoát, không thích vòng vo quanh co gì nhiều.
“Ừ.” Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó đứng dậy đi tới bên lề sân bóng, mặc áo khoác đồng phục của mình vào rồi khoác cặp rời đi.
Hắn không để ý đến cái nhìn của người khác, cũng chẳng để tâm Lý Chấn Nam có tìm cách trả thù mình hay không.
Hứa Tinh Nhiên cất cao giọng nói: “Bài tập về nhà của mọi người hôm nay vẫn hơi ít đúng không? Hay là kỳ thi tháng đối với mọi người quá đơn giản? Chẳng lẽ vào quán net đánh điện tử cũng không thú vị bằng xem đấu bóng rổ ư?”
Mọi người đều hiểu ý của Hứa Tinh Nhiên, hóng hớt xong rồi thì nhà ai người nấy về, mẹ ai người nấy tìm thôi.
Kiều Sơ Lạc cũng vội vã kéo An Lan rời đi.
“Sao phải đi nhanh như vậy?”
“Tao không muốn bị Lý Chấn Nam nhìn thấy.”
“Cũng đúng ha.”
An Lan dắt xe đạp, Kiều Sơ Lạc ngồi ở phía sau cậu, hai đứa cùng rời khỏi trường học.
Dọc đường đi, Kiều Sơ Lạc chọc chọc An Lan: “Tao cảm thấy, hôm nay Cố Lệ Vũ đấu bóng với Lý Chấn Nam là vì mày.”
Trái tim An Lan run lên, đầu xe đảo đảo, suýt chút nữa đã lao đầu xuống rãnh.
“Mày nói bậy cái gì đó? Không phải Cố Lệ Vũ đã nói là vì anh họ Cố Thanh Xuyên của cậu ấy sao? Do Lý Chấn Nam ngông cuồng hống hách, tự chuốc lấy thôi!”
“Nhưng tao cứ thấy Cố Lệ Vũ đối với mày rất đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?”
“Hôm nay mày bị đập chảy máu mũi, là ai đã lau cho mày? Cố Lệ Vũ có bệnh sạch sẽ đấy! Hơn nữa còn cực kỳ bài xích việc đụng chạm với người khác.”
“Sao mày biết người ta có bệnh sạch sẽ, lại còn không thích đụng chạm với người khác nữa?”
“Thì trong nhóm nói đó. Trong nhóm của tụi tao có đứa là bạn học cấp II của cậu ấy.”
“……” An Lan cạn lời.
“Xung quan nhất nộ vi lam nhan, có phải là cảm động lắm không?” Kiều Sơ Lạc ngồi sau kéo áo cậu.
“Lý Chấn Nam thích mày như vậy, mấy ngày tao nghỉ học đều tới làm phiền mày, có phải mày cũng rất cảm động không?” An Lan cố ý làm cậu ta buồn nôn.
“Mày muốn tao không nuốt trôi cơm tối đấy à?”
“Tiện thể giảm béo luôn chứ sao.”
Lúc này có một chiếc xe hơi lướt qua người bọn họ, thân xe xoay ngang, hết sức phách lối mà chắn trước mặt hai người.
Cửa sổ xe hạ xuống, ở bên trong là Lý Chấn Nam, mũi gã ta sưng đỏ như trái cà chua chín, quan trọng là ánh mắt cực kỳ bất thiện.
“Sao nào, Kiều Sơ Lạc —— cậu thà khóc sau xe đạp của nó, cũng không muốn ngồi trong ô tô của tôi cười à?”
Vẻ mặt Lý Chấn Nam có chút dữ tợn.
Hôm nay vừa mới bị Cố Lệ Vũ làm cho mất sạch mặt mũi, quay đầu lại thấy Kiều Sơ Lạc hi hi ha ha ngồi sau xe đạp cậu. Lòng tự trọng của một Alpha như Lý Chấn Nam bị dẫm nát chẳng còn chút gì, gã cấp bách muốn kiếm người trút giận, An Lan cũng có thể hiểu được.
Xui xẻo thay, hai người bọn họ lại đúng lúc đụng phải họng súng.
“Sai, là tôi tình nguyện ngồi trên xe đạp cười, cũng không muốn khóc trong ô tô nhà cậu mới đúng.” Kiều Sơ Lạc nhảy xuống khỏi xe đạp.
An Lan kéo Kiều Sơ Lạc lại, thế nhưng đối phương vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt cậu.
Chuyện này vốn là do cậu ta mà ra, lần này An Lan đã bị Lý Chấn Nam đập bóng rổ vào người, lần sau không biết gã sẽ còn gây ra chuyện khùng điên gì nữa?
Kiều Sơ Lạc không muốn An Lan vô tội bị liên lụy thêm nữa.
“Kiều Sơ Lạc này, có phải cậu cảm thấy bản thân rất thanh cao, rất có bản lĩnh khi từ chối tôi không? Tỉnh táo lại đi! Cậu là một Omega, sau cùng vẫn sẽ bị một Alpha đánh dấu thôi. Tôi đây mà cậu còn chê, cậu nghĩ mình là ai? Đừng cho là tôi không biết cậu suốt ngày mơ mộng tới Hứa Tinh Nhiên. Lấy gia thế của nó, nhìn cậu chỉ tổ chướng mắt.”
Lý Chấn Nam vốn nghĩ thừa dịp mấy ngày An Lan nghỉ học, thì trực tiếp cưa đổ Kiều Sơ Lạc luôn, nhưng ai ngờ Kiều Sơ Lạc mềm cứng đều không ăn.
An Lan vừa đi học lại, hai người lại bắt đầu dính như hồ với nhau, hôm nay đã “thăm hỏi” sương sương gương mặt của nó rồi, mà thằng nhãi này vẫn còn chưa biết điều!
“Chẳng lẽ hồi nhỏ cậu nằm mơ bản thân sẽ trở thành tỷ phú, thì nó nhất định sẽ trở thành sự thật sao?” Kiều Sơ Lạc cười lạnh, “Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, tôi cảm thấy Hứa Tinh Nhiên vô cùng đẹp trai, nhưng điều này thì có liên quan đếch gì tới việc cậu ấy có thích tôi hay không?”
An Lan sửng sốt một hồi, cậu hiểu, bản thân mình bị đập trúng một bóng ngày hôm nay đã chạm đến điểm mấu chốt của Kiều Sơ Lạc.
Kiều Sơ Lạc không muốn nhịn thêm nữa, dứt khoát “nói toạc móng heo” với Lý Chấn Nam.
Thấy thái độ của Kiều Sơ Lạc, lửa giận trong lòng Lý Chấn Nam càng bốc lên ngùn ngụt, “Cậu đã tự biết mình biết ta như thế, mà vẫn muốn lăn lộn với cái thằng Beta này? Nó có thể cho cậu cái gì chứ? Có thể an ủi cậu hay cho cậu cảm giác an toàn sao? Nó còn đéo đánh nổi tôi đây này!”
Bờ mi An Lan khẽ run lên, cái thằng Lý Chấn Nam này…… Hôm nay phải chịu đả kích quá lớn, bị ngu luôn rồi hả trời.
“Bạn Lý Chấn Nam này, nói đến cảm giác an toàn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sự xuất hiện của mình khiến cho Kiều Sơ Lạc cực kỳ bất an sao?” An Lan kéo Kiều Sơ Lạc ra sau lưng mình, tốt xấu gì cậu cũng là một Alpha đích thực, sao có thể để Kiều Sơ Lạc đứng chắn trước mình chứ.
Chẳng phải anh em tốt là phải giúp đỡ nhau không màng tới sống chết sao?
“Vả lại, tôi cảm thấy Kiều Sơ Lạc xứng đáng với người tốt hơn cậu.” An Lan nhìn Lý Chấn Nam, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không có một tia sợ hãi hèn mọn nào.
Lý Chấn Nam nhếch mép, “Đó là vì mày không biết tầm quan trọng của Alpha đối với Omega.”
Vừa dứt lời, An Lan bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như nặng nề hơn, hương rượu mạnh lan tỏa khắp không gian khiến người khó chịu. An Lan có chút choáng váng, dần dần hít thở không thông, mà hương rượu kia càng lúc càng nồng, không gian dưới chân bỗng chốc trở nên méo mó, vặn vẹo.
Tay Kiều Sơ Lạc túm lấy bả vai của An Lan, thấp giọng nói: “Nó…… Phóng thích tin tức tố…… Chúng mình mau đi thôi.”
An Lan sững sờ, Lý Chấn Nam đang dùng tin tức tố để áp chế Kiều Sơ Lạc sao?
Hai chân Kiều Sơ Lạc nhũn ra, đầu gối dần dần khuỵu xuống.
“Nhìn đi, Omega chính là Omega, dù thế nào cũng không thể chống lại Alpha được. Ở bên một Beta thì bất cứ Alpha nào cũng có thể đưa cậu vào khuôn khổ.” Lý Chấn Nam đắc ý nói.
Đối mặt với tin tức tố nồng đậm như vậy, An Lan cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu chợt nhận ra thế giới của Alpha thật là loạn lạc.
Tiếng chuông xe đạp thanh thúy đột nhiên truyền tới từ phía sau, khiến thần kinh An Lan run lên.
Tin tức tố áp chế cậu rõ ràng vẫn còn đó, nhưng nhờ tiếng chuông thu hút sự chú ý mà An Lan mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chiếc xe đạp kia dừng lại bên cạnh cậu. An Lan muốn nhìn xem đối phương là ai, song, luồng áp lực nặng nề được tạo nên từ tin tức tố của Lý Chấn Nam khiến cho cậu chẳng thể quay đầu lại.
Một bàn tay vươn ra, che kín mắt mũi cậu. Lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, vết chai ở hổ khẩu* vừa vặn sượt qua khóe miệng An Lan, có chút ngưa ngứa.
(*Khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.)
“Cảm giác đối với tin tức tố chính là kết quả nhận biết của não bộ. Chỉ cần cậu không chú ý tới nó, thì não bộ sẽ bị đánh lừa rằng bản thân không cảm thấy gì hết.” Một giọng nói lạnh băng vang lên.
– —
Mình buồn cười cái đoạn Hứa Tinh Nhiên vỗ vỗ vào mặt Lý Chấn Nam làm máu mũi của nó lại chảy ra nhiều hơn vch =))))
Xuống bên dưới lại có một đoạn tác giả viết nhà Cố Lệ Vũ toàn A cao cấp, theo bản năng lúc đầu edit thành “cả lò nhà Cố Lệ Vũ đều là A cao cấp”, bố láo bố toét quen thân =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!